Ai mang kiếp người cũng
phải đương đầu với ba thù : xác thịt, thế gian, ma quỷ. Đức Giêsu cũng phải
trải qua những đau khổ này, nhưng không hề phạm tội (x Dt 4,15 : Bài đọc II).
Bài ca thứ tư về người tôi tớ Giavê diễn tả đời phục vụ của Đức Giêsu: “Ngài bị người đời khinh dể ruồng rẫy, đau
khổ triền miên và nếm mùi bệnh tật. Người như kẻ ai thấy cũng che mặt không
muốn nhìn, nhưng sự thật Ngài mang lấy bệnh tật của nhân loại, gánh chịu những
đau khổ của chúng ta, thế mà chúng ta lại tưởng Ngài bị Thiên Chúa phạt cách
nhục nhã ê chề. Bị ngược đãi, Người cam chịu
nhục, chẳng mở miệng kêu ca ; như chiên bị đem đi làm thịt chẳng hề mở
miệng. Người bị khai trừ khỏi cõi nhân sinh, Người bị chôn cất giữa bọn gian ác”
(Is 52,13-15 - 53,1-10a : Bài đọc I).
Thực vậy Đức Giêsu bị “ba thù” tấn công :
A. ĐỐI THỦ SATAN. Chúng
chỉ quấy rầy Đức Giêsu trong chốc lát bằng ba câu “nếu” :
C Nếu ông là Con Thiên
Chúa thì hãy truyền cho viên đá này thành bánh ?
C Nếu ông quỳ xuống lạy
tôi, tôi sẽ cho ông hết thảy các nước thiên hạ, uy quyền và vinh quang của các
nước ấy ?
C Nếu ông là Con Thiên
Chúa, thì hãy gieo mình xuống từ trên thượng đỉnh Đền Thờ, Chúa sẽ ra lệnh cho
các Thiên thần bay đến gìn giữ ông ?
Như thế, satan chỉ nêu lên những tình huống để dò ý Đức Giêsu
thế nào, chứ thực tế chúng chưa dám đụng đến Ngài, vì lần tấn công nào của
chúng, Ngài cũng xô nhào chúng một cách dễ dàng chỉ bằng một Lời Kinh Thánh (x
Lc 4,1-12).
B. ĐỐI THỦ THẾ GIAN,là
những kẻ không muốn đón nhận chân lý. Đan cử tổng trấn Philatô sợ mất ghế ngồi
béo bở (x Ga 19) ; các đầu mục Do Thái : hàng tư tế, Luật sĩ và Biệt phái thì tự
mãn vào việc giữ Luật Môsê, luôn đòi mọi người phải kính trọng họ, nên khi thấy
Đức Giêsu được nhiều người ủng hộ, tán dương, khiến cho các đầu mục Do Thái sợ
dân bỏ họ mà theo Đức Giêsu, nên phải tìm mọi mưu kế giết Ngài (x Ga
7,45.48-49) ; dân chúng thì chỉ đòi Đức Giêsu làm phép lạ đáp ứng nhu cầu thân
xác họ, yêu sách này không được đáp ứng là họ phỉ báng Ngài và bỏ ra đi hết
thảy (x Ga 6,22t) ; hoặc đòi phép lạ để thử thách nhằm hạ nhục Ngài (x Mt
27,39-44). Đây là loại người tạo nên “dịp thuận lợi cho Satan” (x Lc 4,13)
hợp tác để tấn công Đức Giêsu trong suốt đời phục vụ của Ngài, cao điểm là ngày
Thứ Sáu Tuần Thánh, chúng đóng đinh Ngài trên thập giá chết cách nhục nhã !
Nhưng chỉ sau ba ngày Ngài “ngủ” trong mồ (x Mc 5,39 ; Ga 11,11), rồi chỗi dậy
đánh gục thần chết tiến vào vinh quang của Chúa Cha (x Mt 20,19). Một trong
những kẻ hung bạo trong bọn này là viên sĩ quan Roma thi hành bản án tử trên
Ngài, cuối cùng ông phải đấm ngực hối hận mà thốt lên : “Ông này đích thực là Con Thiên
Chúa” (Mc 15,39), để ai nhờ nghe lời ấy mà tin vào Đức Giêsu, thì Ngài
cho họ được sự sống đời đời (x Ga 17,3).
C. ĐỐI THỦ LÀ XÁC THỊT ĐỨC
GIÊSU. Thánh Phaolô nói : “Vị Thượng
Tế (Đức Giêsu) của chúng ta đã chịu thử thách về mọi phương diện cũng như ta. Bởi
thế khi còn sống trong kiếp phàm nhân, Đức Giêsu đã lớn tiếng kêu van khóc lóc
mà dâng lên lời khẩn nguyện nài xin Đấng có quyền năng cứu Người khỏi chết.Người
đã được nhận lời, vì có lòng tôn kính. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã phải
trải qua nhiều đau khổ, mới học được thế nào là vâng phục, để biết cảm thương những nỗi yếu hèn của
ta, vì Ngài không hề phạm tội” (Dt 4,14-16 ; 5,7-8 : Bài đọc II). Nhất là
trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh :
-
Đôi chân Ngài đi cứu giúp những người đau khổ, bàn tay Ngài dang ra
để thi ân, giờ đây chúng trả nghĩa bằng những chiếc đinh nhọn dưới nhát búa hằn
học đóng xuyên thâu ghim chặt vào cây gỗ .
-
Khối óc Ngài để suy gẫm Lời Chúa Cha ban, hầu mở miệng rao giảng
cho muôn dân, giờ đây chúng lấy vòng gai ấn vào đầu ghim thấu óc, hết suy nghĩ
;
-
miệng Ngài bị vả sưng phù, hết nói năng.
-
Trái tim Ngài để yêu, chúng ngoáy nát!
Chỉ còn có linh hồn
Ngài không ai cướp được, Ngài thưa : “Lạy
Cha, Con phó linh hồn Con trong tay Cha” (Lc 23,46 : Đáp ca).
Nói tắt : Mọi khả năng
phục vụ của Đức Giêsu bị tước đoạt, cũng như mọi cơ năng để biểu lộ tình yêu
lại được đáp trả bằng hận thù, nhưng “khi
chính bản thân Đức Giêsu đã tới mức thập toàn, Người đã trở nên nguồn ơn cứu độ
vĩnh cửu cho tất cả những ai tùng phục Người” (Dt 5, 9: Bài đọc II).
Ngày nay không ít người Công Giáo tự hào là các chi thể trong
Thân Mình Mầu Nhiệm Chúa Giêsu Phục Sinh, thế mà vẫn tiếp tục gây đau khổ cho
Ngài. Bởi vậy Chúa Giêsu Phục Sinh dù đã sống lại vinh hiển, nhưng tay chân và cạnh sườn Ngài vẫn còn mang
thương tích (x Ga 20, 26a), và xem ra các vết tử thương này càng ngày càng loét
rộng ra, vì những người đã được tháp vào Thân Thể Ngài không sống giáo lý Ngài
dạy. Đứng đầu là các giáo sĩ, thứ đến là giáo dân.
I/ CÁC GIÁO SĨ GÂY ĐAU
KHỔ CHO ĐỨC GIÊSU.
Nguyên nhân gây đau khổ nhiều nhất cho Đức Giêsu là người
ta tranh nhau quyền bính. Thậm chí cả đến các môn đệ Đức Giêsu đã được Thầy dầy
công giáo dục, mà ông nào cũng nuôi tham vọng tranh ghế nhất nhì trong “Nước
của Thầy” khi Thầy thành công trong sự nghiệp Cách mạng theo như các ông nghĩ.
Thực ra ai cũng mơ ước mình được thành đạt trong cuộc sống để có địa vị trong
xã hội, bản chất nó là tốt. Bởi đó thánh Phaolô nói : “Ai cầu mong được chức giám sự, người ấy mong ước việc tốt lành”
(1Tm 3,1). Nhưng tranh quyền đòi ăn trên ngồi trước, dùng quyền thống trị người
anh em, để thủ lợi cá nhân, thì vô cùng độc ác.
Đức Giêsu rất muốn cho các môn đệ được quyền cao chức cả
như Ngài, thì phải thực hiện hai điều Ngài dạy :
1- Phải kết hợp với Chúa
Giêsu Phục Sinh, nhất là hiệp thông với Ngài qua Bí tích Thánh Thể. Thực
vậy, khi các môn đệ tranh nhau địa vị, thì Ngài hỏi các ông : “Chúng con có uống được chén của Thầy không ?” Các ông đáp : “Thưa được”. Đức Giêsu bảo : “Chén
của Thầy, các người sẽ uống ; còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy, thì Thầy
không có quyền cho, nhưng Cha Thầy đã chuẩn bị cho ai, thì kẻ ấy mới được”
(x Mt 20,22-23).
Các ông quả quyết “uống
được chén” của Thầy vì theo Thầy mà phải “nằm gai nếm mật” thì cũng cam. Vì khi
Thầy thành công trong sự nghiệp, chắc chắn sự gian khổ các ông đã chịu sẽ được đền bù
xứng đáng. Nhưng Đức Giêsu thì lại muốn các ông uống chén của Ngài, nghĩa là :
Hiệp thông với Ngài qua mầu nhiệm Thánh Thể. Như Ngài đã nói với các ông trong
lúc Ngài lập Bí tích này : “Đây là chén Máu Thầy, Máu đổ ra để lập Giao
Ước Mới; mỗi khi uống, anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy”
(1Cr 11,25). “Uống chén của Thầy” là hiệp dâng lễ với Chúa Giêsu để được đồng
hóa với Ngài, đã là người cao cả nhất trong Nước Thiên Chúa. Đó là cách Chúa
Cha đã chuẩn bị cho những ai “uống chén của Thầy” (x Dt 2,6-11 ; Mt 20,23).
Vì thế mà Đức Giêsu đã so sánh ông Gioan Bt với kẻ nhỏ là người sống kết hợp
với Ngài : “Quả thật, Ta bảo các ngươi,
trong những kẻ sinh bởi người nữ chưa một người nào cao trọng hơn ông Gioan Tẩy
Giả đã chỗi dậy ; nhưng kẻ nhỏ trong Nước Trời lại lớn hơn ông” (Mt 11,11).Ta
lưu ý thuật ngữ “kẻ nhỏ” hay “trẻ nhỏ” hoặc “con thơ bé” trong Tân Ước chỉ
riêng về người được Chúa Kitô cứu độ (x Ga 13,33; Mt 10,42; Mt 11,25;18,6 ; Lc
12,32 ; 1Ga 2,1.12.14.18.28). Và nhờ được kết hợp với Đức Giêsu, chúng ta mới
có khả năng phục vụ đồng loại “nhờ Ngài,
với Ngài, trong Ngài mà tôn vinh Thiên Chúa” (x Rm 11,36). Đây là chân lý trong
thánh lễ chủ tế long trọng tuyên bố trước khi cho mọi người rước Lễ, để việc
phục vụ trong Chúa Giêsu mới là việc bác ái, việc của Thiên Chúa, có giá trị
tồn tại vĩnh cửu, tích trữ vào kho Quê Trời, để hưởng dùng vào thời cánh chung.
Đối với những kẻ phục vụ mà không nhờ, không với, không trong Chúa Giêsu, thì
việc ấy chỉ là nhân bản, không phải là Đức
Ái, nên chắc chắn sẽ tan biến thành tro bụi (x Cv 5,38-39).
2- Thứ đến muốn làm lớn, người ta còn phải phục vụ
đồng loại với tinh thần như Đức Giêsu,
Ngài dạy : “Anh em biết: thủ lãnh các dân
thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản
dân. Giữa anh em thì không được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải
làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em.
Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ
và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người” (Mt 20,25-28). Đây cũng là
“chén đắng” mà Đức Giêsu trong bản
tính nhân loại Ngài run sợ đến toát mồ hôi máu nếu phải uống(x Lc 22,41-44).Nhưng “vì chúng ta, Đức Kitô đã tự hạ, vâng lời cho
đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự. Chính vì thế, Thiên Chúa đã
siêu tôn Người và tặng ban danh hiệu, trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu”
(Tung Hô Tin Mừng).
Ngoài ra, các chủ chăn muốn trở nên người tôi trung phục vụ
Chúa và đồng loại, còn phải đóng góp của cải, ưu tiên cho việc Nước Thiên Chúa,
vượt trên việc bổn phận. bởi thế
Đức Giêsu bảo ông Phêrô, thủ lãnh Hội Thánh “hãy
thả câu xuống biển bắt được cá thì móc hai quan tiền trong miệng nó để nộp thuế
vào Đền Thờ, phần Thầy trước, phần con sau”, mặc dù Đức Giêsu đã giải thích
: Ngài là Vua, là Chủ Đền Thờ, môn đệ là con cái trong Nhà, thì không phải nộp
thuế, nhưng để khỏi gây cớ vấp phạm cho người khác, Thầy trò vẫn sẵn sàng nộp
thuế đền thờ (x Mt 17,24t). Chính vì thế mà Giáo Lý mới của Roma số 2043, Đức Cố
Giáo Hoàng Phaolô II công bố năm 1992 đã thêm vào Điều Răn thứ 5 của Hội Thánh: “
Các tín hữu có bổn phận đóng góp cho các nhu cầu vật chất của Hội Thánh, mỗi
người tùy theo khả năng của mình”
Ta cứ suy gẫm trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, có hai người
nói về Đức Giêsu :
-
“Này là Người” (Ga 19,5). Đây là lời của tổng trấn Philatô sau
khi đã cho đánh nát thân Đức Giêsu, rồi ông dẫn Ngài ra đứng trước dân, chỉ vào
Ngài nói như thế. Như vậy, Đức Giê-su phục vụ nhu cầu mọi người đến nát thân,
Ngài mới làm trọn người có nhân bản : Đúng là Người!
-
“Ông này thật là Con Thiên Chúa” (Mc 15,39).Đây là lời tuyên
xưng Đức Tin của vị sĩ quan Roma ngoại giáo, khi ông nhìn Đức Giêsu bị đâm,
nước và máu từ tim dốc xuống khơi nguồn ơn cứu độ loài người. Như vậy, khi phục
vụ đồng loại phải nhắm làm cho mọi người đạt ơn cứu độ, ta mới xứng danh là con
Thiên Chúa.
Bất cứ ai phục vụ trong
Chúa Giêsu như thế mới là người cao cả
để được hiệp dâng Thánh Lễ với Ngài. Vì “Ngài trở nên nguồn ơn cứu độ vĩnh cửu cho tất cả những ai tùng phục
Người” (Dt 5,9b : Bài đọc II).
II/ NHỮNG GIÁO DÂN GÂY
ĐAU KHỔ CHO ĐỨC GIÊSU.
1. Không muốn nghe Lời
Chúa :
Phúc Âm thánh Marco 3,20-21 ghi lại: Đức Giêsu đang mải mê tiếp đón và đáp ứng
nhu cầu của đoàn lũ dân chúng kéo đến chật nhà Ngài đang ngồi giảng dạy. Thậm
chí Ngài không còn thời giờ để nghỉ ngơi ăn uống ! Đúng lý ra, những người thân
tộc của Ngài phải lấy làm hãnh diện được thơm lây. Thế mà họ lại đến lôi Ngài
đi không cho giảng cũng như không để cho Ngài phục vụ ai. Họ nói với mọi người
: “Ông
này mất trí rồi !”
Thái độ hỗn láo với Đức
Giêsu như thế, ngày nay nhiều giáo dân đang thể hiện, không muốn hàng giáo sĩ hết
lòng giảng dạy cặn kẻ để hiểu thấu đáo Lời Chúa, họ chỉ muốn giảng càng vắn
càng tốt. Do đó họ dễ dàng kết án “điên” đối với những người giảng nhiều điều
giống Chúa Giêsu (x Mc 6,34). Khác hẳn thời Giáo Hội sơ khai: các tín hữu rất
quảng đại đối với việc nghe Lời Chúa, họ bỏ việc, bỏ ăn, bỏ ngủ đi nghe Đức Giêsu
giảng suốt ba ngày! (x Mt 15,32). Thậm chí người ta nghe ông Phaolô giảng quá
lâu, làm anh Êutykhô từ lầu ba vì buồn ngủ nhào đầu xuống đất chết, thế mà các
tín hữu vẫn phải ngồi nghe ông Phaolô giảng cho đến sáng (x Cv 20,7t).
2- Không
thiết tha dự tiệc Thánh Thể : Trong đời Đức Giêsu, Ngài giảng một bài quan
trọng nhất về Bí tích Thánh Thể, nhưng bị mọi người chê bai : “Ông này ăn nói sống sượng quá, ai mà nghe
được”, thế là họ lũ lượt kéo nhau đi hết, trong đó có nhiều môn đệ đã từng theo Đức Giê-su cũng rút lui (x Ga
6,60-66).
Giáo huấn Công Đồng
Vat.II dạy : “Một Giáo phận được tập trung trong Chúa Thánh Thần nhờ rao giảng Phúc
Âm và cử hành Thánh Thể” (xem Sắc Lệnh Về Nhiệm Vụ Mục Vụ Của Các Giám
Mục Trong Địa Phận số 11).
Ngày nay nhiều người ồ
ạt kéo nhau đến phong trào Lòng Thương Xót Chúa hay đến với Canh Tân Đặc Sủng mục
đích chỉ vì xin ơn, nhất là xin lành bệnh, chứ có mấy ai thiết tha khao khát
đến dự Thánh Lễ mỗi ngày. Nếu chỉ nhận ra lòng Chúa thương xót khi thấy nhiều
người anh em được ơn lạ chữa lành, để tin vào Chúa Giêsu, thì loại người này vẫn
không được Ngài tín nhiệm, như thánh Gioan ghi nhận : “Trong thời Đức Giêsu ở tại
Giêrusalem vào dịp lễ Vượt Qua, trong đám người chầu Lễ, đã có lắm kẻ tin vào
danh Ngài, bởi được chứng kiến các dấu lạ Ngài làm. NHƯNG ĐỨC GIÊSU KHÔNG TÍN NHIỆM
VÀO HỌ, vì Ngài biết họ hết thảy” (Ga 2,23-24).
THUỘC LÒNG
Đức Giêsu nói : “Khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy
lòng tin trên mặt đất nữa chăng?” (Lc 18,8).
http://phaolomoi.net
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH