Đã từ lâu, nghĩa trang thường được xem là nơi của chết chóc u
buồn. Ngày đưa tiễn bạn bè hay người thân về nơi an nghỉ vĩnh hằng,
nghĩa trang luôn đượm buồn tang tóc.
Mảnh
đất ấy ôm lấy thi hài người đã khuất; bao giọt nước mắt thấm sâu trong
lòng bụi đất nơi nghĩa trang, và hàng tỉ câu chuyện buồn quanh mảnh đất
đầy u uẩn này. Tuy nhiên, trong niềm tin tưởng vào Đấng phục sinh, nghĩa
trang Công giáo luôn chất chứa nhiều hy vọng, nhiều nét đẹp luôn trổ
sinh nơi mảnh đất thánh thiêng này.
Cứ
vào tháng 11 hàng năm, rất nhiều người đi ra nghĩa trang để trang hoàng
lại phần mộ của người đã khuất. Ai cũng chăm lo làm sao để mộ phần được
sạch đẹp và ấm cúng. Ngoài những đóa hoa rung rinh trên những nấm mồ,
người ta có thể thấy những khói hương nghi ngút hoặc ánh nến lunh linh.
Nghĩa trang lúc này thực sự là một mảnh đất xinh đẹp không quá đáng sợ
khiến người ta xa tránh. Nét đẹp bên ngoài ấy thể hiện tấm lòng người
còn sống muốn nhớ về những linh hồn đã khuất.
Đối
với người Kitô hữu, tháng 11 là thời gian để cầu nguyện đặc biệt cho
các linh hồn. Họ có thể là ông bà tổ tiên, thân bằng quyến thuộc của ta.
Bầu không khí nguyện cầu này rất dễ thấy và thật sống động nơi mỗi
nghĩa trang. Đêm cũng như ngày, ai cũng thu xếp cộng việc để ra mảnh đất
yên nghỉ của biết bao người quá cố, để thắp nén hương cầu nguyện. Ta hy
vọng lời nguyện cầu ấy luôn đẹp lòng Thiên Chúa. Nhờ đó, ta ước nguyện
Thiên Chúa sẽ dủ lòng thương đón những linh hồn nơi luyện ngục về hưởng
hạnh phúc thiên đàng. Hóa ra từng lời kinh tiếng hát luôn là nét đẹp có
giá trị trước nhan thánh Chúa. Trong tín điều các thánh thông công,
chúng ta được mời gọi cầu nguyện cho những linh hồn ấy.
Nét
đẹp nơi nghĩa trang còn là tình người với nhau. Nơi nghĩa trang, chúng
ta không chỉ cầu nguyện cho người đã khuất, mà còn là nơi diễn tả tình
liên đới của những người còn sống. Thành viên trong gia đình, đoàn thể
trong xứ cùng nhau hiện diện nơi nghĩa trang để dâng về Chúa biết bao
nguyện cầu. Lúc này nghĩa trang không còn là mảnh đất lạnh lùng âm u,
nhưng là nơi ấm áp tình người. Rồi mỗi người nhận thấy phận mình mong
manh; trước cái chết, chỉ có Thiên Chúa mới cứu được chúng ta. Nhờ thế,
tự nhủ với lòng, tôi sẽ sống tốt hơn với Chúa, với tha nhân. Hy vọng nơi
nghĩa trang luôn trổ sinh những nét đẹp thánh thiêng như thế!
Mỗi
người có thể cảm nhận thêm nhiều nét đẹp nơi nghĩa trang. Xin đừng sợ
mảnh đất đang cưu mang những người đã khuất. Xin đừng quên những linh
hồn nơi luyện ngục! Họ cần chúng ta thăm viếng, nguyện cầu. Hãy nhìn di
ảnh trên phần mộ của họ để nhớ về một con người từng hiện diện với chúng
ta. Họ cũng muốn liên lạc với chúng ta. Cầu chúc cho nhau trong tháng
11 này, chúng ta hạnh phúc bước vào nghĩa trang để nài xin Chúa cứu lấy
các linh hồn nơi luyện ngục. Trong niềm tin vào lòng Chúa xót thương, ta
phó thác linh hồn họ cho Chúa Giêsu Kitô, Đấng đã chiến thắng tử thần.
(Giuse Phạm Đình Ngọc SJ, dongten.net 28.10.2016)