Chúa nói : "Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà
trong con mắt của mình thì lại không để ý tới?4 Sao anh lại nói với
người anh em: "Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn", trong khi có cả một cái
xà trong con mắt anh?5 Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt anh
trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em." (Mt 7,3-5)
Một đôi vợ chồng trẻ
vừa dọn đến ở trong một khu phố mới. Sáng hôm sau, vào lúc hai vợ chồng ăn điểm
tâm, người vợ thấy bà hàng xóm giăng tấm vải trên giàn phơi. “Tấm vải bẩn thật”
Cô vợ thốt lên. “Bà ấy không biết giặt, có lẽ bà ấy cần một thứ xà bông mới thì
giặt sẽ sạch hơn”.
Người chồng nhìn cảnh
ấy nhưng vẫn im lặng. Thế là vẫn cứ lời bình phẩm ấy mỗi lần bà hàng xóm phơi
tấm vải. Một tháng sau, vào một buổi sáng, người vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải
của bà hàng xóm rất sạch, nên cô nói với chồng: “Anh nhìn kìa ! Bây giờ bà ấy
đã biết giặt tấm vải rồi. Ai đã dạy bà ấy thế nhỉ? “ Người chồng đáp: “Không.
Sáng nay anh đã dậy sớm và đã lau kính cửa sổ nhà mình đấy”.
Trong cuộc đời cũng
như thế: Mọi sự tùy thuộc sự sạch sẽ của khung cửa sổ, qua đó chúng ta quan sát
các sự việc. Trước khi phê bình, có lẽ nên kiểm tra trước phẩm chất của cái
nhìn của ta. Khi đó, chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng mức độ tinh khiết của trái
tim người khác. Con mắt là cửa sổ tâm hồn, ta hãy lau sạch cửa sổ tâm hồn của
mình nhé!
__,_._Thánh
Kinh dạy : “Người ta nhìn bề ngoài,
Thiên Chúa nhìn tận đáy lòng” (1Sm 16,7).