BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC 1: Lv 13,1-2.44-46
Đức Chúa phán với ông
Mô-sê và ông A-ha-ron:2 "Khi trên da thịt người nào phát ra
nhọt, lác hoặc đốm, và cái đó trở thành vết thương phong hủi, thì người ta sẽ
đưa người ấy đến với tư tế A-ha-ron hoặc với một trong các tư tế, con của
A-ha-ron. 44 thì người ấy bị phong hủi: người ấy ô uế. Tư tế sẽ
tuyên bố người ấy là ô uế; nó bị vết thương ở đầu.
45 Người mắc bệnh phong hủi phải
mặc áo rách, xoã tóc, che râu và kêu lên: "Ô uế! Ô uế! "46
Bao lâu còn mắc bệnh, thì nó ô uế; nó ô uế: nó phải ở riêng ra, chỗ ở của nó là
một nơi bên ngoài trại.
ĐÁP CA : Tv 31
Đ. 7 Chính Chúa là nơi con ẩn náu, khắp bốn bề
trổi vang
những khúc ca
mừng con được giải thoát.
1 Hạnh
phúc thay, kẻ lỗi lầm mà được tha thứ, người có tội mà được khoan dung. 2
Hạnh phúc thay, người Chúa không hạch tội, và lòng trí chẳng chút gian tà.
5 Bởi
thế, con đã xưng tội ra với Ngài, chẳng giấu Ngài lầm lỗi của con. Con tự nhủ:
"Nào ta đi thú tội với Chúa," và chính Ngài đã tha thứ tội vạ cho
con.
11 Hỡi
những người công chính, hãy vui lên trong Chúa, hãy nhảy mừng. Mọi tâm hồn ngay
thẳng, nào cất tiếng hò reo.
BÀI ĐỌC 2 : 1Cr 10,31-11,1
Thưa anh em, 10 31 dù ăn, dù
uống, hay làm bất cứ việc gì, anh em hãy làm tất cả để tôn vinh Thiên Chúa. 32
Anh em đừng làm gương xấu cho bất cứ ai, dù là cho người Do-thái hay người
ngoại, hoặc cho Hội Thánh của Thiên Chúa;33 cũng như tôi đây, trong
mọi hoàn cảnh, tôi cố gắng làm đẹp lòng mọi người, không tìm ích lợi cho riêng
tôi, nhưng cho nhiều người, để họ được cứu độ. 11 1 Anh em hãy bắt chước tôi, như tôi bắt
chước Đức Ki-tô.
BÀI GIẢNG
HIỆP
NHẤT TRONG CHÚA GIÊSU MỚI SỐNG THỰC
Thánh Công Đồng Vat.II
trong Hiến Chế Hội Thánh số 9 đã khẳng định : “Thiên Chúa không cứu con người cách riêng rẽ thiếu liên kết.”
Phụng vụ Chúa nhật 6
Thường niên năm B này hướng dẫn ta sống liên kết theo hai chiều kích :
? Chiều dọc : Liên kết
với Chúa Kitô.
? Chiều ngang : Liên
kết với mọi người, nhất là liên kết với cộng đoàn Phụng Vụ.
I. LIÊN
KẾT VỚI CHÚA GIÊSU
Vì Ngài là Đấng yêu
thương và là Đấng toàn năng muốn cứu độ muôn dân. Ngài yêu loài người hơn lòng
mơ ước. Thánh Tông Đồ nói : “Nhưng Thiên Chúa giàu lòng thương xót và rất mực yêu mến chúng ta,nên dầu chúng ta đã chết vì sa ngã, Người cũng
đã cho chúng ta được cùng sống với Đức Ki-tô. Chính do ân sủng mà anh em được
cứu độ !Xin tôn vinh Đấng có thể dùng quyền năng đang hoạt động nơi
chúng ta, mà làm gấp ngàn lần điều chúng ta dám cầu xin hay nghĩ tới” (Ep
2,4-5 ; 3,20). Do đó, ai đến khẩn cầu Ngài thì không được nói “nếu Ngài muốn”, nơi Ngài không có “nếu”,
vì Ngài là Đấng “CÓ” (Giavê) ; cũng
không được nói “Ngài có thể”, vì Ngài
TOÀN NĂNG. Do đó khi Đức Giêsu nghe lời van xin của anh bị phong hủi : “Nếu
Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch” đã làm cho Ngài “phẫn
nộ” (x Mc 1,40-41a : Tin Mừng). Mà cho dù anh này có làm phật lòng Đức Giêsu
thì Ngài cũng vẫn thương cứu chữa, không phải Ngài chỉ “xuất chưởng muốn” mà
còn đụng vào người anh. Theo Luật Do Thái, ai đụng vào người cùi là bị dơ từ
sáng đến chiều (x Lv 14,46). Vì vậy người ta phải tránh xa (x Lv 13,45-46 : Bài
đọc I), còn Đức Giêsu thì lại cố ý đụng vào anh cùi, bất chấp luật lệ và miệng
lưỡi thế gian. Đó chính là dấu phục vụ vì yêu, chấp nhận mất mát, thiệt thòi,
và như vậy còn là để ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia tiên báo về Đấng Mêsia qua
hình ảnh Người Tôi Tớ của Giavê : “Chính
người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của
chúng ta,còn chúng ta, chúng ta lại tưởng người bị phạt, bị Thiên Chúa giáng
hoạ, phải nhục nhã ê chề” (Is 53,4).
Để qua dấu này, những
kẻ chứng kiến phép lạ, nhận ra Đức Giêsu là Đấng Chúa Cha sai đến để cứu những
ai tin vào Ngài là Chúa cứu độ duy nhất (x Cv 4,12). Vì bệnh tật (tội lỗi) của
chúng ta Ngài đã mang lấy cả.
II. LIÊN
KẾT VỚI ĐỒNG LOẠI
1/ Liên kết với
mọi người trong xã hội.
Thánh Tông Đồ dạy : “Trong mọi hoàn cảnh, tôi cố gắng làm đẹp
lòng mọi người, không tìm ích lợi cho riêng tôi, nhưng cho nhiều người, để họ
được cứu độ.” (1Cr 10,33 : Bài đọc II).
Như thế khi ta quên
mình, biết đặt quyền lợi của người anh em trên quyền lợi bản thân, thì ta mới tạo
nên một cộng đoàn sống hài hòa.
2/ Hiệp thông
với cộng đoàn Phụng Vụ trong Hội Thánh.
Mục đích Đức Giêu đến
trần gian không nhằm chữa bệnh, nhưng để tha tội và liên kết mọi người trong
cộng đoàn Phụng Vụ của Hội Thánh. Do đó, sau khi Ngài làm cho anh bị phong cùi,
được lành mạnh, thì Ngài ra lệnh cho anh phải đến trình diện với các tư tế để anh
được xác nhận khỏi bệnh và được trở lại tham dự Phụng Vụ với mọi người nơi Đền
Thờ (x Mc 1,44 : Tin Mừng). Vì thế ai được ơn Chúa ban về thể xác vào thời Tân
Ước, thì phải siêng năng sốt sắng tham dự Thánh Lễ mỗi ngày đó là cách hiệp
thông bền vững nhất trong Chúa Giêsu và mọi thành phần trong Hội Thánh. Có thế
mới đạt mục đích Chúa ban ơn, vì “chính
Chúa là nơi con ẩn náu, khắp bốn bề trổi vang những khúc ca mừng con được giải
thoát” (Tv 32/31,7 : Đáp ca).
III.
NGUYÊN LÝ CỦA SỰ HIỆP NHẤT
Ai nhiệt tình loan báo
Lời Chúa để sinh ơn cứu độ cho người có tâm khao khát chân lý, thì cả đến Đức
Giêsu cũng không “cấm” nổi.
Trong Tin Mừng Marcô
ghi lại bốn lần Đức Giêsu cấm người đã thụ ơn Ngài không được nói cho ai biết về
Ngài, nhưng hai lần (lần 1và 3) lệnh cấm không được tôn trọng :
1-
Chữa lành anh bị phong
cùi. (x Mc 1,40t)
2- Phục sinh con gái ông
Giairô. (x Mc 5,3t)
3-
Chữa lành anh điếc và
ngọng. (x Mc 7,36)
4- Cho anh mù được sáng
mắt. (x Mc 8,26)
Sự nghịch lý này có ý
nhấn mạnh : Trong mọi trường hợp ai làm trái lệnh Chúa đều có tội. Nhưng chỉ
duy lệnh cấm nói về Chúa mà không tuân theo, lại có phúc lớn! Vì việc loan báo
Tin Mừng không phải do Luật buộc mà bởi tình yêu Đức Kitô thúc bách (x 2Cr
5,14). Bởi đó thánh Tông Đồ nói : “Khốn
cho tôi, nếu tôi không loan báo Tin Mừng, tự ý làm việc đó thì tôi có công, còn
nếu ngoài ý tôi, thì đó là trách nhiệm Chúa đã ký thác cho tôi” (1Cr
9,16-17). Cho nên : “Tôi có sự thật về
Đức Kitô, thì không ai bịt miệng tôi được!” (2Cr 11,10). Mà việc rao giảng Tin Mừng không nhất thiết là
phải giống như ông Phaolô, miễn là làm bất cứ việc gì đều có ý hướng làm vinh
danh Chúa, vì thế thánh Phaolô khuyên dạy : “Dù ăn, dù uống, hay làm bất cứ việc gì, anh em hãy làm tất cả để tôn
vinh Thiên Chúa. Anh em đừng làm
gương xấu cho bất cứ ai, dù là cho người Do Thái hay người ngoại, hoặc cho Hội
Thánh của Thiên Chúa; cũng như tôi đây, trong mọi hoàn cảnh, tôi cố gắng làm
đẹp lòng mọi người, không tìm ích lợi cho riêng tôi, nhưng cho nhiều người, để
họ được cứu độ.” (1Cr 10,31-11,1 :
Bài đọc II). Như thế cũng đã là bắt chước đời sống của thánh Phaolô nối dài và
mở rộng sứ mệnh Vị Ngôn Sứ vĩ đại là Chúa Giêsu, vì “Vị Ngôn Sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta và Thiên Chúa đã viếng
thăm dân Người” (Lc 7,16 : Tung Hô Tin Mừng).
Luật chơi dế, dế phải
gáy, phải đá, con nào không gáy, không đá, thì lấy sợi tóc cột vào đầu nó rồi
quay tít, để khi nó gặp đối thủ, nó phải gáy, phải đá. Làm thế, mà dế không
gáy, không đá, thì nó bị ngắt đầu lấy tăm ghim đầu nó, kích cho con khác gáy,
đá ! Thế thì kẻ không biết nói về Chúa Kitô, có nên xử nó để kích người khác
rao truyền về Chúa Kitô hay không ?
Năm 1974, ông
Jacques Lebreton 78 tuổi, được Đức Giám mục địa phận Beauvais nước Pháp truyền chức Phó tế cho.
Người ta thắc
mắc :
- Trước đây ông là một đảng viên cộng sản vô
thần, vì một tai nạn xe hơi, ông đã bị cụt hai tay, và mù cả hai mắt ! Chức Phó
tế cần phải đọc sách mới có khả năng giảng. Mắt đâu? Cần cử hành Bí tích Thánh
Tẩy cho người ta. Tay đâu? Thế thì truyền chức
Phó tế cho ông để làm gì ?!
Đức Giám mục trả lời
:
- Jacques Lebreton còn trái tim.
Quả thực, sau khi lãnh chức Phó tế, thầy
Jacques Lebreton đã giảng mỗi năm khoảng 200 bài Thánh Kinh trong các trường
đại học, được rất nhiều sinh viên ca tụng.
Tâm tình của thầy Jacques Lebreton rất giống
tâm tình của thánh Phaolô : “Khốn cho
tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng, tự ý làm việc ấy thì tôi có công, còn
nếu ngoài ý tôi, thì đó là trách nhiệm Chúa đã ký thác cho tôi !” (1 Cr
9,16-17).
THUỘC LÒNG
Tôi có sự thật về Đức Kitô, thì không ai bịt miệng tôi được! (2Cr 11,10)
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH