BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC :
Tb 2, 9-14
9 Tôi là
Tô-bít, ngay đêm lễ Ngũ Tuần, sau khi chôn cất người chết, tôi đi vào sân nhà
tôi. Tôi nằm dọc theo bức tường ở sân, mặt để trần vì trời nóng.10
Tôi không biết là trong bức tường phía trên tôi có chim sẻ. Phân chim nóng hổi
rơi xuống mắt tôi, tạo ra những vết sẹo trắng. Tôi đến thầy thuốc xin chữa trị,
nhưng họ càng xức thuốc cho tôi, thì các vết sẹo trắng càng làm cho mắt tôi loà
thêm, cho đến khi tôi bị mù hẳn. Suốt bốn năm, mắt tôi không nhìn thấy gì cả.
Tất cả anh em tôi đều lấy làm buồn cho tôi, và ông A-khi-ca cấp dưỡng cho tôi
trong hai năm, trước khi ông đi Ê-ly-mai.
11 Lúc
bấy giờ, An-na, vợ tôi, nhận làm những công việc dành cho phụ nữ.12
Nàng giao hàng cho chủ và họ trả tiền công cho nàng. Ngày mồng bảy tháng
Đy-trô, nàng xén tấm vải đã dệt xong, rồi giao cho chủ. Tiền công bao nhiêu, họ
trả hết cho nàng, lại còn thưởng cho một con dê con để ăn một bữa.13
Khi nàng bước vào nhà, thì con dê bắt đầu kêu be be. Tôi mới gọi nàng lại và
hỏi: "Con dê nhỏ đó ở đâu ra vậy? Có phải của trộm cắp không? Đem trả lại
cho chủ nó đi! Vì chúng ta không có quyền ăn của trộm cắp."14
Nàng bảo tôi: "Đó là quà người ta thưởng cho tôi, thêm vào số tiền công!
" Tôi không tin nàng và cứ bảo nàng phải trả lại cho chủ. Vì chuyện đó,
tôi xấu hổ cho nàng. Rồi nàng đáp lại rằng: "Các việc bố thí của ông đâu?
Các việc nghĩa của ông đâu cả rồi? Đó, ông được bù đắp như thế nào, ai cũng đã
rõ !"
ĐÁP CA : Tv
111
Đ. Người
công chính an tâm và tin cậy Chúa. (x c 7c)
1 Hạnh
phúc thay, người kính sợ CHÚA, những ưa cùng thích mệnh lệnh Chúa truyền ban. 2
Trên mặt đất, con cháu của họ sẽ hùng cường, dòng dõi kẻ ngay lành được Chúa
thương giáng phúc.
7bc Họ
an tâm và tin cậy CHÚA, 8 luôn vững lòng không sợ hãi chi và rốt
cuộc coi khinh lũ địch thù.
9 Kẻ
túng nghèo, họ rộng tay làm phúc, đức công chính của họ tồn tại muôn đời, uy
thế họ vươn cao rực rỡ.
BÀI GIẢNG
TINH THẦN
GIỮ LUẬT
Đức
Giêsu dạy : “Của hoàng đế thì hãy trả cho hoàng đế, và của Thiên Chúa, trả cho Thiên
Chúa” (Mc 12,17 : Tin Mừng).
Nói
thế Đức Giêsu có ý nhấn mạnh
- Mỗi người
phải chu toàn hai bổn phận : đối với Thiên Chúa và đối với xã hội.
- Chỉ vâng
giữ Luật nhằm cho con người được sống cả xác lẫn hồn.
I. MỖI NGƯỜI PHẢI CHU
TOÀN HAI BỔN PHẬN : ĐỐI VỚI THIÊN CHÚA VÀ
ĐỐI VỚI XÃ HỘI .
Chỉ là Luật của Thiên Chúa khi Luật ấy giúp người ta
chu toàn hai bổn phận : Đối với xã hội và đối với Thiên Chúa.
1/ Bổn phận đối với xã hội.
Hãy
noi gương tinh thần giữ Luật của gia đình Nazareth : Ông Giuse và bà Maria đã
vâng lệnh nhà nước về thành của mình để khai hộ khẩu (x Lc 2,1t) ; Đức Giêsu
tuy là Thiên Chúa mà vẫn phải tùng phục cha mẹ trần thế trong suốt ba mươi năm
dưới mái nhà quê Nazareth, trước khi Ngài thi hành sứ mệnh Chúa Cha trao (x Lc
2,51).
2/ Bổn phận đối với Thiên Chúa.
Bổn
phận này phải ưu tiên, thậm chí Đức Giêsu đã trốn cha mẹ ở lại Đền Thờ giảng
dạy Giáo Lý cho các bậc tiến sĩ (x Lc 2,41t). Vì thế Đức Giêsu dạy những kẻ
muốn theo Ngài : “Ai yêu những người
trong gia đình hơn Ta ; ai không vác thập giá mình mà theo Ta, ai không từ bỏ
hết của cải mình có, thì không thể làm môn đệ của Ta” (Lc 14,26-27.33). Đức
Giêsu đòi buộc như thế quả là trái với ý người đời. Vì nhiều người đặt chữ hiếu
quan trọng, thậm chí không cần phải theo Chúa, Bà nào! Theo đạo thờ Ông Bà là
tốt rồi. Nhưng Đức Giêsu không đồng ý “tôn giáo” ấy vượt trên đạo Chúa. Nói
cách khác, phải đặt chân lý, đặt việc Nước Thiên Chúa trên mọi giá trị. Ông
Gionathan là mẫu người sống chân lý này, vì ông bênh vực Đavid, chứ không
ủng hộ mưu thâm độc của vua cha Saolê : tìm mọi cách để diệt bằng được Đavid,
chỉ vì vua Saolê không muốn người ta ca tụng Đavid hơn ông (x 1Sm 19-20). Với
tinh thần sống đạo ấy, thánh Phaolô nhắc nhở những người Công Giáo sống Đức
Tin: “Nếu làm hài lòng người đời, thì
không còn là nô lệ của Chúa nữa” (Gl 1,10).
II. CHỈ VÂNG GIỮ LUẬT NHẰM CHO CON NGƯỜI ĐƯỢC SỐNG CẢ
XÁC LẪN HỒN.
Đức
Giêsu đòi buộc hết mọi người chỉ thi hành Luật có hai nội dung : Bổn phận đối
với Thiên Chúa và bổn phận đối với đồng loại. Do đó, Luật nào chỉ duy lo cho
nhu cầu xã hội cũng như chỉ đáp ứng nhu cầu thân xác; hoặc chỉ duy lo việc Nước
Thiên Chúa, duy lo cho linh hồn, thì không phải là Luật của Thiên Chúa. Thánh
Phaolô dạy : “Đối với quyền bính hiện
dịch, mọi người hãy tùng phục, vì không quyền bính nào mà lại không do Thiên
Chúa, cho nên ai chống lại quyền bính là chống lại điều Thiên Chúa quy định”
(Rm 13,1-2). Ta lưu ý ông Phaolô nói “điều Thiên Chúa quy định” phải hiểu
như Đức Giêsu đã dạy : “Của Xê-da, trả về
Xê-da; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa” (Mc 12,17). Trong thực tế, người
sống Đức Tin phải ưu tiên chu toàn bổn phận đối với Chúa, chứ không chịu khuất
phục quyền bính đời bắt ta bỏ việc Thiên Chúa mà chỉ tùng phục quyền đời, hầu
đáp ứng yêu cầu xã hội. Vì thế, khi thánh Phêrô bị đưa ra tòa, lệnh tòa cấm ông
không được rao giảng về Đức Kitô, thì ông cự lại và nói : “Phải vâng Lời Thiên Chúa hơn là vâng lời các ông” (Cv 5,29). Vâng
Lời Thiên Chúa là trả cho Thiên Chúa những gì thuộc về Thiên Chúa, cụ thể nhất
là trả cho Ngài tấm lòng ngay thẳng, vì chỉ có lương tâm ngay thẳng mới có thể
chu toàn bổn phận đối với xã hội.
Để
hiểu rõ vấn đề này, tôi nhớ sau năm 1975, tại Việt Nam, đảng Cộng sản quản lý
các sinh hoạt của mọi Nhà Thờ, thì ở địa phận Xuân Lộc, lãnh đạo đảng tổ chức
cuộc họp các Linh mục trong Địa phận, nhằm sửa sai “các hành động trái pháp
luật của nhiều Linh mục”. Nhất là về
việc tu sửa Nhà Thờ. Trong phiên họp cán bộ lên tiếng phiền trách: “Các anh giảng dạy những điều được gọi là làm
đúng pháp luật, thế nhưng thực tế các anh dạy một đàng làm một nẻo. Các anh xin
phép tu sửa Nhà Thờ, nhưng không bao giờ làm đúng Giấy Phép Xin-Cho!” Lời
phê phán ấy làm cho cả hội trường ngột ngạt, các Linh mục nhìn nhau. Lúc đó Đức
cha Nguyễn Minh Nhật đứng lên phát biểu : “Thưa
quý vị, cha mẹ nào cũng bực mình khi thấy con cái có thói ăn vụng, nhưng tại
sao đứa con phải ăn vụng? Nếu cha mẹ chăm sóc con chu đáo, không để đói, thì
chắc chắn không đứa nào ăn vụng! Vậy nó ăn vụng thì đáng thương hơn là đáng
trách!” Tất cả các Linh mục trong hội trường vỗ tay và lớn tiếng hô : “Ôi, tội hồng phúc!”
Trở
lại câu hỏi của những người Biệt phái và phe cánh Hêrôđê đến thử Đức Giêsu : “Có nên nộp thuế cho hoàng đế không?” (Mc
12,14 : Tin Mừng). Hỏi như thế mang dã tâm có ý gài bẫy giết Đức Giêsu
- Nếu Đức Giêsu nói đừng
nộp thuế cho hoàng đế Roma, thì chắc chắn phe Hêrôđê đang hiện diện sẽ tóm
Ngài, vì đã xúi dân chống lại lệnh vua.
-
Nếu Đức Giêsu bảo cứ
nộp thuế cho Roma, thì những người Biệt phái có mặt sẽ kết án ông này xúi dân
dựa vào thế lực Roma, mà không trông cậy vào Thiên Chúa, trái với lời kinh họ vẫn đọc : “Dân ngoại cậy vào chiến xa pháo mã, còn chúng tôi chỉ dựa vào danh Chúa
mà thôi” (Tv 20/19/,8).
Vậy bọn Biệt phái đến vặn hỏi Đức Giêsu, chúng đã
không trả cho Thiên Chúa lương tâm ngay thẳng, thì chúng cũng không thể chu
toàn bổn phận đối với đồng loại được. Ta cứ nhìn vào thực tế trong xã hội, ai
không có lương tâm ngay thẳng, thì họ sẽ lợi dụng Luật xã hội để làm hại dân
hại nước, như biển thủ công quỹ quốc gia, ăn hối lộ, ban Luật với danh nghĩa là
vì dân, nhưng tạo kẽ hở trong Luật cho những kẻ có quyền cướp của dân. Tệ nhất
là Luật phá thai, Luật đất đai trong xã hội chủ nghĩa! Quả thật, nhiều kẻ nắm quyền trong xã hội, dùng danh nghĩa “làm
việc theo pháp luật” mà đặt ra những luật lừa đảo, nhằm bóc lột những kẻ thấp
cổ bé miệng. Chính vì vậy mà thánh Phêrô khuyên các tín hữu phải hướng về ngày
cánh chung, ngày mọi người sẽ phải trả lẽ trước mặt Thiên Chúa về bổn phận đối
với Chúa và bổn phận đối với đồng loại : “Anh
em hãy nhớ đến Ngày của Thiên Chúa, Ngài sẽ ra tay làm tiêu tan vũ trụ trong
lửa cháy, có nghĩa là hãy nhớ đến ngày không còn ai sống trên dương thế, công
việc mỗi người làm Chúa sẽ thử bằng lửa,chỉ những gì quý giá như vàng bạc mới
không bị lửa thiêu, nên anh em hãy sống vô
tì tích trước nhan Chúa với tâm hồn bình an, anh em hãy giữ mình kẻo bị lôi
cuốn theo lầm lạc của phường vô luân. Cụ thể không bị lôi cuốn vào thói giả
hình như Biệt phái mà sa đọa mất đức cương nghị của mình” (2Pr 3,12.14.17 :
Bài đọc năm chẵn).
Vì thế thánh Tông Đồ khuyên mọi người hãy cầu nguyện
: “Xin Thân Phụ Đức Giêsu Kitô, Chúa
chúng ta, soi lòng mở trí cho chúng ta thấy rõ, đâu là niềm hy vọng, mà ơn
Người kêu gọi đem lại cho chúng ta” (Ep 1,17-18 : Tung Hô Tin Mừng).
Chuyện bà Anna, vợ ông Tôbya bất hòa với chồng, cũng
chỉ vì ông Tôbya muốn triệt để vợ phải giữ đức công bằng và luôn có lương tâm
ngay thẳng đối với Chúa. Do đó khi ông nghe tiếng con dê lạ kêu, ông hỏi bà : “Con dê nhỏ đó ở đâu ra vậy? Có phải của trộm
cắp không? Đem trả lại cho chủ nó đi! Vì chúng ta không có quyền ăn của trộm
cắp." Nàng bảo tôi: "Đó là quà người ta thưởng cho tôi, thêm vào số
tiền công! " Tôi không tin nàng và cứ bảo nàng phải trả lại cho chủ. Vì
chuyện đó, tôi xấu hổ cho nàng. Rồi nàng đáp lại rằng: "Các việc bố thí
của ông ở đâu? Các việc nghĩa của ông đâu cả rồi? Đó, ai cũng biết là ông (bị
Chúa phạt mù) được bù đắp như thế nào rồi!”
(Tb 2,13-14 : Bài đọc năm lẻ).
Bà Anna chỉ có thể thôi đay nghiến chồng khi bà hiểu
trách nhiệm của chồng là thủ lãnh trong gia đình phải ngăn cản mọi người không
ai được vi phạm Luật Chúa, lỗi đức công bằng, để luôn luôn giữ lương tâm ngay
thẳng. Vì lý do đó mà ông sợ bà vợ khi biết nhà đang túng thiếu, rồi sống kiểu
“đói ăn vụng, túng làm liều”, khiến ông phản ứng như thế! Vì “trải qua bao thế hệ, Chúa vẫn là nơi chúng
con trú ẩn” (Tv 90/89,1 : ĐC năm chẵn), để cho “người công chính an tâm và tin cậy Chúa” (Tv 112/111,7c : ĐC năm
lẻ).
THUỘC LÒNG
Của hoàng đế trả cho hoàng đế ; của Thiên
Chúa trả cho Thiên Chúa (Mc 12,17)
http://phaolomoi.net
Lm GIUSE
ĐINH QUANG THỊNH