BÀI GIẢNG
ĐỪNG XÚC
PHẠM ĐẾN CHI THỂ CHÚA KITÔ
Chúa
Giêsu Phục Sinh toàn thắng tử thần, nhưng xem ra chưa toàn thắng trên chi thể
của Ngài, bởi vì Ngài còn bảo các Tông Đồ xỏ ngón tay vào lỗ đinh ở tay chân và
thọc tay vào cạnh sườn Ngài (x Ga 20,26t). Đây là dấu chỉ những người đã thuộc về
Chúa Kitô mà vẫn còn yếu đuối phạm lỗi lầm. Người anh em ấy cũng là phần thân
thể của ta trong Chúa Kitô, cho nên nếu ta sống thiếu Đức Ái, làm cớ đẩy người
anh em đó lìa xa Đức Kitô là ta phạm đến
chính chi thể trong Thân Mình Mầu Nhiệm
Chúa Giêsu Phục Sinh.
Chúa
phú bẩm cho bản tính con người ai cũng yêu mến điều tốt và ghét điều ác. Nhưng
không có sự ác nào ta gặp nó ở ngoài đường, ngoài chợ để tránh, mà điều xấu,
điều ác nó dính liền với cơ thể của con người. Bởi đó chúng ta không thể yêu
điều bất chính, hoặc tội lỗi nơi người anh em, vì đó là đối thủ của lòng tin.
Do đó muốn yêu thương người anh em sống trong lầm lạc, tội lỗi, Đức Giêsu dạy ta phải cầu nguyện cho họ
(x Mt 5,44). Vì chỉ có Chúa mới ban cho người anh em đó lòng sám hối, đồng thời
Ngài cũng ban cho ta trái tim của Ngài, để ta nhẹ nhàng khéo léo với tấm lòng
nhân ái, ta đưa người anh em đó về cho Chúa, như lệnh Đức Giêsu truyền cho ta
phải yêu thương cả kẻ thù nghịch : “Thầy
nói với anh em là những người đang nghe Thầy đây: hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho
kẻ ghét anh em, hãy chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em và cầu nguyện cho kẻ vu
khống anh em” (Lc 6,27-28 : Tin Mừng).
Giáo
huấn trên không phải Đức Giêsu dạy ta sống nhu nhược, làm cho kẻ ác “được chân
lấn đầu”, mà Ngài có ý dạy ta hai điều :
·
Lấy lành báo ác.
·
Không dùng quyền để thống trị làm hại kẻ ghét ta.
1/ LẤY LÀNH
BÁO ÁC. Bởi vì nếu ta lấy :
-
Ác báo lành,
ta là quỷ.
-
Ác báo ác,
ta là sói.
-
Lành báo lành, ta là người.
-
Lành báo ác,
ta là Chúa.
Trong ngày Truyền Tin, thiên thần nói về Con Đức
Maria : “Con bà là Con Đấng Tối Cao” (Lc 1,32), thì Đức Giêsu gọi những người
biết yêu thương và làm ơn cho kẻ hại mình là “Con Đấng Tối Cao”, đồng
Danh với Đức Giêsu (Lc 6,35 : Tin Mừng). Như vậy ta chỉ giống Chúa Giêsu khi
lấy lành báo ác!
Thánh Phaolô dạy : “Tâm hồn anh em muốn được bình an trong Đức Kitô, thì hãy nhớ : “Anh em
là những người được Thiên Chúa tuyển lựa, hiến thánh và yêu thương. Vì thế, anh
em hãy có lòng thương cảm, nhân hậu, khiêm nhu, hiền hoà và nhẫn nại. Hãy chịu
đựng và tha thứ cho nhau, nếu trong anh em người này có điều gì phải trách móc
người kia. Chúa đã tha thứ cho anh em, thì anh em cũng vậy, anh em phải tha thứ
cho nhau. Trên hết mọi đức tính, anh em phải có lòng bác ái: đó là mối dây liên
kết tuyệt hảo” (Cl 3,12-14 : Bài đọc năm lẻ).
Biết sống yêu như thế mới có thể cất lời kinh : “Hỡi toàn thể chúng sinh, hãy ca tụng Chúa đi
nào” (Tv 151/150, 6 : ĐC năm lẻ).
2/ KHÔNG
DÙNG QUYỀN ĐỂ THỐNG TRỊ, LÀM HẠI KẺ GHÉT TA.
Thực
vậy, Đức Giêsu dạy : “Kẻ tạt má này đưa má kia” (Lc 6,29:
Tin Mừng), muốn hiểu và sống giáo huấn này,ta cứ nhìn Đức Giêsu trong ngày Thứ
Sáu Tuần Thánh :
-
Trước tòa án Do Thái,
Đức Giêsu biết Roma không cho phép người Do Thái lên án tử cho ai, nên cự lại
kẻ đánh Ngài : “Nếu tôi nói sai, hãy minh chứng
chỗ sai, còn tôi nói phải, tại sao lại đánh tôi ?” (Ga 18,23) Rõ ràng
Đức Giêsu đâu có đưa má cho kẻ ác vả tiếp, vì Ngài biết người Do Thái không có
quyền giết người (x Ga 18,31), nên Ngài có cự lại họ, họ cũng không dám quá tay
trên Ngài!
-
Trái lại,trước tòa án
Roma,khi tên lính vả mặt Ngài,Ngài đã làm thinh (x Ga 19,3), vì Ngài biết bọn
Roma có quyền lên án tử, nên Ngài đánh “bài lờ”, vì “tránh voi chẳng hổ bẽ
mặt”.
Nhìn
vào hai trường hợp Đức Giêsu phản ứng khi bị vả như trên, dạy chúng ta : khi có
thể chống cự lại sự ác, mà không làm thương tổn người anh em, thì ta phải chống
; trái lại, nếu chống kẻ ác mà chúng lấy mạng ta, thì ta phải né. Đó cũng là lý
do người ta thường nói “một điều nhịn chín điều lành”. Nói
cách khác, khi hai sự dữ lớn nhỏ xảy đến mà ta không thể tránh hết được, thì ta
chấp nhận để sự dữ nhỏ xảy ra. Đan cử như ông Nabot, nếu ông không thể chống
lại mưu toan độc ác của vợ vua Akhab, thì thà ông chịu nhượng vườn nho là tài
sản của tổ tiên để lại cho vua, và vua hứa trả lại ông vườn nho tốt tương tự, thì
ông Nabot đã giữ được mạng sống, và giữ được cả gia sản. Nhưng ông Nabot dại
dột không chịu nhường vườn nho của cha ông cho vua, nên ông đã bị ném đá chết,
mất cả mạng, mất luôn cả của (x 1 V 21).
Thánh
Phaolô nói đến trường hợp cụ thể : Nhiều người đặt vấn đề “có nên ăn của cúng
hay không?” Thì thánh nhân trả lời : “Chẳng
có thần nào ngoài Thiên Chúa, cho nên của cúng cho thần cũng chẳng dơ bẩn gì,
nhưng nếu ai ăn của cúng ấy làm cho kẻ yếu Đức Tin hiểu rằng đó là cách thông
hiệp với sự thờ phượng quỷ thần, thì đừng có ăn, vì làm cớ cho người ta bị lung
lạc Đức Tin và đẩy người anh em lìa xa
Thiên Chúa! Như thế làm hại người anh em, một người đã được Chúa Ki-tô chịu
chết để cứu chuộc, thì ta không phải chỉ phạm đến chính họ mà còn phạm đến Đức
Ki-tô” (1Cr 8,1b-7.11-13 : Bài đọc năm chẵn).
Nguyên
tắc đắc nhân tâm, Đức Giêsu dạy : “Muốn người ta làm gì cho mình, thì hãy làm
điều đó cho người ta trước” (Lc 6,31 : Tin Mừng). Tức là Đức Ái dạy ta
luôn bắt đầu làm lành cho đồng loại trước theo ý muốn mình đang chờ người khác
đối xử tốt với mình. Có như thế ta mới là con cái của Cha trên trời, “Ngài làm mưa làm nắng xuống cho người công
chính cũng như kẻ bất lương” (Mt 5,45), vì nếu ta chỉ làm ơn cho kẻ tốt với
ta, thì ta chẳng khác gì kẻ gian ác, nó cũng làm được như vậy, và nếu thế thì
còn ân nghĩa gì trước mặt Chúa (x Lc 6,32-34 : Tin Mừng). Nhưng nếu ta sống yêu
thương đồng loại như Chúa đã yêu ta, thì ta luôn được Chúa bênh vực, và Ngài
còn thúc đẩy người khác làm nhiều điều tốt cho ta, như Ngài nói : “Người ta sẽ lấy đấu hảo hạng đã dằn đã lắc,
đầy tràn tóe ra mà đổ vào vạt áo cho các ngươi.Vì các ngươi đong bằng đấu nào thì sẽ được đong trả lại bằng đấu ấy”
(Lc 6,38 : Tin Mừng) : Đong đấu ác, thì nhận lại sự ác nhiều hơn ; đong đấu
lành, thì nhận lại hoa trái sự sống dồi dào.
Ta
không được phạm đến anh em, dù họ còn sống trong lầm lạc, vì họ là phần Thân
Thể đau đớn của Chúa Kitô, nên ta phải có lòng nhân từ thương yêu.
Truyện
kể :
Khi
ông Jean Jacques Rousseau gởi tặng ông Voltaire cuốn “Luận Về Nguồn Gốc Sự Bình
Đẳng”, trong đó ông Rousseau mạt sát văn minh, mạt sát văn học, mạt sát khoa
học và đề nghị trở về đời sống thiên nhiên như các dân tộc sơ khai. Ông
Voltaire viết thư trả lời : “Thưa ông,
tôi vừa nhận được cuốn sách của ông mới viết để mạt sát nhân loại, tôi xin cám
ơn ông, đọc tác phẩm của ông, người ta sinh ra cái ý muốn bò đi bốn cẳng, nhưng
vì sáu mươi năm nay tôi đã bỏ thói ấy rồi, cho nên tôi đau khổ thấy mình không
thể tập lại thói quen đó được nữa !?”
Về
sau, khi ông Voltaire hay tin nhà cầm quyền Thụy Sĩ đốt tác phẩm của ông
Rousseau, thì ông Voltaire lại viết thư cho ông Rousseau thế này : “Tôi không cùng ý kiến với ông, nhưng suốt
đời tôi sẽ bênh vực ông được tự do bày tỏ ý kiến đó”.
Khi
ông Rousseau bị lùng bắt, thì ông Voltaire mời ông ta đến ở chung nhà, nơi ranh
giới giữa Thụy Sĩ và Pháp.
Đó
là bài học dạy ta : Khi ghét ai thì ghét
cái bậy của họ chứ không ghét con người của họ, vì con người của họ cũng là một
nhân vị như ta, nhất là đối với người anh em Công Giáo, thì họ cũng như ta cùng
là chi thể trong Thân Mình Chúa Kitô,nên ta phải biết tôn trọng !
Có nhiều người khi ghét kẻ khác, gọi họ bằng “thằng”, bằng “nó”, bất
chấp họ là người có địa vị trong xã hội và có khi họ còn đáng cha chú mình !
Là
con cái Thiên Chúa, không bao giờ ta học cái thói xấu đó. Nếu không ưa ai, muốn
họ nhận ra cái sai, cái trật của họ, thì hãy cầu nguyện cho họ trước, và từ từ
nhã nhặn vạch cho họ biết điều không thích hợp, chứ đừng ào ào! Như vậy người
ta mới nể mình. Nhất là kẻ ta cho là đối phương của ta có chức vị gì đó trong
giới của họ, ta phải dùng cách xưng hô cho đúng, đừng gọi họ bằng những từ ngữ
cho thỏa lòng căm tức của mình, có ý mạ lỵ người ta, thì rõ ràng mình còn sống
trong môi trường bán khai giữa một thế giới văn minh. Ta không ưa họ, nhưng làm
cho họ nể ta, cái đó mới là văn minh, là cao thượng!
Mà làm sao ta lại ghét người ?
Khoa
phân tâm học nói : Ghét tức là do sợ mà ra, thì rõ ràng càng ghét ai là càng sợ
người đó, hoặc sợ người ta đoạt của cải
mình, hoặc sợ người ta đoạt danh vọng, đoạt tình yêu của mình, hay sợ người ta
vạch mặt chỉ cái sai cái trái của mình !
Ví
dụ : các bà đánh ghen, các bà ghét đối thủ, đánh đối thủ, vì bà cho là nó giật
chồng mình! Hoặc bọn mafia thủ tiêu người như ngóe, chỉ vì sợ đối phương đưa ra
ánh sáng hành vi ám muội của nó !
Vậy
muốn tránh ghét người, thì đừng sợ ai cả, mà muốn không sợ ai, thì cứ đường
đường chính chính mà đi giữa thanh thiên bạch nhật, biết trên có ai, dưới có
ai, bốn phương tám hướng có ai ? Và cố gắng thực hiện trong đời sống của mình
câu : “Thiên địa an hòa”, nghĩa là sống hợp với ý Trời, hợp với lòng
người. Nói như thánh Phaolô : “Hãy sống yêu thương thì mọi sự sẽ trở nên
tốt đẹp cho ai biết yêu mến Thiên Chúa” (x Rm 8,28).
Khi
sống như thế thì hết sợ ai, mà đã không sợ ai thì cần gì phải đề phòng, thì
ghét ai làm gì cho mệt tâm mệt trí ? Vì người có công lý là người mạnh. Kẻ yếu
mới lo diệt kẻ thù. Hãy bắt chước Thiên Chúa, như lời sách Khôn ngoan nói : “Chính do sức mạnh của Chúa mà Chúa hành động
công minh,và vì Chúa làm bá chủ vạn vật, nên Chúa nương tay với muôn loài. Khi không có ai tin rằng Chúa nắm trọn quyền
năng, thì Ngài tỏ sức mạnh ;còn ai đã biết mà vẫn to gan, thì Ngài trị tội.
Nhưng Chúa xử khoan hồng vì Ngài làm chủ được sức mạnh.Ngài lấy lượng từ bi cao
cả mà cai quản chúng con,nhưng có thể sử dụng quyền năng bất cứ khi nào Ngài
muốn. Làm như thế Chúa đã dạy dân rằng : người công chính phải có lòng nhân ái.
Ngài đã cho con cái niềm hy vọng tràn trề là người có tội được Ngài ban ơn sám
hối” (Kn 12,16-19).
Khi ta biết chịu đựng, tha thứ và làm lành
cho kẻ hại ta, thì ta được lợi hai điều:
C Ta có dịp đền tội ở đời này, thì đời sau được Chúa
bớt hình phạt.
C Làm lành mà phải khổ, đó là cách ta diễn tả mình
giống Chúa Giêsu (x 1Pr 2,20t).
Vậy
muốn sống Giới Răn yêu thương kẻ thù nghịch ta, ta hãy cầu nguyện : “Lạy Chúa, xin dẫn con theo đường chính lộ
ngàn đời” (Tv 139/138, 24b : ĐC năm chẵn).
Một
hôm hoàng đế Napoléon đem theo viên sĩ quan cận vệ vào một nhà hàng nọ, vì
không muốn cho ai nhận ra mình là vua, nên Napoléon và viên sĩ quan cải trang
thành thường dân. Sau khi hai người đã ăn xong, chủ nhà hàng đến tính tiền,
tổng cộng số tiền phải trả là 14 quan. Viên sĩ quan mở chiếc cặp xách lấy tiền,
bỗng mặt ông tái mét vì trong cặp không còn một đồng xu nào cả! Thấy thế
Napoléon hiểu ý, ông nói nhỏ với viên sĩ quan : “Đừng lo, để tôi trả cho”, nói rồi ông móc túi lấy tiền, nhưng sờ
túi trên túi dưới, túi trước túi sau, không thấy một đồng xu nào cả! Napoléon
nhìn viên sĩ quan nháy mắt và nhún tay. Trước tình thế đó viên sĩ quan nói với
bà chủ : “Thực là rủi ro cho chúng tôi là
chúng tôi quên đem tiền theo, xin bà vui lòng cho chúng tôi thiếu, một tiếng
đồng hồ nữa tôi sẽ trở lại thanh toán
hết”. Bà chủ nhất định không chịu, và đe rằng nếu hai người không trả tiền
ngay thì bà sẽ kêu cảnh sát can thiệp!
Một
anh bồi bàn theo dõi sự việc ngay từ đầu, cảm thông với hai người khách, nên
nói với và chủ : “Quên đem theo tiền đó
là điều bình thường xảy ra, vì thế xin bà đừng gọi cảnh sát làm gì, theo tôi
thì hai ông này là người thật thà, không
có ý lường gạt đâu”. Nhưng bà chủ vẫn không chịu cho hai người kia thiếu
tiền, và cứ nằng nặc đòi kêu cảnh sát. Thấy thế anh bồi bàn móc túi lấy ra 14
quan trao cho hai người khách và nói : “Đây
tôi cho hai ông mượn để thanh toán với bà chủ”. Thế là nhờ anh bồi bàn,
Napoléon và viên sĩ quan mới rời nhà hàng được.
Một
lát sau viên sĩ quan trở lại nhà hàng, ông gặp bà chủ và hỏi : “Bà đã tốn kém bao nhiêu tiền để lập nhà hàng
này?” Bà chủ đáp : “Ba mươi ngàn quan”.
Viên sĩ quan mở chiếc cặp xách tay ra lấy 30.000 quan đặt trên bàn và nói với
bà chủ : “Vâng lệnh ông chủ tôi là hoàng
đế Napoléon, xin bà giao lại nhà hàng này cho anh bồi bàn, người đã giúp chúng
tôi đang lúc chúng tôi kẹt không có tiền”. Đúng là anh bồi bàn đã sống Lời
Đức Giêsu dạy : “Muốn người ta làm gì cho
mình, thì hãy làm điều đó cho người ta trước” (Mt 7,12), và “hãy cho đi, anh em sẽ được cho lại, người ta
sẽ lấy đấu hảo hạng đã dằn đã lắc đầy tràn tóe ra mà đổ vào vạt áo anh em”
(Lc 6,38).
THUỘC LÒNG
Kẻ
thù ngươi có đói, hãy cho nó ăn; có khát, hãy cho nó uống; làm như vậy, ngươi
sẽ chất than hồng lên đầu nó. Đừng để cho sự ác thắng được mình,
nhưng hãy lấy thiện mà thắng ác (Rm 12,20-21).
http://phaolomoi.net
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH