Trong lời chào mừng giới trẻ tại bãi biển Copacabana, Đức
Phanxicô gọi người trẻ hiện diện ở đấy là các anh hùng. Nhưng trong số người
trẻ hôm ấy, người nổi bật hẳn phải là Facundo, một thiếu niên Á Căn Đình.
Bản tin ngày 26 tháng 7 của CNA/EWTN cho hay vì không có khả
năng trả tiền vận chuyển, Facundo đã quyết định cuốc bộ 1,829 dặm từ quê nhà
tới Rio de Janeiro để được thấy vị giáo hoàng cậu ngưỡng mộ.
Facundo đã dành cả một tháng trường hầu như dọc dài qua suốt
Châu Mỹ La Tinh, từ thị trấn nhà là Jujuy, Á Căn Đình, tới Rio, Ba Tây, tham dự
biến cố hoàn cầu là Ngày Giới Trẻ Thế Giới.
Cậu cho hay: “Tôi muốn tới đây với người Jujuy nhưng tôi không có khả năng vì tôi phải
trả 7,000 pesos (tương đương với 1,280 dollars Mỹ); đó là số tiền lớn... Tôi cứ
xin cùng đi với họ, nhưng họ không để tôi đi”.
Tốt nghiệp trung học năm ngoái, Facundo cho biết chỉ được
hướng dẫn nhờ chiếc bản đồ mà vị linh mục sở tại vẽ cho cậu. “Tôi lạc hoài ngay
tại Á Căn Đình và tôi để mình được hướng dẫn khi đến Ba Tây. Nhưng tôi càng lạc
hơn tại các thành phố lớn, như São
Paulo chẳng hạn vì tôi chưa bao giờ ra khỏi thị trấn
của mình và chưa bao giờ đi xe điện”.
Cậu cảm thấy bứt rứt mấy tháng nay khi thấy như có tiếng gọi
phải đi dự Ngày Giới Trẻ Thế Giới nhưng lại sợ phải đi một mình. Cậu nhớ cậu
còn thốt lên câu“Không, mình đi không được vì đâu có đủ tiền”.
Tuy nhiên, ngày 19 tháng 3, ngày sinh nhật của mình, cậu
“bước vào nhà thờ để cầu nguyện. Có một vị linh mục ở đó và bỗng nhiên tôi bật
khóc mà không hiểu tại sao”. Vì thế, khi linh mục hỏi lý do tại sao cậu khóc,
cậu không trả lời được, nhưng cậu muốn xưng tội.
“Sau khi xưng tội, ngài hỏi tôi xem tôi có muốn đi dự Ngày
Giới Trẻ Thế giới hay không, tôi ngước nhìn lên và thấy bức ảnh Đức Giáo Hoàng
Phanxicô với hai cánh tay rộng mở, tôi bèn nói: ‘có, con sẽ đi’”.
Vị linh mục cảnh giác cậu về những nguy hiểm dọc đường như
bị người lạ cướp bóc chẳng hạn. Nhưng cậu trả lời “con bất kể”.
Vị linh mục rất lưỡng lự vì không biết cậu ngủ ở đâu và ăn
uống ra sao, còn mẹ cậu cho rằng cậu điên. Facundo cho hay khi lên đường vào
ngày 1 tháng 7, cậu rất phấn khởi và chỉ cho gia đình biết vào hôm trước.
Cậu bảo: “Gia đình tôi hỏi tại sao tôi lại đi sớm như thế và
ai sẽ cùng đi với tôi, tôi chỉ nói là đi với Chúa Giêsu. Gia đình tôi bắt đầu
khóc vì họ sợ quá, nhất là bà tôi, người sinh bệnh vì việc này”.
Tuy nhiên, mẹ cậu cũng cho cậu 600 pesos (tương đương với
110 dollars Mỹ) và cậu bắt đầu cuốc bộ tới Rio de Janeiro. Facundo nhận định: “Người đi
balô tùy thuộc tiền bạc, nhưng tôi trở thành người hành hương thực sự vì người
hành hương chỉ tùy thuôc đức tin”.
“Tôi vào các nhà thờ chỉ để cầu nguyện và ai cũng nhìn tôi,
nhưng tôi bất cần vì tôi chỉ muốn đổ đầy con người mình với nhiều đức tin hơn
nữa”.
Facundo cho hay khi tới biên giới Ba Tây, cậu chỉ còn 100
pesos (20 dollars Mỹ) nên cậu quyết định “không tùy thuộc tiền bạc nữa, chỉ tùy
thuộc lời cầu nguyện thôi”.
Cậu bước qua Tượng Đức Mẹ Itatí và từ đó, cậu không ngừng
nhắc cho mình nhớ “Đức Mẹ phù hộ mình và Chúa Giêsu đang đồng hành với mình”.
Cậu bảo: “thách đố lớn nhất là khi vào Ba Tây, túi chỉ còn 13 dollars Mỹ, bụng
đói và không biết ngôn ngữ”.
Facundo xin quá giang và một tài xế xe buýt cho cậu quá
giang một chuyến và cho cậu xuống Nhà Thờ Chánh Tòa Iguazu, nơi cậu được nghe
Thánh Lễ bằng tiếng Bồ Đào Nha lần đầu tiên và ngủ tại một trường của Dòng
Phanxicô. Những người tại trường tặng cậu chuyến bay thẳng, nhưng cậu quyết
định tiếp tục cuốc bộ với các đan sĩ khác từ Boston tới và họ cùng đi tới Rio
với nhau, vì cậu nghĩ như thế sẽ là một cuộc hành hương tốt hơn và đẹp hơn.
Cậu miệt mài đi cả ngày lẫn đêm và khi sợ, chỉ biết đọc Kinh
Mân Côi liên lỉ. Cậu cho hay: “Có lúc tôi cảm thấy đi hết nổi, nên chỉ còn biết
khóc và cầu xin Chúa Giêsu che chở mọi người và cho ý Người được thể hiện”.
Sau hai ngày cuốc bộ với bụng rỗng và đôi giầy tơi tả, có
người đàn ông từ São Paulo
cho Facundo và các đan sĩ quá giang xe. “Chuyến đi rất gian nguy vì chúng tôi
không có nơi nào để ngủ cả, chỉ biết đọc kinh Mân Côi”, cậu kể lại như thế.
Cậu tới Đền Đức Mẹ Aparecida một ngày trước Đại Hội Giới
Trẻ. “Lúc ấy đang có một lễ hội diễn ra, nhờ thế tôi hiểu là mình rất gần rồi,
nên bật khóc... Tôi gặp một linh mục Á Căn Đình và chúng tôi cùng tiến bước
trong đói khát, nhưng cuối cùng, chúng tôi cũng tới được Rio.
Tôi tuy đói nhưng rất hạnh phúc”.
Cậu bảo: Đức Giáo Hoàng luôn nói rằng người Kitô hữu là
người hạnh phúc và thêm “tiền bạc không giá trị chi cả, nó chỉ đem lại an toàn,
nhưng Chúa Giêsu mới đem lại cho bạn niềm tin tưởng và hy vọng”.
Facundo gặp một thiện nguyện viên Ngày Giới Trẻ Thế Giới.
Anh gửi cậu tới một tu viện đối diện với bãi biển Rio
để ngủ suốt tuần. Cậu cho hay: “nhưng trước khi tới bãi biển, tôi thích được
thấy Đức Giáo Hoàng hơn. Tôi không thấy ngài khi ngài đi qua trong chiếc giáo
hoàng xa vào ngày hôm trước”.
Cậu cho hay: “hôm đó, tôi phải chọn giữa việc được thấy ngài
và được tham dự Thánh Lễ, tôi đã chọn Thánh Lễ”. Cậu nhấn mạnh rằng cậu hy vọng
có dịp nói với Đức Giáo Hoàng rằng ngài đúng “ta nên để Chúa Giêsu hướng dẫn,
tôi đã làm điều này”.
Facundo nói thực tình: “Tôi muốn gặp Đức Giáo Hoàng
(Phanxicô) bởi vì các linh mục và các vị giáo hoàng không lưu ý tới người
nghèo; còn ngài, ngài trực tiếp sống với người nghèo như thể là anh em của
họ... Thật là đáng khi được thấy một vị giáo hoàng biết lưu ý tới người nghèo.
Đó là lý do tôi muốn gặp ngài. Tôi thực sự muốn thưa với ngài rằng theo chân
Chúa Giêsu là điều đẹp đẽ xiết bao và ngài rất đúng”.
Vũ Văn An7/28/2013