Cha José Luis Martín Descalzo là một văn sĩ và nhà báo tiếng Tây
ban nha. Ngay từ khi còn trẻ, cha đã bị bịnh tim và suy thận nặng và
phải lọc máu trong nhiều năm trời. Tuy thế cha luôn sống trong hy vọng
cho đến khi qua đời vào ngày 11 tháng 6 năm 1991. Bài báo cuối cùng cha
viết trước khi qua đời là Lá thư gửi Thiên Chúa. Cha viết:
“Cám
ơn”, với lời này, con có thể kết thúc lá thư, lạy Chúa, “tình yêu của
con”. Bởi vì đây là tất cả điều con muốn nói: cám ơn, cám ơn. Nếu từ vị
trí 55 năm tuổi đời của con nhìn lại đàng sau, điều gì con tìm thấy nếu
không phải là một chuỗi vô tận tình yêu của Chúa? Không có một phần đơn
lẻ nào trong lịch sử đời con mà không có lòng thương xót của Chúa dành
cho con. Không có một giây phút nào mà con không cảm nghiệm sự hiện diện
yêu thương và sự quan tâm hiền phụ của Chúa chăm sóc linh hồn con.
Ngày
hôm qua con đã nhận được lá thư của một người bạn, mới biết được tình
trạng sức khỏe của con và chị đã viết cho con với sự giận dữ: “Một cơn
giận khủng khiếp tràn ngập toàn thân tôi, tôi nổi loạn hơn thế nữa chống
lại Thiên Chúa vì đã để cho một người như cha phải chịu đau khổ.” Thật
là một phụ nữ đáng thương! Cảm xúc của chị đã khiến chị không nhận ra
được chân lý. Bởi vì – một phần là con không quan trọng hơn bất cứ ai –
sự sống của con là chứng tá của hai điều: Trong 55 năm qua, con đã chịu
đau khổ từ con người không ít. Con đã nhận từ họ các thương tổn và chống
đối, cô đơn và hiểu lầm. Nhưng từ Chúa con không nhận điều gì xấu ngoại
trừ những hành động yêu thương vô cùng. Bệnh tình của con là một trong
những điều yêu thương này.
Chúa
đã cho con, trên hết mọi sự, là được hiện hữu. Điều kỳ diệu là một con
người; niềm vui được hít thở vẻ đẹp của thế giới; nhận ra mình thoải mái
trong gia đình nhân loại; ý thức rằng, sau tất cả, nếu con phải cân đo
những thương tổn con đã nhận thì những điều này rất kém xa với tình yêu
vĩ đại mà chính những người này đã đặt lên bên kia bàn cân của cuộc đời
con. Con là một người may mắn và không giống như số đông? Có thể là như
vậy. … con đã có nhiều sự trợ giúp và thông cảm hơn là khó khăn?
Và
cùng với ơn hiện hữu, Chúa đã ban cho con ơn đức tin. Trong thời niên
thiếu của mình con đã cảm nhận sự hiện diên của Chúa trong mọi giây
phút. Đối với con, hình ảnh Thiên Chúa thật đơn giản. Con không bao giờ
sợ hãi bởi nghe tên Chúa. Và con đã khóc trong lòng về cảm giác sung
sướng khi biết Chúa yêu con, khi cảm thấy được yêu thương, khi cảm thấy
sự hiện diện hàng ngày của Chúa khi từng giờ trôi qua. Con nằm trong số
những người đã nguyền rủa ngày mình sinh ra, những người kêu gào rằng
mình không cầu xin được sinh ra. Ngay cả con không cầu xin điều này vì
con chưa hiện hữu lúc đó. Nhưng rồi khi con đã biết được điều là sự sống
của con, con đã kêu lên với Chúa cầu xin ban cho con sự sống và thực tế
đó chính là điều mà Chúa đã ban cho con.
Con
tin rằng sinh ra trong gia đình mà Chúa đã chọn cho con là điều hoàn
toàn quan trọng. Ngày hôm nay con sẽ không có những điều mà con đã có
nếu con không có cha mẹ và anh em của con. Họ là những chứng tá sống
động về sự hiện hữu của tình yêu của Chúa. Từ họ con đã học biết, cách
thật dễ dàng, Chúa là ai. Từ đó con bắt đầu yêu Chúa – và cho nên bắt
đầu yêu tất cả mọi người và mọi sự. Sẽ thật là cay đắng nếu không yêu
Chúa. Sẽ là khó khăn nếu sống trong cay đắng. Hạnh phúc, đức tin và sự
tin tưởng trong cuộc sống, đối với con, như một món ăn tuyệt diệu được
mẹ con dọn cho bữa trưa. Một cái gì đó mà có thể chắc chắn một trăm phần
trăm. Nếu nó không được như vậy, đơn giản là vì ngày đó trứng gà quá
đắt chứ không phải vì mẹ yêu thương ít đi. Rồi con cũng học biết là đau
thương cũng là một phần của cuộc chơi. Nó không phải là một lời nguyền
rủa nhưng là điều gì đó được nối kết với những điều ban cho sự sống; một
điều mà, trong mọi hoàn cảnh, không bao giờ có thể tước đoạt niềm vui
của tất cả.
Con
cám ơn về tất cả những điều này. Đau khổ không làm con khó chịu, cay
đắng không làm con đau lòng, Không phải vì con can đảm, nhưng đơn giản
bởi vì con đã học được từ khi còn thơ bé, biết tập trung trên những khía
cạnh tích cực của cuộc sống. Cách tiếp cận này đã giúp con biết đón
nhận những điều đen tối theo cách này và khi nó xảy đến, nó chỉ hơi xám
buồn đối với con. Một người bạn khác cũng viết cho con rằng con có thể
nên được lọc máu “say Chúa”. Điều này đối với con, hơi phóng đại và khoa
trương, bởi vì bởi những lý do khác nhau nơi Chúa con luôn cảm thấy
được bảo vệ bởi lớp áo giáp chống lại đau khổ, hoặc có lẽ nỗi đau thật
sự chưa đến với con…
Và
Chúa đã cho con sự kỳ diệu của ơn gọi. Hoàn toàn là không thể, con
biết. Nhưng tất cả điều này là điều tuyệt vời, con biết. Hôm nay con
không có sự phấn khích khi yêu của những ngày đầu tiên. Nhưng may mắn để
nói rằng Thánh lễ không trở thành một thói quen và thậm chí con run lên
mỗi khi con giải tội. Con cũng biết niềm vui tuyệt đỉnh của việc có thể
giúp cho dân chúng và loan truyền danh Chúa. Chúa có biết là con vẫn
khóc khi đọc dụ ngôn đứa con hoang đàng không? Tuy nhiên, nhờ Chúa, con
không thể nói về cuộc khổ nạn và vượt qua của Chúa mà không xúc động.
Con
hạnh phúc ở đây, không mong đợi vinh quang Nước trời. Chúa biết là con
không sợ chết, cũng khống sợ nó đến sớm. Con sẽ ở đó trong cánh tay
Chúa, hơn những gì con biết bây giờ. Bởi vì đây là điều ngạc nhiên:
Chúng con đã có Nước trời ngay từ giấy phút chúng con có thể yêu Chúa…
Chúng con đang thực hiện điều lớn nhất của bản tính chúng con, đó là yêu
Chúa, cộng tác với Chúa trong việc xây dựng tòa nhà to lớn của tình
yêu…
Vì
tất cả những điều này, Chúa của con, con đã muốn nói về Chúa và với
Chúa trong trang cuối của sách của con “Lý do của tình yêu”.Chúa là động
lực cuối cùng và duy nhất của tình yêu của con. Con không thấy điều gì
khác. Làm sao con có hy vọng nào khác ngoài Chúa? Tất cả tình yêu của
con sẽ hỗn độn, vô vị nhạt nhẽo nếu nó không phải là sự phản chiếu tình
yêu của Chúa. Chúa là Đấng ban sức mạnh và nghị lực cho tất cả. Con biết
là toàn bộ công việc đời người của con là nhắc đi nhắc lại tên Chúa. Và
con ra đi."
(Hồng Thủy, RadioVaticana 06.02.2017/
Aleteia .it 29/02/2016)