“Tôi chịu thua lỗ về hết mọi sự trước
mối lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô, Chúa của tôi!” (Pl 3,8).
Linh mục Augustinô Nguyễn Viết Chung nguyên là một
bác sĩ Phật giáo, chuyên môn về Da Liễu. Khi lên 18 tuổi, nhân đọc một bài báo
nói về cái chết của Ðức Cha Jean Cassaigne tại trại phong Di-Linh, cậu Chung
cảm thấy cuộc sống đó quá tốt đẹp và vô tình Ðức Cha Jean Cassaigne đã trở
thành thần tượng của cậu. Khi nhắc lại đoạn đời đó, cha Chung cho biết là ngài
được rao giảng Tin Mừng bằng đời sống, chứ không phải bằng lời nói. Từ đó cậu
Chung có ý nguyện học làm bác sĩ để phục vụ bệnh nhân phong như Ðức Cha Jean
Cassaigne.
Khi bắt đầu học năm thứ nhất Y khoa,
nhân dịp tham dự Thánh Lễ khai khóa của Linh mục Giáo sư bác sĩ Lischenberg,
cậu Chung nhận thấy con người khoa học uyên bác của Giáo sư Lischenberg đã biến
thành một Linh mục khả kính, trang nghiêm siêu thoát, chìm đắm trong cõi phúc
lạc thần thiêng. Ơn gọi làm Linh mục của cha Chung đã chớm nở từ đó.
Khi bác sĩ Chung phục vụ tại trại
phong Bến Sắn, Dì Hai Loan thuộc Tu Hội Nữ Tử Bác Ái là Phó Giám Ðốc. Dì là
người đã phục vụ ở đây gần 17 năm, bất ngờ ngã bệnh ung thư và mất đi sau mấy
tháng. Khi Dì hấp hối, bác sĩ Chung đang sửa soạn để đi với bác sĩ Quang, bác
sĩ Bích Vân lên trại phong Di-Linh khám mắt cho bệnh nhân. Vì xe chưa tới, bác
sĩ Chung tiếc nuối những giây phút cuối cùng còn lại với Dì Hai Loan nên đã trở
lại giường bệnh của Dì. Lúc đó Dì Hai Loan mở mắt ra, nhìn bác sĩ và đôi môi
mấp máy như muốn nói điều gì. Dì Mười hiểu được, liền nói: “Chung, Dì Hai Loan
nói, tại sao chưa đi?”
Khi kể lại kỷ niệm nầy cho tôi, cha
Chung đã dùng những ngón tay phải chỉ vào cánh tay trái và cho biết lúc đó cha
cảm thấy bị rởn da gà lên. Sau đó, bác sĩ Chung về dự tang lễ của Dì Hai Loan
và đã quyết định theo Đạo. Một năm sau nữa bác sĩ đã vào tu ở Tu Hội Truyền
Giáo Thánh Vinh Sơn và đã nhận lãnh Thánh chức Linh mục.
Ba vị đã tác động mạnh mẽ trên Ơn Gọi
của cha Chung là Giám mục Jean Cassaigne, Linh mục Lischenberg và Dì Hai Loan.
Cả ba cùng có một mẫu số chung - như lời cha Chung - đó là họ đã rao giảng Tin
Mừng cho cha bằng cuộc sống chứ không phải bằng lời nói!
Nguyện ước của cha Chung là được phục
vụ bệnh nhân phong và bịnh nhân Aids rồi cuối cùng ngã bệnh giữa những bệnh
nhân mà cha yêu thương phục vụ, đúng như Lời Chúa Kitô đã phán dạy: “Không có Tình Yêu nào cao trọng cho bằng hy
sinh mạng sống mình vì kẻ mình yêu!” (x Ga 15,13).
NHỮNG TRỞ NGẠI VỀ PHÍA GIA ÐÌNH
Ðáp câu hỏi của tôi là trên con đường theo Chúa, có
những trở ngại lớn lao nào về phía gia đình không? Cha cho biết gia đình của
cha là một gia đình nghèo. Ðời sống gia đình thường xảy ra cảnh “cơm không
lành, canh không ngọt”. Ðiều đó đã ảnh hưởng cha từ thuở thiếu thời nên cha đã
có ý định đi tu vì nhận thấy đời sống gia đình không mang lại hạnh phúc.
Khi làm bác sĩ, trong hai năm đầu cha
đã hành nghề để có thể trả nợ cho gia đình. Trong những năm kế tiếp, cha đã
giúp đỡ những người em ăn học và hiện có một em trai là bác sĩ chuyên môn về
phổi. Người em nầy đã thay thế cha phụng dưỡng hai cụ thân sinh.
Khi còn là tu sĩ, chưa được thụ phong
Linh mục, một ngày kia được tin cụ thân sinh bệnh, cha đi xe đạp về thăm. Vừa
vào nhà, cụ thân sinh liền quở trách cha là một người “không biết nhục”. Theo
lời cụ, các bạn bè của cha đều đi xe hơi, xây nhà lầu hai ba tầng cho bố mẹ ở.
Còn cha, cha lại đạp chiếc xe đạp cọc cạch về thăm nhà!
Trước đây khi cha ngõ ý với cụ bà là muốn đi tu thì
cụ bà rất vui, vì tưởng cha tu theo Phật giáo. Nhưng khi biết cha sẽ tu theo
Công Giáo thì cụ bà giữ im lặng.
Sau khi được thụ phong Linh mục vài ba hôm, cha
về thăm gia đình. Mới bước vào nhà, cụ bà cất tiếng nói: “Mẹ có điều nầy muốn
nói với con.” Cha vội kéo ghế mời cụ bà ngồi rồi nói: “Thưa mẹ, xin mẹ cứ nói,
con xin nghe.” Bấy giờ cụ bà đáp: “Mẹ muốn nói với con điều nầy là Đạo mẹ, mẹ
giữ, Đạo con, con giữ.” Cha liền thưa: “Xin mẹ cứ giữ Đạo của Mẹ. Con không bao
giờ dám có ý nghĩ là sẽ khuyên bảo Mẹ theo Đạo của con.”
NHỮNG THỬ THÁCH TRÊN HÀNH TRÌNH TU TRÌ
Ðáp câu hỏi của tôi là trong thời gian đi tu cũng như
làm Linh mục, có lúc nào cha cảm thấy những thử thách quá lớn và nảy sinh ý
định muốn bỏ cuộc? Cha đăm chiêu nhìn tôi một phút rồi chậm rãi trả lời: “Thật
ra ở giai đoạn nào trong đời sống tu trì cũng đều có những cám dỗ riêng: từ Nhà
tập đến Khấn tạm rồi Khấn trọn đời và làm Linh mục. Nhưng nếu tu sĩ biết tuân
giữ ba lời khấn là Vâng Lời, Khiết Tịnh và Khó Nghèo, đọc kinh Nhật Tụng, suy
gẫm Phúc Âm thì sẽ vượt qua những cơn cám dỗ.”