BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC : Cv 18, 9-18
8 Ông Cơ-rít-pô, trưởng hội đường, tin Chúa,
cùng với cả nhà. Nhiều người Cô-rin-tô đã nghe ông Phao-lô giảng cũng tin theo
và chịu phép rửa.9 Một đêm, Chúa bảo ông Phao-lô trong một thị kiến:
"Đừng sợ! Cứ nói đi, đừng làm thinh,10 vì Thầy ở với anh; không
ai tra tay hại anh được, vì Thầy có một dân đông đảo trong thành này."11
Ông Phao-lô ở lại đó một năm rưỡi, dạy cho họ lời Thiên Chúa.
12 Thời ông Ga-li-on làm
thống đốc tỉnh A-khai-a, người Do-thái nhất tề nổi dậy chống ông Phao-lô; họ
đưa ông ra toà13 và nói: "Tên này xúi giục người ta tôn thờ
Thiên Chúa trái với Lề Luật."14 Ông Phao-lô toan mở miệng, thì
ông Ga-li-on đã nói với người Do-thái: "Hỡi người Do-thái, giả như có gì
là trái Luật hay phạm pháp, thì lẽ đương nhiên là tôi sẽ chịu khó nghe các ông.15
Nhưng đây lại là những chuyện tranh luận về giáo thuyết, danh từ, luật lệ riêng
của các ông, thì các ông hãy tự xét lấy. Phần tôi, tôi không muốn xét xử những
điều ấy."16 Rồi ông đuổi họ ra khỏi toà án.17 Mọi
người liền túm lấy ông Xốt-thê-nê, trưởng hội đường, mà đánh túi bụi ngay trước
toà án. Nhưng ông Ga-li-on chẳng bận tâm gì về việc này.Ông Phao-lô trở về
An-ti-ô-khi-a và bắt đầu cuộc hành trình thứ ba
18 Ông Phao-lô còn ở lại
Cô-rin-tô khá lâu, rồi từ giã các anh em và vượt biển sang miền Xy-ri, cùng với
bà Pơ-rít-ki-la và ông A-qui-la. Trước đó, tại Ken-khơ-rê, ông xuống tóc, vì có
lời khấn.
ĐÁP CA : Tv 46
Đ. Thiên Chúa là Vua toàn cõi địa cầu. (c 8a)
2 Vỗ tay đi nào, muôn
dân hỡi!Mừng Thiên Chúa, hãy cất tiếng hò reo! 3 Vì Đức Chúa là Đấng
Tối Cao, Đấng khả uý,là Vua Cả thống trị khắp địa cầu.
4 Chính Người bắt muôn
dân muôn nước phải phục quyền và quỵ luỵ chúng tôi. 5 Người chọn lựa
cho chúng tôi phần cơ nghiệp,cơ nghiệp làm cho kẻ Người thương là Gia-cóp được
nở mặt nở mày.
6 Thiên Chúa ngự lên,
rộn rã tiếng hò reo, Chúa ngự lên, vang dội tiếng tù và. 7 Hãy đàn
ca, đàn ca lên mừng Thiên Chúa,đàn ca lên nào, đàn ca nữa kính Vua ta!
BÀI GIẢNG
MẸ SINH CON ĐAU !
Ai là người đã tin vào Chúa phải xác tín rằng : Cứ làm theo
Lời Chúa luôn luôn là tốt, dù trái ngược
với lương tri con người, trái đạo đức. Đan cử như Chúa bảo ông Abraham làm một
việc trái với luân thường đạo lý : “Hãy
đưa con của ngươi, đứa con một yêu dấu của ngươi là Isaac, đến xứ Môrigia mà
dâng nó làm lễ toàn thiêu ở đấy, trên một ngọn núi Ta sẽ chỉ cho” (St 22,2).
Thế mà ông Abraham đã ngoan ngoãn mau mắn làm đúng Lời Chúa truyền, thì vẫn là
điều tuyệt hảo, vì điều ấy báo trước :
- Chúa Cha yêu Con Một Ngài là Chúa Giêsu, hơn ông Abraham yêu Isaac.
Thế mà Chúa Cha lại ban tặng Con Một Ngài cho thế gian, chúng đã giết đi, thì
Ngài lại trở thành Của Lễ dâng Chúa Cha, hầu cứu độ phàm nhân gian ác khỏi chết
vì tội đã phạm! (x Rm 8,32).
-
Isaac vâng lệnh Cha vác củi lên núi để tế lễ cho Thiên Chúa (x St
22,6), nên dấu chỉ báo trước Đức Giê-su vác thập giá lên núi Sọ (x Ga 19,17),
để trở thành Hy Tế mới thay của lễ chiên, cừu, bò, lừa mà Do Thái giết dâng lên
Thiên Chúa.
Thế mà trước đó bà Eva
đã nghe satan xúi giục : Đừng tin vào lệnh Chúa cấm ăn cây biết lành biết dữ,
vì ăn nó sẽ được hạnh phúc giống Thiên Chúa ! Như thế, bà Evà tự xác định lấy
tốt xấu để hành động chứ không dựa vào Lời Chúa, cho nên bà đã giơ tay hái trái
Chúa cấm mà ăn! Hậu quả xảy đến là bà
sinh con trong đau đớn! (x St 3,16). Điều này không phải vì Chúa giận ghét
Eva mà ra hình phạt như thế, mà là dấu chỉ báo trước lời ông Simêon nói tiên
tri về Đức Giêsu và Mẹ Maria lúc Mẹ dâng Con vào Đền Thờ sau tám ngày sinh để
làm lễ Cắt Bì cho Hài Nhi : “Thiên Chúa
đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Israel ngã xuống hay đứng lên.
Cháu còn là dấu hiệu cho người đời chống báng ; và như vậy, những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều
người sẽ lộ ra. Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà. Như vậy những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người
sẽ lộ ra"(Lc 2,34-35). Lời này đã được ứng nghiệm vào ngày Thứ Sáu
Tuần Thánh trên đồi Sọ, Đức Giêsu, Con Mẹ Maria đã bị đóng đinh trên thập giá,
mà tên lính Roma không buông tha, hắn còn dùng giáo đâm thủ tim Ngài, lúc ấy
Đức Giêsu không biết đau, vì đã chết, nhưng tim Mẹ đau đớn hơn lưỡi gươm đâm
vào! Như vậy Chúa nói bà Eva sinh con đau, chính là Mẹ Maria đau, làm cho ý
nghĩ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra là biết bà Eva đã làm cho cả dòng giống của
bà bất phục tùng Lời Chúa, nên họ đã xúm lại đâm Adam cuối cùng (Đức Giêsu), từ
đó khơi nguồn Bí tích Cứu Độ cho những ai thành tâm sám hối tội đã phạm, mà xin
được sinh lại nhờ nước và máu từ tim Đức Giêsu đổ xuống, hầu được gia nhập Hội
Thánh Chúa Kitô Giêsu, Ngài là Con Thiên Chúa, Con Mẹ Maria (Eva Mới). Bởi vì
Đức Giêsu bị giết, thì ví như “viên đá bị thợ xây lọai bỏ”, nhưng
lại trở nên “viên đá đỉnh góc” của tòa nhà Hội Thánh do Chúa Thánh Thần xây
dựng. Điều đó thật là sự lạ trước mắt
chúng ta (x Mt 21,42).
Trong sa mạc dân Do Thái khát nước, ông Môsê dùng gậy đập vào tảng đá hai lần vọt ra nước cho
dân uống, mới đủ sức tiến về miền đất Chúa hứa (x Ds 20,11-12), đó là dấu chỉ
Đức Giêsu bị đập và Hội Thánh do ông Phêrô làm thủ lãnh cũng bị đập (x Ga
15,20t ; Ga 21,18t). Thánh Phaolô nói với giáo đoàn Corinthô về tảng đá đó : “Hết thảy đã được cùng ăn lương thực Thần thiêng,
hết thảy đã được cùng uống một của uống Thần thiêng, họ đã uống nước từ tảng đá
Thần thiêng đi theo họ - tảng đá ấy tức là Đức Kitô” (1Cr 10,3-4). Bởi thế,
ông Phêrô cũng gọi các Kitô hữu là “những
viên đá sống” Chúa dùng để xây dựng tòa nhà Hội Thánh (x 1Pr 2,5-8), như “ông Sosthênê, viên trưởng hội đường đã để
cho ông Phaolô đến giảng, vì thế mà ông bị đập túi bụi trước mặt ông Galliô là
tổng trấn năm ấy, nhưng ông Galliô làm ngơ, vì ông cho đó là họ tranh luận về
danh từ Luật riêng của người Do Thái, thì họ tự xét lấy, rồi ông đuổi họ ra
khỏi tòa án. Mọi người đều túm lấy ông Sosthênê, trưởng hội đường, mà đánh túi
bụi ngay trước tòa án. Nhưng ông Galliô chẳng bận tâm gì việc này. Ông Phaolô
thấy dân Do Thái chai cứng lòng tin vào Chúa Giêsu, trở nên lũ dân như đã chết
vì tội bất tín vào lời giảng của các Tông Đồ, nên ông đã vượt biển sang miền
Siry, ở đó ông xuống tóc vì có lời khấn Nadia” (x Cv 18,9-18 : Bài đọc). Ai
có lời khấn Nadia thì phải để tóc dài, không được uống rượu, không được đụng
đến xác chết (x Ds 6,6). Như thế những
kẻ chống đối Tin Mừng do Hội Thánh rao giảng, nó là những xác chết, ông Phaolô
đụng phải, nên ông không xứng đáng giữ lời khấn Nadia. Đó là lý do ông xuống
tóc, trở nên kẻ bất tài, kẻ yếu đuối trước mặt Thiên Chúa, để Thiên Chúa thi
thố quyền năng của Ngài (x 2Cr 12,9-10). Giống như ông Samson, khi còn để tóc
dài theo lời khấn Nadia, ông có sức mạnh vô song, không kẻ thù nào diệt được
ông. Nhưng khi ông bật mí cho bà Đalina vợ ông biết : bởi ông để tóc dài mà có
sức mạnh, nên bà đã lén cắt tóc ông, tức khắc ông trở nên yếu đuối, kẻ thù ập
đến trói ông lại và khoét mắt, nhưng chính lúc ông yếu đuối bất lực, ông đã cầu
nguyện, Chúa ban lại sức mạnh cho, ông ôm cột đền xô sập nhà, diệt hết kẻ thù
đang ăn mừng chiến thắng ! (x Tp 16).
Như thế từ Chúa Giêsu là Đầu Hội Thánh cho tới các Kitô hữu
là chi thể trong Thân Mình Ngài đều bị đập vì Tin Mừng để sinh con Thiên Chúa. Điều
ấy Đức Giêsu ví như : “Đàn bà sinh con
thì ưu phiền, vì giờ của bà đã đến ; nhưng sinh con rồi thì không còn nhớ cơn
khốn quẫn, vì niềm vui là đã có một người sinh ra trên thế gian” (Ga
16,21).
Ta biết người đàn bà khi sinh con chỉ hết đau, hết ưu phiền
khi bà nhìn thấy đàn con thành đạt trong xã hội ; cũng thế, khi ta loan báo Tin
Mừng để sinh con cho Thiên Chúa, ta cũng chỉ hết ưu phiền, được sung sướng mãn
nguyện trong ngày cánh chung. Vì lúc ấy ta mới nhìn thấy đàn con cháu của ta đã
sinh ra nhờ Tin Mừng đều được vinh hiển trong Nước Thiên Chúa.
Chân lý trên Chúa đã phú bẩm cho hết mọi người ngay từ lúc
lọt lòng mẹ. Cụ thể ta thấy em bé nào sinh ra cũng khóc mới là bé khỏe mạnh,
làm cho mọi người được vui ? Do đó bé nào sinh ra không khóc thì người hộ sinh
phải làm cho bé khóc ! Điều này Chúa muốn dạy mọi người :
C Tiếng khóc chào đời
của bé báo cho mọi người biết : Con người sinh ra để nghe, tìm hiểu và sống Lời
Chúa, chấp nhận bị đập, hầu cùng với muôn tạo vật góp phần tôn vinh Thiên Chúa,
để không lâm vào cảnh hư nát (x Rm 8,18-27), mới làm cho nhiều người vui mừng,
đúng như Lời Đức Giêsu đã nói : “Anh em
sẽ khóc lóc, sẽ than, còn thế gian sẽ mừng rỡ” (Ga 16,20a : Tin Mừng).
C Khi người ta tắt thở
lìa đời, lại mở mắt nhe răng (nên cần có người bóp mắt bóp miệng), đó là dấu
chỉ họ hãnh diện nhìn đời trong niềm hân hoan vui sướng, vì đã hoàn tất sứ mệnh
Chúa trao phục vụ đồng loại, làm ứng nghiệm Lời Đức Giêsu nói : “Sự ưu phiền của anh em sẽ trở thành niềm vui,
và niềm vui mừng ấy không ai cướp mất được! ” (Ga 16,20b.22 : Tin Mừng).
Vậy mỗi người phải tự xác tín rằng : Ngày tôi được chào đời
từ lòng mẹ, tôi khóc, mọi người cười ;
lúc lìa đời tôi cười, làm cho mọi người phải khóc. Vì cả đến “Đức Kitô cũng phải chịu khổ hình và từ cõi
chết sống lại, rồi mới được hưởng vinh quang dành cho Người” (Lc 24,26 : Tung Hô Tin Mừng).
Có sống được như thế, ta mới hân hoan ngẩng đầu hát bài ca : “Vỗ tay đi nào muôn dân hỡi, mừng Thiên Chúa
hãy cất tiếng hò reo. Chính Người bắt muôn dân muôn nước phải phục quyền và quỵ
lụy chúng tôi. Hãy đàn ca, đàn ca mừng Thiên Chúa, đàn ca lên nào, đàn ca lên
nữa kính Vua ta. Vì Thiên Chúa là Vua toàn cõi địa cầu” (Tv 47/46, 2.4.7.8
: Đáp ca).
THUỘC LÒNG.
Chúa nói : “Anh em sẽ khóc, sẽ than, còn thế gian sẽ
mừng rỡ ; anh em sẽ phải ưu phiền, nhưng sự ưu phiền của anh em sẽ trở thành
niềm vui. Như phụ nữ sinh con thì ưu phiền, nhưng sinh con rồi bà không còn nhớ
đến cơn khốn quẫn, vì niềm vui là đã có một người sinh ra trên thế gian”
(Ga 16, 20-21).
http://phaolomoi.net
Linh mục GIUSE ĐINH
QUANG THỊNH