Mặc dù có những điểm hội tụ về lợi ích giữa Trung Quốc và
Vatican trong việc bổ nhiệm các giám mục, hy vọng của hai bên rất khác
nhau: Tòa Thánh muốn làm cho Giáo Hội tại Hoa Lục trở thành một phần
quan trọng trong xã hội Trung Quốc; trong khi đó, Bắc Kinh trái lại
“thực sự hy vọng tiêu diệt bằng được Giáo Hội này.” Đây là kết luận của
giáo sư Richard Madsen, sau bài viết của Đức Hồng Y Thang Hán về tương
lai của cuộc đối thoại Trung quốc -Vatican từ quan điểm Giáo Hội học.
Giáo
sư Richard Madsen, là một nhà xã hội học về tôn giáo của Đại học San
Diego (California), đã từng hợp tác lâu dài với Đại học Phục Đán (复旦大学) ở
Thượng Hải. Dưới đây là toàn văn bài viết của Giáo sư Richard Madsen.
Nguyên bản tiếng Anh có thể xem ở đây: Richard Madsen: In China-Holy See dialogue, Beijing wants to destroy, or at least weaken the Church.
Tôi
không có bất kỳ thông tin nội bộ nào về tình trạng của các cuộc đàm
phán giữa Vatican và Bắc Kinh. Tôi đã được đọc các báo cáo khác nhau từ
các phương tiện truyền thông quốc tế, truyền thông Trung Quốc, và các
phương tiện truyền thông hữu quan của Giáo Hội. Dựa trên những nghiên
cứu của tôi trong nhiều năm qua về tình hình Giáo Hội Công Giáo Trung
Quốc, đây là những gì tôi nhận định.
Trước tiên, tôi sẽ cẩn thận
về giả định cho rằng một thỏa thuận đã đạt được cho đến khi có thông báo
chính thức về thoả thuận này. Năm 1999, trên báo chí người ta tường
thuật rộng rãi rằng việc bình thường hóa quan hệ Vatican - Trung Quốc
sắp xảy ra; và rồi đột nhiên mọi chuyện sụp đổ, dẫn đến một giai đoạn
mới đầy những mâu thuẫn giữa lãnh đạo Giáo Hội và chính quyền Trung
Quốc. Vào thời điểm đó, theo như tôi được biết (từ một người tham dự
chặt chẽ trong các cuộc đàm phán), trở ngại chính là vấn đề về tình
trạng của Giáo Hội “không chính thức” hoặc “hầm trú”. Điều này, tôi nghĩ
rằng, vẫn còn là một trở ngại lớn.
Tuy nhiên, lần này có những
yếu tố khác có thể dẫn đến một cuộc đàm phán thành công. Thứ nhất, mục
tiêu ban đầu có vẻ tương đối khiêm tốn hơn rất nhiều. Vào năm 1999, nội
dung của các cuộc đàm phán là một giải pháp trọn gói cho toàn bộ các vấn
đề bao gồm cả việc thiết lập quan hệ ngoại giao bình thường với Trung
Quốc và cắt đứt quan hệ ngoại giao với Đài Loan. Lần này, các nỗ lực
dường như nhắm vào các bước tương đối khiêm tốn hơn. Mặc khác, lần này
có chút giao thoa về lợi ích giữa hai bên trong các vấn đề liên quan.
Hai
bên đều nhắm đến vấn đề giao tiếp và kiểm soát hàng giáo phẩm Công Giáo
tại Trung Quốc. Chế độ Tập Cận Bình muốn thiết lập một chế độ “pháp
quyền” sâu rộng hơn tại Trung Quốc. Nó muốn kiện toàn hệ thống thực thi
pháp luật để mang lại một khả năng trung ương tập quyền hiệu quả hơn tại
Trung Quốc. Trong khi đó, Vatican muốn củng cố những gì ta có thể gọi
là việc thực thi những quy tắc về giáo luật. Tòa Thánh muốn giao tiếp
tốt hơn với các giám mục Công Giáo và các thành viên Giáo Hội để chắc
chắn rằng các giám mục và các linh mục duy trì đạo lý và luân lý Công
Giáo chính thống và tôn trọng ít nhất là các nguyên tắc cơ bản của giáo
luật.
Một phần quan trọng của vấn đề là việc bổ nhiệm các giám
mục. Phần lớn các giám mục do Chính phủ Trung Quốc bổ nhiệm trong Giáo
Hội chính thức trên thực tế cũng được Vatican chấp thuận. Việc nhìn nhận
này diễn ra thông qua các cuộc đàm phán phức tạp, kín đáo giữa các quan
chức Giáo Hội và các quan chức Trung Quốc trong một cách thức thực ra
không bên nào cảm thấy hoàn toàn hài lòng. Các cuộc đàm phán này có tính
chất chín bỏ làm mười. Việc thương thảo không dựa trên các tuyên bố
công khai, và các thủ tục phê duyệt chính thức. Thành công của những
thương thảo này phụ thuộc nhiều vào những ý kiến của địa phương. Đồng
thời, Vatican lại có rất ít các thông tin hoàn hảo khi tiến hành các đàm
phán này. Có một đại diện của Vatican tại Hương Cảng, tương đương với
một vị sứ thần hay một vị đại sứ, nhưng không chính thức, và công việc
của ngài là trở thành một kênh thông tin liên lạc với Giáo Hội tại Trung
Quốc. Nhưng bản thân ngài không được phép của chính phủ Trung Quốc để
thăm Hoa Lục; và ngài chỉ có thể dựa vào các thông tin thu thập được bởi
các vị khách không chính thức đến và đi từ Hương Cảng. Nếu Vatican có
thể hợp thức hoá kênh liên lạc này thì sẽ tốt hơn nhiều và nhiều người
cảm thấy lý thú khi quan sát xem liệu các cuộc đàm phán với Trung Quốc
có dẫn đến điều này hay không.
Cũng sẽ là tốt nếu có một thủ tục
chính thức phê duyệt các giám mục có thể chấp nhận được cho cả Vatican
và chính phủ Trung Quốc. Các cuộc đàm phán hiện nay dường như tập trung
vào việc thiết lập một quy trình chính thức như vậy. Trong quá khứ đã có
một đề xuất gọi là “mô hình Việt Nam”, trong đó Vatican đề xuất ba ứng
cử viên và nhà cầm quyền chọn một vị trong số đó. Tin tức báo cáo từ
Trung Quốc cho rằng, Trung Quốc lại muốn điều ngược lại, đề nghị của
Trung Quốc là chính phủ chọn ba ứng viên và Vatican được chọn một. Điều
này tất nhiên mang lại cho chính phủ Trung Quốc nhiều quyền lực hơn
trong việc bổ nhiệm Giám Mục. Liệu Vatican chấp nhận đề nghị này hay tìm
cách sửa đổi đôi chút đang là một mối quan tâm của nhiều người.
Một
vấn đề khác là tình trạng của các giám mục là những người gần đây đã
được chính quyền Trung Quốc chấp thuận, nhưng bị Vatican từ chối. Có tám
giám mục hiện trong tình trạng này. Khi chấp nhận được tấn phong mà
không cần sự chấp thuận của Vatican, họ đã bị vạ tuyệt thông. Chính phủ
Trung Quốc muốn các vạ tuyệt thông phải được tha và các giám mục này
phải được Tòa Thánh phê chuẩn chính thức. Trong khuôn khổ của năm Thánh
Lòng Thương Xót được công bố bởi Đức Thánh Cha Phanxicô, Vatican dường
như sẵn sàng để tha các vạ tuyệt thông này và thậm chí sẵn sàng công
nhận một cách chính thức ít nhất là bốn người trong số các giám mục này.
Bốn người còn lại đã vi phạm nghiêm trọng giáo luật, họ có vợ hoặc bạn
gái, hay thậm chí làm những việc khác không thể chấp nhận được đối với
Giáo Hội. (Do không có thông tin chính xác, Vatican không có kiến thức
rõ ràng về vấn đề này.) Một số người nói rằng đã có một sự thúc đẩy để
kết thúc các cuộc đàm phán trước khi Năm Thánh Lòng Thương Xót kết thúc
vào cuối tháng Mười Một năm ngoái. Nhưng lòng thương xót thì làm gì có
giới hạn và chẳng có ngày hết hạn đâu. Tôi đã nghe một số dấu hiệu cho
thấy rằng Vatican không muốn bị ràng buộc bởi một hạn chót nào cả.
Vấn
đề cuối cùng, khó khăn nhất, là vấn đề về tình trạng của các giám mục
thuộc Giáo Hội không chính thức hay còn gọi là Giáo Hội “thầm lặng”. Các
vị là những người tuyên xưng lòng trung thành với Đức Giáo Hoàng, nhưng
không được sự chấp thuận của chính quyền Trung Quốc. Nhiều người trong
số các vị đã phải chịu đựng lao tù hay phải chịu đựng rất nhiều các hình
thức bách hại khác vì đức tin của họ. Vatican muốn có một sự giao tiếp
và giám sát tốt hơn đối với các ngài. Nhiều người trong số các vị đã
được tấn phong giám mục theo đúng những quy định về tình trạng bức bách
theo đó các giám mục thầm lặng có quyền lựa chọn người kế nhiệm mình mà
không qua quá trình phê chuẩn bình thường của bộ máy hành chính của
Vatican. Các ngài thường hành xử độc lập và trong một số trường hợp
Vatican có thể có những nghi ngại về tính chính thống hay khả năng lãnh
đạo của các ngài. (Thu thập các thông tin về các vị này khó khăn hơn
nhiều so với trường hợp các giám mục của Giáo Hội chính thức.) Chính
quyền Trung Quốc cũng muốn kiểm soát tốt hơn các ngài bởi vì nó không
thích các tác nhân độc lập như thế. Nhưng mặc dù có một sự hội tụ lợi
ích giữa Vatican và chính quyền Trung Quốc, cũng có một sự phân kỳ rất
đáng kể. Vatican muốn tôn trọng và thừa nhận sự nhiệt tâm tông đồ và
lòng trung thành của các giám mục, nhưng chính phủ muốn ngăn chặn các
ngài và thậm chí xem các ngài như một mối đe dọa về chính trị.
Điều
đáng quan tâm và có tính chất định đoạt đối với các cuộc đàm phán giữa
Vatican và Trung Quốc là liệu hai bên có thể đồng ý với nhau hay không
về tình trạng của các giám mục và các tín hữu thuộc Giáo Hội thầm lặng.
Nếu các tín hữu thầm lặng cảm nhận rằng Vatican đang bỏ rơi họ, thì họ
có thể xem đây là một sự phản bội của Tòa Thánh đối với Giáo Hội Công
Giáo tại Trung Quốc và sẽ gây ra những chia rẽ nghiêm trọng trong Giáo
Hội Công Giáo Trung Quốc. Chính phủ Trung Quốc rất hồ hởi phấn khởi
trước viễn tượng này. Các hành động của nhà cầm quyền Bắc kinh trong
những năm qua cho thấy nó thèm khát muốn nhìn thấy Giáo Hội tại đất nước
này suy yếu, và những chia rẽ sâu đậm hơn trong Giáo Hội sẽ giúp nó
thực hiện điều này.
Mặc dù có thể có một số hội tụ lợi ích giữa
Vatican và chính phủ Trung Quốc về một số khía cạnh liên quan đến việc
quản lý Giáo Hội Công Giáo, chắc chắn là có sự phân kỳ trong niềm hy
vọng cho tương lai của Giáo Hội Công Giáo Trung Quốc. Các nhà đàm phán
phải ý thức rõ về điều này.
Lá thư mới của Đức Hồng Y Thang Hán
xác nhận sự hiểu biết này. Tuy nhiên, điều mới lạ đối với tôi là họ có
thể đạt được một thỏa thuận về vấn đề đầu tiên trong những vấn đề tôi đã
đề cập mà không lý gì đến hai điều còn lại. Tôi nghĩ rằng ba vấn đề
phải là một “gói”. Nhưng có lẽ người ta chú trọng hơn đến sự hội tụ lợi
ích trong việc thiết lập một phương pháp chính thức để lựa chọn các giám
mục. Đức Hồng Y Thang Hán cho rằng việc này sẽ xây dựng lòng tin để từ
đó cho phép tiến đến giải pháp cho các vấn đề khác. Và ngài cho rằng
thậm chí dù không hoàn thiện nhưng “tự do cơ bản” vẫn tốt hơn. Nhưng tôi
muốn nhấn mạnh rằng những hy vọng của hai bên là rất khác nhau: Một bên
hy vọng sẽ làm cho Giáo Hội trở thành một phần quan trọng trong xã hội
Trung Quốc; còn bên kia thực sự hy vọng tiêu diệt cho bằng được Giáo Hội
này. Tôi hy vọng rằng các nhà đàm phán Vatican hiểu được điều này.
(J.B. Đặng Minh An dịch, VCN 15.02.2017)