BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC 1: 2Sb 36,14-16.19-23
Khi ấy 14
Tất cả các thủ lãnh của các tư tế và dân chúng mỗi ngày một thêm bất trung bất
nghĩa, học theo mọi thói ghê tởm của chư dân và làm cho Nhà Đức Chúa đã được
thánh hiến ở Giê-ru-sa-lem ra ô uế.15 Đức Chúa, Thiên Chúa của tổ
tiên họ vẫn không ngừng sai sứ giả của Người đến cảnh cáo họ, vì Người hằng
thương xót dân và thánh điện của Người.16 Nhưng họ nhạo cười các sứ
giả của Thiên Chúa, khinh thường lời Người và chế giễu các ngôn sứ của Người,
khiến Đức Chúa bừng bừng nổi giận mà trừng phạt dân Người đến vô phương cứu
chữa.
19 Quân Can-đê đốt Nhà
Thiên Chúa, triệt hạ tường thành Giê-ru-sa-lem, phóng hoả đốt các lâu đài trong
thành và phá huỷ mọi đồ đạc quý giá.20 Những ai còn sót lại không bị
gươm đâm, thì vua bắt đi đày ở Ba-by-lon; họ trở thành nô lệ của vua và con
cháu vua, cho đến thời vương quốc Ba-tư ngự trị.21 Thế là ứng nghiệm
lời Đức Chúa phán, qua miệng ngôn sứ Giê-rê-mi-a rằng: cho đến khi đất được
hưởng bù những năm sa-bát và suốt thời gian nó bị tàn phá, nó sẽ nghỉ, cho hết
bảy mươi năm tròn.
22 Năm thứ nhất thời vua
Ky-rô trị vì nước Ba-tư, để lời Đức Chúa phán qua miệng ngôn sứ Giê-rê-mi-a
được hoàn toàn ứng nghiệm, Đức Chúa tác động trên tâm trí Ky-rô, vua Ba-tư. Vua
thông báo cho toàn vương quốc và ra sắc chỉ như sau:23 "Ky-rô,
vua Ba-tư, phán thế này: "Đức Chúa, Thiên Chúa trên trời, đã ban cho ta
mọi vương quốc dưới đất. Chính Người trao cho ta trách nhiệm tái thiết cho
Người một ngôi Nhà ở Giê-ru-sa-lem tại Giu-đa. Vậy ai trong các ngươi thuộc dân
của Người, thì xin Đức Chúa, Thiên Chúa của họ ở với họ, và họ hãy tiến lên.
..!"
ĐÁP CA: Tv 136
Đ. Giê-ru-sa-lem
hỡi, lòng này nếu quên ngươi,
lưỡi xướng ca sẽ dính với hàm. (5a.6a)
1 Bờ sông
Ba-by-lon, ta ra ngồi nức nở mà tưởng nhớ Xi-on; 2 trên những cành
dương liễu, ta tạm gác cây đàn.
3 Bọn
lính canh đòi ta hát xướng, lũ cướp này mời gượng vui lên: "Hát đi, hát
thử đi xem Xi-on nhạc thánh điệu quen một bài! "
4 Bài ca
kính Chúa Trời , làm sao ta hát nổi nơi đất khách quê người? 5
Giê-ru-sa-lem hỡi, lòng này nếu quên ngươi, thì tay gảy đàn thành tê bại!
6 Lưỡi
xướng ca sẽ dính với hàm, nếu ta không hoài niệm, không còn lấy Giê-ru-sa-lem
làm niềm vui tuyệt đỉnh của tâm hồn.
BÀI ĐỌC 2: Ep 2,4-10
Thưa anh em, 4
Thiên Chúa giàu lòng thương xót và rất mực yêu mến chúng ta,5 nên
dầu chúng ta đã chết vì sa ngã, Người cũng đã cho chúng ta được cùng sống với
Đức Ki-tô. Chính do ân sủng mà anh em được cứu độ!6 Người đã cho
chúng ta được cùng sống lại và cùng ngự trị với Đức Ki-tô Giê-su trên cõi trời.
7 Như thế, Người tỏ lòng
nhân hậu của Người đối với chúng ta trong Đức Ki-tô Giê-su, để biểu lộ cho các
thế hệ mai sau được thấy ân sủng dồi dào phong phú của Người.8 Quả
vậy, chính do ân sủng và nhờ lòng tin mà anh em được cứu độ: đây không phải bởi
sức anh em, mà là một ân huệ của Thiên Chúa;9 cũng không phải bởi
việc anh em làm, để không ai có thể hãnh diện.10 Thật thế, chúng ta
là tác phẩm của Thiên Chúa, chúng ta được dựng nên trong Đức Ki-tô Giê-su, để
sống mà thực hiện công trình tốt đẹp Thiên Chúa đã chuẩn bị cho chúng ta.
BÀI GIẢNG
VINH QUANG VÀ LÒNG THƯƠNG XÓT
(Br 5,4)
Chúa nhật III mùa Chay
người ta thấy Đức Giêsu dùng quyền đánh đuổi quân buôn bán ra khỏi khu vực đền
thờ, các đầu mục Do Thái sấn lại đặt câu hỏi với Ngài: “Dấu nào ông tỏ ra cho chúng tôi thấy là ông có quyền như thế ?” Đức
Giêsu đáp lại: “Phá Đền Thờ này đi và
trong ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại”. Nói thế có nghĩa là “cứ giết tôi đi, ba ngày sau tôi sẽ sống lại”
(x Ga 2,18-21), Ngài sống lại không phải để giương oai khiến các kẻ chống đối
Ngài phải run khiếp, nhưng nhằm xây dựng đền thờ Giêrusalem mới là Hội Thánh, để
đưa ác nhân vào không phải để luận phạt, nhưng thanh tẩy tội của chúng, cho
chúng được sống hạnh phúc dồi dào muôn đời.
Ơn trên đã được diễn
tả trong lịch sử cứu độ, hé mở cho dân Israel và được Chúa Giêsu làm ứng
nghiệm trong Hội Thánh Ngài lập :
1- RẮN ĐỒNG BỊ TREO LÊN TIÊN BÁO ĐỨC GIÊSU
BỊ TREO TRÊN THẬP GIÁ.
- Dân Israel xúc
phạm đến Chúa và ông Môsê, Chúa cho rắn
lửa bò ra cắn chết nội trong một ngày 23.000 người! Thấy vậy ông Môsê cầu
nguyện với Chúa, được Chúa bảo đúc con rắn đồng treo lên cây cột, hễ ai bị rắn
cắn, cứ nhìn lên rắn đồng sẽ được thoát chết (x Ds 21,5t ; 1Cr 10,9).
+ Ơn cứu sống ấy không sánh bằng nọc độc của rắn Satan cám dỗ nguyên tổ
Adam, Eva, cùng với nọc độc của chính tội mỗi người gây ra di căn đến hết mọi
người, tử thần ập đến! Ai muốn đánh gục nó, thì hãy nhìn lên Đức Giêsu bị treo
trên thập giá với lòng tin vào Ngài để xin ơn tái sinh gia nhập Hội Thánh, mà
kiên trì sống Đức Ái, thì được sống hạnh phúc dồi dào muôn đời như Thiên Chúa !
(x Ga 3,14-15: Tin Mừng).
2/ ĐỀN THỜ GIÊRUSALEM BỊ PHÁ VÌ TỘI DÂN KHÔNG
NGHE LỜI CHÚA.
- Dân Israel đã bất
trung với Chúa nên Ngài sai các ngôn sứ đến răn dạy, nhưng chúng chẳng chịu
nghe, thì Chúa cho kẻ ngoại giáo đến phá hủy Đền Thờ và bắt dân đi lưu đày bên
Babylon (x 2Sb 36,14-16: Bài đọc I).
+ Sự cố đau thương ấy không sánh bằng “kẻ không tin vào Con Thiên Chúa thì bị lên án rồi, vì đã không tin vào
Danh Con Một Thiên Chúa. “Án xử là thế này: Sự sáng đã đến trong thế gian, mà
người ta lại yêu mến tối tăm hơn sự sáng, vì việc họ làm là điều xấu. Bởi chưng
ai làm sự dữ thì ghét sự sáng, không đến với ánh sáng, kẻo bị bắt lỗi về các
việc của mình” (Ga 3,18-20: Tin Mừng – Bản dịch NTT).
3/ VIỆC TÁI THIẾT ĐỀN THỜ GIÊRUSALEM TIÊN
BÁO TÂM HỒN NHỮNG AI THUỘC VỀCHÚA PHẢI ĐƯỢC TÁI SINH ĐỂ TRỞ NÊN ĐỀN THỜ
CHO THIÊN CHÚA NGỰ.
- Dân Israel bị lưu đày bên Babylon, Đền Thờ
đã bị phá, họ luôn hướng về Đền Thờ và quê hương để cầu nguyện: “Giêrusalem hỡi, lòng này nếu quên ngươi,
lưỡi xướng ca sẽ dính với hàm” (Tv 137/136,5a.6a: Đáp ca). Vì bị lưu đày bên
Babylon, dân
không còn Đền Thờ, nên họ có sáng kiến xây nhà nguyện nhỏ gọi là hội đường, để
cứ đến ngày thứ bảy dân tụ họp lại cầu nguyện và nghe được Lời Chúa do những
người đã thuộc lòng đọc lại cho cộng đoàn. Chúa nhìn thấy lòng sám hối và khao
khát chân lý của dân, nên Ngài cho ông Kyros vua Ba Tư giải phóng họ thoát nô
lệ Babylon, để trở về quê hương và vua còn giúp họ tái thiết Đền Thờ (x 2Sb 36,22-23: Bài đọc
I).
+ Chúa
dùng tay vua Kyros, người ngoại giáo cứu dân Israel như thế, không sánh bằng “Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con
của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời (x Ga 3,16: Tung Hô Tin
Mừng). Quả vậy, “Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên
án thế gian, nhưng là để thế gian nhờ Con của Người mà được cứu độ” (Ga 3,17: Tin
Mừng). Đây là những người sống theo sự thật,họ đến cùng ánh sáng để thiên hạ
thấy rõ các việc của người ấy đã được thực hiện trong Thiên Chúa (x Ga 3,21: Tin
Mừng). Lời này trong Mùa Chay phải được vang dội trong lòng người tín hữu, để
thúc bách mọi người đến Nhà Chúa với tâm hồn sám hối, và để tâm nghe Lời Chúa,
cùng với việc xưng tội, rước Lễ. Đó là việc làm cụ thể của người đã tin vào
Danh Chúa Giêsu mới được sống đời đời (x Ga 3,15: Tin Mừng).
Ông Frank Denton,
nhà kỹ thuật sáng chế ra áo cho phi hành gia đi vào không trung, chiếc áo ấy có
hai bình khí:
* Bình khí thứ I,
dùng cho phi hành gia lúc phi thuyền di chuyển, ông viết câu J.3,16: “Thiên Chúa đã yêu thế gian, đến nỗi đã ban
chính Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống
muôn đời.”
* Bình khí thứ II,
dùng cho phi hành gia lúc phi thuyền đáp xuống hành tinh, ông ghi câu J.3,17: “Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian
không phải để lên án thế gian, nhưng là
để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.”
Nhà khoa học có tài
đưa người ta lên các hành tinh mà còn tin và trông cậy vào Thiên Chúa như vậy,
huống hồ ta đang di chuyển về Thiên Đàng, càng cần phải mang theo bình Thần Khí
sự sống Đức Giêsu đã sắm sẵn bảo đảm sự sống cho ta: Đó là Lời Chúa và các Bí
tích, đặc biệt là Bí tích Thánh Thể.
Vậy ai nhận biết được
mầu nhiệm tình thương cứu độ của Thiên Chúa như trên, thì nói được với mọi
người, như thánh Phaolô nói với giáo đoàn Êphêsô: “Người tỏ lòng nhân hậu của Người đối với chúng ta trong Đức Kitô Giêsu,
để biểu lộ cho các thế hệ mai sau được thấy ân sủng dồi dào phong phú của
Người.Quả vậy, chính do ân sủng và nhờ lòng tin mà anh em được cứu
độ: đây không phải bởi sức anh em, mà là một ân huệ của Thiên Chúa; cũng không
phải bởi việc anh em làm, để không ai có thể hãnh diện.Thật thế,
chúng ta là tác phẩm của Thiên Chúa, chúng ta được dựng nên trong Đức Kitô
Giêsu, để sống và thực hiện công trình tốt đẹp Thiên Chúa đã chuẩn bị cho chúng
ta” (Ep 2,7-10: Bài đọc II).
Một giáo xứ nọ được
Chúa Giêsu đến thăm, cha Sở tập họp giáo dân chật ních Nhà Thờ để hân hoan chào
mừng Đấng nhân danh Chúa Cha mà đến. Chúa Giêsu hỏi :
- Ai coi tiền của hơn Ta
(Điều Răn thứ I) thì ra khỏi Nhà Thờ?
Một số người dáng qúy phái
bước ra.
- Ai hay kêu tên Chúa vô
cớ (Điều Răn thứ 2)?
Mấy bà sồn sồn kéo nhau
đi ra.
- Ai thường bỏ lễ Chúa
nhật và lễ trọng (Điều Răn thứ 3)?
Đến lượt mấy anh hanh
niên kéo nhau đi.
- Ai không hiếu thảo,không
vâng lời ông bà cha mẹ (Điều Răn thứ 4)?
Con nít xô nhau ra về.
- Ai phạm Điều răn thứ 5:
giết người?
Mấy chú xì-ke, say xỉn chuồn
mất.
- Ai không vi phạm Điều
răn thứ 6?
Mọi người trong Nhà Thờ
tìm lối trốn hết !
Chúa ngạc nhiên và buồn
bã quay lại hỏi cha Sở:
- Sao thế ?
Nhưng… cha Sở cũng biến
từ lúc nào!?
Có người nói: Phạm Mười
Điều răn còn quá ít đối với tôi …!
Vậy hết thảy mọi người
hãy sám hối tội mình và động viên nhau cùng cầu nguyện, vì “Thiên Chúa giàu lòng thương xót và rất mực
yêu mến chúng ta, nên dầu chúng ta đã chết vì sa ngã, Người cũng đã cho chúng
ta được cùng sống với Đức Kitô. Chính do ân sủng mà anh em được cứu độ! Người
đã cho chúng ta được cùng sống lại và cùng ngự trị với Đức Giêsu Kitô trên cõi
trời” (Ep 2,4-6: Bài đọc II).
THUỘC LÒNG
Quả thật, ai làm điều ác, thì ghét ánh sáng và không đến
cùng ánh sáng, để các việc họ làm khỏi bị chê trách. Nhưng kẻ sống theo sự
thật, thì đến cùng ánh sáng, để thiên hạ thấy rõ: các việc của người ấy đã được
thực hiện trong Thiên Chúa (Ga 3,20-21).
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH