BÀI GIẢNG
CHÂN DUNG VÀ SỨ MỆNH NGƯỜI CÔNG GIÁO
Đức Giêsu dùng hai hình ảnh “hạt cải
gieo trong ruộng” và “men vùi vào ba đấu bột” để diễn tả chân dung và sứ mệnh của
Ngài, của Hội Thánh, cũng là của mỗi người Công Giáo. Nói tắt là để diễn tả mầu
nhiệm Nước Thiên Chúa.
I. CHÂN DUNG ĐỨC GIÊSU NHỎ BÉ VÌ NGÀI TỰ HIẾN
CẢ THÂN XÁC, CẢ DANH DỰ, VÌ YÊU LOÀI NGƯỜI.
Đức Giêsu tự trở nên nhỏ bé như hạt
cải và khiêm tốn ẩn mình như men trong bột, trong tinh thần tự hiến vì yêu loài
người. Chúng ta cứ chiêm ngưỡng Ngài trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, Ngài chấp
nhận nhỏ bé vì thân xác bị bóc lột và danh dự bị chà đạp:
1. Đức Giêsu nhỏ bé vì thân xác Ngài bị bóc
lột.
- Không
còn mảnh vải che thân, vì bị lính Roma lột hết.
- Không còn miệng để loan báo Tin Mừng,
vì bị các đầy tớ của thượng tế vả đến “phù mỏ” (x Ga 18,22).
- Không còn khối óc để nghĩ kế cứu
loài người tội lỗi, vì đầu Ngài bị vòng gai nhọn ghim chặt thay thế cho vương
miện.
- Không còn đôi chân bước đến phục vụ
người đau khổ, vì bị đinh ghim chặt vào cây gỗ.
- Không còn đôi tay để ban phát muôn
ơn cho con người, vì bị đinh đóng thủng.
- Không còn trái tim để yêu thương cả
bạn lẫn thù, vì bị chúng đâm thủng, nước và máu trong tim dốc ra hết.
2. Đức Giêsu nhỏ bé vì danh dự Ngài bị chà đạp.
Người
ta giết Đức Giêsu chỉ vì họ liệt Ngài vào loại người :
-
Kẻ bị họ hàng kết án là khùng điên (x Mc 3,21).
-
Kẻ lạc đạo như quân Samari bị quỷ ám (x Ga 8,48).
-
Kẻ lộng ngôn phạm thượng đến Thiên Chúa (x Mt 26,65).
3- Nhất là Thân Thể Mầu
Nhiệm Chúa Kitô là Hội Thánh, tội lỗi còn nhen lên nơi những người Đức Giêsu đã mua chuộc bằng giá
Máu mình.
Tội
không chỉ xảy ra nơi cá nhân mà còn cả trong cơ cấu phẩm trật Hội Thánh :
a- Tội lỗi,
Satan, vẫn còn tấn công người Chúa tuyển chọn.
- Ông
Phaolô thú nhận tội lỗi của mình với giáo đoàn Roma : “ Tôi biết rằng sự thiện không ở trong tôi, nghĩa là trong xác thịt tôi.
Thật vậy, muốn sự thiện thì tôi có thể muốn, nhưng làm thì không. Sự thiện tôi
muốn thì tôi không làm, nhưng sự ác tôi không muốn, tôi lại cứ làm” (Rm
7,18-19).
- Ông cũng thú nhận tội
lỗi với giáo đoàn Côrinthô : “Để tôi khỏi
tự cao tự đại vì những mặc khải phi thường tôi đã nhận được, thân xác tôi như
đã bị một cái dằm đâm vào, một thủ hạ của Xa-tan được sai đến vả mặt tôi, để
tôi khỏi tự cao tự đại. Đã ba lần tôi xin
Chúa cho thoát khỏi nỗi khổ này. Nhưng Người quả quyết với tôi : “Ơn của Thầy
đã đủ cho anh, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối.”
Thế nên tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đức
Ki-tô ở mãi trong tôi” (2Cr 12,7-9).
Chúa cho phép Satan tấn công người Chúa chọn như thế, vì “Thiên
Chúa đã dồn mọi người hết thảy vào đàng bất tuân, ngõ hầu Người dủ lòng thương
hết mọi người” (Rm 11,32), để “danh ngươi được ban cho từ Thiên Chúa “vinh
quang của lòng thương xót” (Br 5,4).
b- Tội lỗi còn nảy
sinh ngay trong cơ cấu phẩm trật của Hội Thánh, khốn nạn nhất là suốt ba mươi
chín năm (1378 – 1417), có ba Hồng y tranh ngôi Giáo hoàng, một ở Pháp lấy
Avignon làm thủ đô Hội Thánh, một ở Bỉ đặt thủ đô ở Pisa, một lấy Roma làm
Thánh đô Giáo Hội. Bởi thế Hiến Chế Hội Thánh số 8 nói về sự khiêm tốn của Hội
Thánh Chúa Kitô : “Hội Thánh tuy thánh
thiện vì Chúa Kitô là Đầu, nhưng Hội Thánh còn ôm ấp những tội nhân trong lòng,
nên luôn phải sám hối và canh tân”.
Vì tất cả những tội lỗi của loài người làm cho Đức Giêsu
cũng như Thân Mình Mầu Nhiệm của Ngài trở nên nhỏ bé là nguyên nhân người ta giết
Đức Giêsu. Ông Nicôđêmô từ ngày được thụ giáo với Đức Giêsu (x Ga 3), ông luôn
tìm cách bênh vực Ngài trước mặt các Thượng tế và Biệt phái muốn giết Ngài, ông
nói : “Há Luật của chúng ta lại lên án
người nào trước khi nghe người ấy và biết người ấy làm gì ?”(Ga 7,51). Vì
ông đã đặt hy vọng vào Ngài cứu Israel
thoát ách thống trị đế quốc Roma. Thế mà Ngài đã bị giết, làm ông vỡ mộng, ông đến
xin ông Philatô lãnh “xác hạt giống” này đem chôn vào lòng đất (x Ga 19,39). Ngờ
đâu ông Nicôđêmô an táng Đức Giêsu chính là chôn niềm tin của ông vào lòng đất,
thì chỉ ba ngày sau “Hạt Giống” ấy
chỗi dậy đến thổi hơi vào các môn đệ và ban Thánh Thần cho (x Cv 2 ; Ga 20,22).
Thế là các ông được biến đổi thành những mảnh đất mầu mỡ thích hợp để gieo hạt
giống Lời Chúa mọc lên và phát triển cho muôn dân được nương nhờ, dù trước đó Đức
Giêsu đã xếp các ông vào loại đất tồi tệ : đường đi, sỏi đá, bụi gai, không thể
làm cho hạt giống mọc lên được (x Mt 13,18-23). Vậy “hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ” (Tv 105/104,1a : ĐC năm lẻ).
Thế
mà xưa kia dân Do Thái lại bỏ Thiên Chúa mà thờ bê vàng do chúng đúc ra. “Ông
Môsê khi từ trên núi đi xuống, trên tay cầm hai tấm bia Chứng Ước, ông thấy con
bê và những người đang nhảy múa. Ông nổi cơn thịnh nộ : ông ném các tấm bia
đang cầm trong tay và đập vỡ dưới chân núi, ông lấy con bê họ đã làm đốt đi,
tán nhuyễn ra, rắc lên mặt nước,rồi bắt
con cái Israel phải uống, rồi ông Môsê trở lại với Chúa và thưa : “Than ôi dân
này đã phạm một tội lớn! Họ đã làm cho mình một tượng thần bằng vàng! Nhưng bây
giờ, ước gì Ngài miễn chấp tội họ, bằng không thì xin Ngài xóa tên con khỏi Cuốn
Sách Ngài đã viết”. Nhưng Chúa phán : “Kẻ
nào phạm tội, kẻ ấy phải mang án” (x Xh 32,15-24.30-34 : Bài đọc năm lẻ).
II. HỘI THÁNH CHÚA KITÔ LÀ Ô DÙ CHO THẾ GIAN.
Đức
Giêsu nói : “Nước Trời cũng giống như
chuyện hạt cải người nọ lấy gieo trong ruộng mình. Tuy nó là loại nhỏ nhất
trong tất cả các hạt giống, nhưng khi lớn lên, thì lại là thứ lớn nhất ; nó trở
thành cây, đến nỗi chim trời tới làm tổ trên cành được.” Người còn kể cho họ một
dụ ngôn khác : “Nước Trời cũng giống như chuyện nắm men bà kia lấy vùi vào ba đấu
bột, cho đến khi tất cả bột dậy men.” (Mt 13,31-33 : Tin Mừng).
1/ Hội Thánh nhỏ như hạt cải nhưng
khi phát triển lại là nơi nương thân cho muôn dân.
Quả
thật, hơn hai mươi thế kỷ nay, Hội Thánh luôn là ô dù che chở muôn dân
-
Nhờ sáng kiến của Đức Giáo hoàng Grégorio XIII (1505-1583) mà thế
giới có chung một niên lịch, khởi đi từ ngày Con Chúa giáng trần.
-
Nếu không có thày Dòng Guion (955 – 1050) lấy nốt nhạc từ bài kinh
tiếng La Tinh, thì làm sao ngành âm nhạc của thế giới được phát triển như hôm
nay.
-
Ngay tại Việt Nam,
nếu đạo Công Giáo không có mặt, thì làm sao dân tộc ta có được chữ viết như
ngày nay.
Gần
chúng ta nhất :
-
Mẹ Têrêsa Calcutta là người phụ nữ nhỏ bé, lại được nhiều cường quốc
trên thế giới xin mẹ làm công dân danh dự, để mẹ là người mẫu cho loài người biết
thương yêu nhau. Nhưng nếu mẹ Têrêsa không được bón tưới bằng chính Lời và Máu
Thịt Chúa Giêsu, thì chắc chắn cũng chẳng ai biết đến mẹ.
- Nếu không có Đức Giáo hoàng Gioan Phaolo
II, liệu thế giới ngày hôm nay có thoát khỏi thảm họa “nhuộm đỏ” do lý thuyết
Mác-Lê? Mặc dù Đức Giáo hoàng chẳng mạnh về kinh tế, chẳng cậy dựa vào vũ khí,
nhưng được nhờ ở riêng với Chúa Giêsu – nghe Lời và ăn Thịt Máu Ngài.
2/ Hội
Thánh như men trong bột.
Đức Giêsu nhắc đến : “Chuyện
nắm men bà kia lấy vùi vào ba đấu bột, cho đến khi tất cả bột dậy men” (Mt
13,33 : Tin Mừng).
Chuyện này Đức Giêsu có ý cho chúng ta nhớ lại lòng nhân
ái của bà Sara tiếp đón ba người khách lạ ghé thăm gia đình bà, bà Sara lấy ba
đấu bột làm bánh đãi khách, nhờ lòng nhân ấy Chúa cho vợ chồng Abraham và Sara
sinh con trong lúc tuổi già (x St 18,9-14), để rồi từ ông Isaac, con ông bà
Abraham và Sara trở thành tổ phụ Đấng Cứu Thế. Quả thật, Chúa Cha đã ban Con Một
Người cho nhân loại, ai tin vào Người Con ấy, thì không phải chết, nhưng được sống
muôn đời (x Ga 3,16). Sự sống mới này là nơi con người tội lỗi được sinh lại bởi
Chúa Giêsu trở nên dưỡng tử của Thiên Chúa trong Chúa Giêsu, như Ngài đã biến đổi
sói Saulô trở thành Tông Đồ Phaolô làm vinh danh Chúa, không thua các Tông Đồ
thượng đẳng (x Cv 7-9 ; 2Cr 11,5). Chúa đã dùng ông tập họp muôn dân về nương ẩn
dưới bóng “Cây Cải Giêsu”. Chân lý này còn hơn men làm dậy bột, miễn là ta phục
vụ với lòng yêu mến như bà Sara đón ba khách lạ vào nhà vui vẻ phục vụ.
Ba khách lạ ghé thăm gia đình Abraham chính là Thiên Chúa
Ba Ngôi, nhờ Ngài mà sự sống của gia đình này được tồn tại : người con được
sinh ra ; nếu không ông bà Abraham và Sara mục nát như chiếc dây lưng của ngôn
sứ Giêrêmia sau thời gian ông cất giấu trong hang, theo Lời Chúa dạy, nó đã bị
mục nát, có nghĩa là nếu ông thắt dây ấy vào lưng thì nó đã tồn tại. Hình ảnh
dây lưng ra mục nát Chúa dùng để nói với nhà Israel và nhà Giuđa phải từ bỏ tội
lỗi mà trở về đường ngay nẻo chính, bám vào Thiên Chúa, thì được sống, chứ không
ra mục nát như chiếc dây lưng của ông
Giêrêmia (x Gr 13,1-11 : Bài đọc năm chẵn). Vì “Thiên Chúa sinh ra ngươi, ngươi lại coi thường” (Dnl 32,18a : ĐC
năm chẵn).
Bởi thế, chúng ta cứ phải bám chặt lấy Chúa Giêsu Thánh
Thể, nghĩa là hằng ngày hiệp dâng Thánh Lễ, thì ta giữ được cả hồn lẫn xác
không mục nát trong Âm Phủ, nhưng được sống hạnh phúc muôn đời trong Chúa
Giêsu, vì “Chúa Cha đã tự ý dùng Lời Chân
Lý mà sinh ra chúng ta, để chúng ta nên như của lễ đầu mùa trong các thọ tạo của
Người” (Gc 1,18 : Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Ai có Chúa Giêsu
thì sống, kẻ không có Chúa Giêsu là chết! (1Ga 5,12)
http://phaolomoi.net
Linh mục GIUSE ĐINH
QUANG THỊNH