Kinh Thánh
Thời kỳ
Sách
Chương
 
      Lm. Trịnh Ngọc Danh
Bài viết
CHỦ ĐỀ I - Suy Niệm 8: LỜI CHÚA BAN PHẦN GIA NGHIỆP
SUY NIỆM 8
LỜI CHÚA BAN PHẦN GIA NGHIỆP
      F Cv 20, 32 : Thánh Phaolô nói với các tín hữu : “Tôi xin phó thác anh em cho Thiên Chúa và cho Lời ân sủng của Người, là Lời có sức xây dựng và ban cho anh em được hưởng phần gia tài cùng với tất cả những người đã được thánh hiến”. (Bản dịch PVGK)
      Theo thói đời, cha mẹ nào trước giờ từ biệt con cháu đi về đời sau, cũng  hãnh diện gọi con cháu đến chia gia tài vật chất cho chúng.
      Riêng thánh Tông Đồ Phaolô, lúc ông bị bắt đưa sang Roma chịu xét xử, các tín hữu vây quanh ông khóc thương vì sắp mất một thầy dạy Đức Tin đã rập khuôn Mục Tử Giêsu Nhân Lành. Thánh Tông Đồ linh cảm thấy rằng lần ra đi này chắc không có ngày trở về, nên ông rất thương các tín hữu, ông không có tài sản vật chất chia cho các con cái ông đã sinh ra trong Chúa, nhưng ông rất mãn nguyện có gia sản Đức Tin gắn bó với Chúa Giêsu và Lời Hằng Sống mà ông đã hết lòng rao giảng, giờ đây ông xin phó dâng các tín hữu cho Chúa và cho Lời ân sủng. Đó là cách ông chia sẻ gia tài cho những người con tinh thần của ông.
      Ước gì những bậc làm cha mẹ trước giờ từ biệt con cháu, cũng biết nói : Ba má phó chúng con cho Thiên Chúa và cho Lời ân sủng của Chúa, mà hằng ngày ba má đã dạy chúng con. Chúng con hãy giữ vững và đem ra thực hành, thì của cải vật chất ba má để lại mới sinh sự sống dồi dào cho chúng con. Hy vọng gia đình chúng ta sẽ lại được đoàn tụ đầy đủ trong Nhà Cha trên trời.
      F Tv 16/15,5-6 : Lạy Chúa, Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng, là chén phúc lộc dành cho con ; số mạng con chính Ngài nắm giữ, phần tuyệt hảo may mắn đã về con, vâng gia nghiệp ấy làm con thỏa mãn. (Bản dịch PVGK).
      Dù các Tông Đồ có phải bỏ nghề nghiệp, tài sản, gia đình mà đi theo Thầy Giêsu, thì các ông không phải là những kẻ thua lỗ, bởi vì chính Chúa là gia nghiệp của các ông       (x Tv 16/15,5), làm các ông no thỏa về mọi phương diện. Có lần Đức Giêsu hỏi các Tông Đồ : “Chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy thì có thiếu thốn gì không ?” Các ông đáp : “Thưa không” (Lc 22,35).
      FTv 37/36,25 : Từ nhỏ dại tới nay tôi già cả, chưa thấy người công chính bị bỏ rơi hoặc dòng giống phải ăn mày thiên hạ!
      Người công chính là người hằng ngày cầu nguyện : “Lạy Chúa, vì danh dự của Ngài xin cho con được sống. Bởi vì Ngài công chính xin cứu con khỏi bước ngặt nghèo(Tv 143/142,11). Chúa ban ơn cho ta vì danh dự của Ngài thì dồi dào phong phú hơn ta nài xin Ngài. Ví dụ : Chàng kia trong dịp cưới vợ nói : “Thưa cha mẹ, con biết gia đình mình nghèo, nên sau Thánh Lễ Hôn Phối của vợ chồng chúng con, con mời bạn bè, khách hai họ nội ngoại ra tiệm Phở, đãi mỗi người một tô là xong. Cha mẹ không phải vay công mượn nợ để tổ chức tiệc cưới cho chúng con”, thì chắc chắn ý kiến đó không làm cho cha mẹ vui, mà là cách bêu nhục gia đình. Nên vì danh dự của gia đình, dù cha mẹ có vay công mượn nợ để tổ chức tiệc cưới cho con, thì cũng phải làm.
Bởi thế, Chúa biết ta nghèo quá cũng khổ, mà giàu quá cũng khổ, nên Ngài dạy ta hằng ngày phải cầu nguyện : Con chỉ xin hai điều,Ngài đừng nỡ chối từ trước khi con nhắm mắt :Xin đẩy xa con lời dối trá và chuyện lọc lừa. Xin đừng để con túng nghèo, cũng đừng cho con giàu có ;chỉ xin cho con cơm bánh cần dùng,  kẻo được quá đầy dư, con sẽ khước từ Ngài mà nói :“Đức Chúa là ai vậy ?” Hay nếu phải túng nghèo, con sinh ra trộm cắp, làm ô danh Thiên Chúa của con. (Cn 30,7-9). 
Lên đầu trang
Các bài khác cùng chủ đề: