Xin hãy cùng đọc một chứng từ có thật, hết sức giản dị đơn sơ, nhưng
lại quá độc đáo bất ngờ, để rồi cùng có được diệu cảm về Thánh Lễ...
Cha Stanislaus là Linh Mục Hội Dòng Thánh
Tâm Chúa. Ngài có một người anh làm Linh Mục Dòng Tên. Thân phụ của hai anh em
này là Đại Úy kiểm lâm trong một thị trấn nhỏ của Luxemburg. Ông rất sùng đạo,
vẫn đi Lễ và rước Lễ hàng ngày.
Khi nói chuyện với cha Stanislaus về thời
thơ ấu của ngài, tôi nói: “Cha thật có phúc được nuôi dưỡng trong một gia đình
Công Giáo đạo đức, đã có công cống hiến cho đời hai vị Linh Mục.”
Ngài đáp: “Vâng, đúng thế, nhưng không
phải mọi sự đều trôi chảy như vậy từ đầu cả đâu ! Khi chúng tôi còn bé, cha tôi
đã bỏ đạo, và mặc dù mẹ tôi còn đọc kinh cầu nguyện nhưng trong gia đình không
một ai đi Lễ, kể cả Chúa Nhật, thể theo ý muốn của cha tôi.
Tôi nói: “Trời đất ơi ! Cha làm tôi ngỡ
ngàng quá chừng. Chuyện hiếm có như vậy mà có thể xảy ra thật ư ? Vậy chứ ơn
gọi làm Linh Mục từ đâu mà ra ?”
Ngài nói: “Một hôm, sau khi cha tôi đến
thăm một tiệm bán thịt gần nhà thì ông đã đột nhiên thay đổi ý kiến. Câu chuyện
xảy ra chiều hôm đó tại nhà hàng bàn thịt này là nguyên nhân hoán cải của cha
tôi.” Tôi đáp: “Một tiệm bán thịt ! Một ơn hoán cải trong một tiệm bán thịt !
Chuyện gì đã xảy ra vậy ?”
Cha Stanislaus nói: “Ồ, đầu đuôi câu
chuyện xảy ra như thế này. Cha tôi và ông chủ tiệm là một đôi bạn thân từ hồi
còn bé. Khi hai người đang say sưa chuyện vãn như mọi lần thì một bà già lọm
khọm bước vào.
Ông chủ tiệm ngưng nói chuyện và bước tới
hỏi xem bà cụ cần gì. Bà nói bà đến xin ông một chút thịt nhưng bà không có
tiền. Cha tôi chú ý lắng nghe câu chuyện bi hài giữa bà cụ và ông chủ tiệm.
Ông chủ tiệm nói: “Bà cần một chút thịt ư
? Nhưng tôi cần biết bà có thể trả cho tôi bao nhiêu tiền cái đã."
Bà cụ đáp: “Rất tiếc là tôi không có đồng
xu nào cả… nhưng tôi sắp đi Lễ đây, và nếu ông muốn thì tôi sẽ dâng Thánh Lễ
theo ý chỉ của ông.”
Ông chủ tiệm và cha tôi đều là người tốt
bụng (nhưng cả hai đều coi thường tôn giáo, nhất là Thánh Lễ Misa và Giáo Hội
Công Giáo) cho nên cả hai đều muốn đùa giỡn chút chơi với câu trả lời của bà
già lẩm cẩm.
Ông chủ tiệm bèn nói: “Được rồi ! Đây là
một miếng giấy nhá” và ông viết mấy chữ ‘Tôi đi xem lễ và dâng lễ theo ý chỉ của
ông…’ rồi đưa cho bà cụ ông nói: “Cụ đi xem lễ đi và cầu nguyện theo ý chỉ của
tôi nhá. Khi về, bà sẽ đưa cho tôi miếng giấy này và chúng ta sẽ xem một Thánh
Lễ đáng giá bao nhiêu ký thịt.”
Bà cụ tươi cười ra đi cầm theo tờ giấy.
Bà biết Chúa nhân lành sẽ giúp đỡ bà. Khoảng một giờ sau, bà trở lại tiệm bán
thịt. Khi nhìn thấy bà, ông chủ tiệm liền nói: “Đâu, tờ giấy đâu, bà đưa cho
tôi đi và chúng ta sẽ xem Thánh Lễ của bà dâng cho tôi đáng giá bao nhiêu tiền
nhá !”
Bà đưa tờ giấy cho ông, ông đặt tờ giấy
lên bàn cân phía tay mặt. Trên bàn cân phía trái ông để một khúc xương nhỏ,
nhưng mảnh giấy có vẻ nặng hơn miếng xương của ông. Vậy là ông lấy miếng xương
ra và đặt vào bàn cân bên trái một miếng thịt nhỏ. Nhưng bàn cân bên mặt vẫn
nặng hơn. Ông bèn lấy một miếng thịt lớn hơn đặt trên bàn cân trái, tuy nhiên
bàn cân mặt vẫn không nhúc nhích.
Đến lúc này thì cả hai ông đều cảm thấy
xấu hổ vì sự nhạo báng của mình, nhưng ông chủ tiệm vẫn còn muốn tiếp tục trò
chơi của ông. Ông bèn đặt một tảng thịt thật nặng lên bàn cân trái, nhưng bàn
cân mặt vẫn đứng yên bất động. Ông nghĩ chắc cái cân bị trục trặc kỹ thuật thế
nào đó chứ không lẽ… Ông lấy miếng giấy ra khỏi bàn cân bên mặt xem sao, tức
thì bàn cân bên trái xẹp ngay xuống dưới sức nặng của tảng thịt lớn.
Ông chủ liền lấy cả hai thứ ra khỏi bàn
cân, để kiểm soát kỹ lại xem cân có bị trục trặc gì không… rồi ông cân một vài
thứ khác như ông vẫn làm từ trước tới nay, thì thấy cái cân hoàn hảo và rất
chính xác.
Sau cùng ông chủ đảo ngược hai thứ trên
bàn cân: ông đặt tờ giấy lên phía bên trái và tảng thịt lên phía bên mặt. Tuy
nhiên tờ giấy vẫn nặng ký hơn tảng thịt rất nhiều.
Bực mình, ông nhẹ nhàng nói với bà cụ:
“Bà cụ ơi, bây giờ bà muốn gì nào… tôi có phải đưa cho cụ cả một cái đùi cừu
chăng ?”
Bỗng chốc, cả ông hàng thịt lẫn viên đại
úy đều nhận ra rằng Thánh Lễ Misa thật là vô giá. Ngay lúc đó, cả hai đều được
ơn soi sáng để hiểu biết rằng không thể tính được một Thánh Lễ đáng giá bao
nhiêu tiền.
Ông hàng thịt đã hoàn toàn hoán cải vì
chuyện vừa xảy ra, và ông hứa sẽ cung cấp thịt hàng ngày miễn phí cho bà cụ.
Ông giữ lời hứa. Tiếng đồn lan ra các vùng lân cận, dân nghèo khác cũng đến
lãnh phần thịt hàng ngày của họ. Rồi lòng quảng đại của ông được các vùng khác
biết đến. Thiên hạ cũng nói rằng phẩm chất thịt của tiệm ông rất ngon nên số
doanh thu của ông tăng nhanh hơn bao giờ hết.
Cha tôi, tức ông đại úy, ngay hôm sau đã
đi Nhà Thờ xem Lễ, và ông được ban cho một thánh sủng khác. Ông được ơn nhận
biết Chúa Giêsu đích thực hiện diện trong Mầu Nhiệm Thánh Thể, và ngày hôm sau
nữa, cả nhà chúng tôi kéo nhau đi xem Lễ hàng ngày. Trong nhà chúng tôi không
khí đã đổi khác không như trước nữa.
Hạnh phúc chúng tôi được ban cho thật là
vĩ đại, khôn tả xiết, và chúng tôi bắt đầu kính mến Chúa và thương yêu nhau hơn
bao giờ hết. Gia đình chúng tôi bỗng trở nên một Tiểu Thiên Đàng, và tôi tin
chắc rằng cha mẹ tôi đang chờ chúng tôi đến gặp các ngài trên đó!
Trích bài viết của Sr. MARY VERONICA MURPHY
(Bản dịch của Louis LÊ XUÂN MAI)