BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: 1 Ga 1,1-4
1 Anh
em thân mến, điều vẫn có ngay từ lúc khởi đầu,điều chúng tôi đã nghe, điều
chúng tôi đã thấy tận mắt, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng, và tay chúng tôi đã
chạm đến, đó là Lời sự sống. 2 Quả vậy, sự sống đã được tỏ bày,
chúng tôi đã thấy và làm chứng, chúng tôi loan báo cho anh em sự sống đời đời:
sự sống ấy vẫn hướng về Chúa Cha và nay đã được tỏ bày cho chúng tôi. 3
Điều chúng tôi đã thấy và đã nghe, chúng tôi loan báo cho cả anh em nữa, để
chính anh em cũng được hiệp thông với chúng tôi, mà chúng tôi thì hiệp thông
với Chúa Cha và với Đức Giê-su Ki-tô, Con của Người. 4 Những điều
này, chúng tôi viết ra để niềm vui của chúng ta được nên trọn vẹn.
ĐÁP CA :
Đ. Trước nhan thánh Chúa, người công chính
hãy vui mừng. (c 12a)
1 CHÚA là Vua hiển trị, hỡi địa cầu, hãy
nhảy mừng lên, vui đi nào, ngàn muôn hải đảo! 2 Mây u ám bao phủ
quanh Người, bệ ngai rồng là công minh chính trực.
5 núi tan chảy như sáp, khi diện kiến Thánh
Nhan vị Chúa Tể hoàn cầu. 6 Trời xanh tuyên bố Người là Đấng chính
trực, hết mọi dân được thấy vinh quang Người.
11 Ánh sáng bừng lên chiếu rọi người công
chính, niềm vui làm rạng rỡ kẻ lòng ngay. 12 Trước nhan thánh CHÚA,
người công chính hãy vui mừng tưởng nhớ Thánh Danh mà dâng lời cảm tạ.
BÀI GIẢNG
AI CẢM NHẬN
MÌNH ĐƯỢC CHÚA YÊU
MỚI LÀM CHỨNG
CHO NGÀI
Bà Maria Madalêna ý
thức mình là người tội lỗi, nên ăn năn sám hối, và tìm đến với Đức
Giêsu, bà liền được Ngài trừ bảy quỷ xuất khỏi. Từ bấy giờ bà theo Đức Giêsu và
dùng tiền của giúp Ngài cũng như các môn đệ đi truyền giáo (x Lc 7,36 - 8,3) ;
bà lại rất can đảm trung tín theo Thầy Giêsu cả lúc Thầy bị chết treo trên thập
giá, để chia sẻ nỗi đau khổ với Thầy (x Ga 19,25) ; và vào ngày thứ nhất trong
tuần khi trời còn tối, bà đã vội chạy ra mộ Đức Giêsu để xức dầu thơm trên thi
thể Ngài, và bà đã được phúc gặp Thầy Giêsu Phục Sinh đầu tiên, rồi theo lệnh
Thầy, bà trở về thành báo Tin Mừng Phục Sinh cho các Tông Đồ để các ông rao
truyền cho mọi người (x Ga 20,2: Tin
Mừng).
Bà Maria Madalena đưa
Tin Mừng Phục Sinh cho “người môn đệ Đức Giêsu thương mến”, ông này chạy ra mộ nhanh hơn thủ lãnh Phêrô,
ông tới mộ trước nhưng không vào, ông đã chứng kiến xác Thầy không còn trong mộ
nữa, đúng lời bà Maria Madalena đã báo cho biết. Ông đã thấy và ông tin (x Ga
20,2-8: Tin Mừng). Ta lưu ý điều ông Gioan ghi nhận: “Tôi đã thấy và tôi tin”. Nói như thế thật
là vô lý, vì ai đã thấy mà còn nói là tin ? Tin là chấp nhận điều không
thấy, nhờ uy tín người khác nói cho
biết. Vì thế không ai nói “tôi tin điều
tôi đã thấy”. Ông Gioan nói như vậy có ý đề cao Lời Thầy Giêsu đã nói: “Phúc cho ai không thấy mà tin” (Ga
20,29b). Nghĩa là người nào không thấy Chúa sống lại mà vẫn tin, nhờ lời các
Tông Đồ rao giảng, để rồi lại tích cực cùng với các Tông Đồ đi loan báo Tin
Mừng Phục Sinh cho đồng loại, để ai không thấy mà tin thì có phúc hơn người tin
vì trông thấy! Thế mà các chú lính gác mộ Đức Giêsu là những kẻ đầu tiên chứng
kiến Ngài sống lại, họ liền chạy về thành báo cho mọi người, nhưng các thượng
tế đã đút tiền cho chúng để nói dối: “Đang
đêm chúng tôi đang ngủ, thì môn đệ của ông Giêsu đến trộm xác” (Mt
28,11-15). Kinh Thánh gắt gao kết án những kẻ nói dối: “Nơi con người, nói dối là điều đê tiện xấu xa, kẻ dốt nát cứ luôn mồm
nói dối. Trộm cắp còn đỡ hơn nói dối, nhưng cả hai đều chuốc lấy hư vong. Kẻ quen nói dối là kẻ vô liêm sỉ, nỗi nhục
không bao giờ rời xa nó” (Hc 20,24-26).
Vậy
người nào nhận biết mình được Chúa Giêsu đã thay thế trái tim chai đá bằng con
tim biết yêu thương của Ngài (x Pl 2,5), thì cho dù điều xin Chúa không cho vẫn
luôn cảm thấy mình là người được Chúa yêu, và nhờ tình yêu Đức Kitô thúc bách,
mới có khả năng làm chứng cho Chúa Giêsu Phục Sinh. Thực vậy, ông Giacôbê và
ông Gioan đã từng mong ước được quyền cao chức cả (x Mt 20,20t), mà xem ra Thầy
Giêsu không cho, vì ngay quyền làm thủ lãnh Nhóm Mười Hai, Thầy lại trao cho
ông Phêrô (x Mt 16,19). Bởi thế trong Tin Mừng Gioan, ông viết sáu lần tỏ ra
“kênh” với thủ lãnh Phêrô, nhằm kích thích người thủ lãnh hãy bắt chước tình
yêu mến Chúa đã dành cho ông, để ai cũng phải cố gắng sống vươn lên:
·
Lần I: Ông Phêrô là người đứng đầu Nhóm Mười Hai mà
không biết kẻ nào có ác ý nộp Thầy, phải nhờ đến người môn đệ Chúa yêu đang nằm
sát ngực Thầy hỏi giúp xem …! (x Ga 13,24): Ông Phêrô thua ông Gioan 1-0.
·
Lần II: Lúc Thầy bị xử án, ông Gioan, người môn đệ
Chúa yêu đã có mặt trong phiên tòa. Ông Phêrô nghe ngóng biết ông Gioan đến dự phiền
tòa không bị ai làm phiền thì mới dám đến. Lúc đó, cổng tòa án đã đóng,
ông phải làm hiệu cho Gioan, người môn đệ Chúa yêu nói với người giữ cổng mở
cho ông vào ! (x Ga 18,12-16): Ông Phêrô thua ông Gioan 2-0.
·
Lần III: Sáng ngày thứ nhất trong tuần, hai ông Phêrô
và Gioan, người môn đệ Chúa yêu, cùng chạy ra mộ Đức Giêsu. Nhưng ông Gioan, chạy
nhanh hơn ông Phêrô ! (x Ga 20, 3-4): Ông Phêrô thua ông Gioan 3-0.
·
Lần IV: Ông Gioan, người môn đệ Chúa yêu tới mộ trước,
nhưng ông không vào, vì muốn tôn trọng quyền thủ lãnh của ông Phêrô và ông cũng
không muốn làm mất đi giá trị lời chứng xác thực của hai người (x Ga 8,17). Thế
mà khi ông Phêrô vào mộ, thấy vải liệm xác Đức Giêsu được xếp lại ngay ngắn cùng với dải băng, ông
vẫn chưa nói lên điều ông đã thấy “Thầy đã sống lại”, thua xa ông Gioan, người
môn đệ Chúa yêu nói: “Tôi đã thấy và tôi đã
tin !” (x Ga 20,6-8): Ông Phêrô thua ông Gioan 4-0.
·
Lần V: Sau khi Đức Giêsu đã đánh gục tử thần, Ngài sống
lại trong vinh quang. Ngài nhìn thấy các môn đệ ra biển đánh cá suốt đêm mà
không bắt được con nào! Lúc đó Ngài đứng trên bờ biển bảo ông Phêrô thả lưới
bên phải thuyền, và ông bắt được mẻ cá nhiều đến nỗi không sao kéo lên được,
thế mà ông Phêrô vẫn chưa nhận ra Thầy, nhờ người môn đệ Chúa yêu nói: “Chúa đó !” Lúc ấy ông Phêrô mới nhận
ra Thầy Giêsu,vì ông đang ở trần nên quấn khăn vào mình nhảy tùm xuống biển bơi
vào bờ để gặp Thầy (x Ga 21,7t): Ông Phêrô thua ông Gioan 5-0.
·
Lần VI: Dù quyền chức Đức Giêsu không ban cho ông Gioan,
nhưng ông Gioan luôn nhận ra mình là
người được Chúa yêu. Nhờ vậy mà đời ông không phải khổ, không phải chết đổ máu
như thủ lãnh Phêrô bị đóng đinh ngược chúc đầu xuống đất, đến nỗi có lời đồn là
ông Gioan không phải chết ! (x Ga 21,23). Đúng ra ông không bị chết đổ máu như
các Tông Đồ kia, mà ông chết già khi bị đày ra đảo Patmos,
ngày nay trên đảo nhỏ hẹp này: dài 12,5 km, rộng 9,5 km, người ta đếm được tới
365 Nhà Thờ kính thánh nhân: Ông Phêrô thua ông Gioan 6-0.
Những
chứng từ trên cho ta hiểu điều ông Gioan muốn nói với thủ lãnh: Dù tôi không được Thầy
trao quyền lãnh đạo, nhưng tôi vẫn là người được Chúa yêu. Chính nhờ tình yêu Đức
Giêsu thúc bách tôi có những việc làm hơn nhiều người khác! Điều này đòi các thủ
lãnh không được thua kém tinh thần sốt sắng, mau lẹ của ông Gioan, mới xứng
đáng đi truyền bá Tin Mừng Phục Sinh!
Sở
dĩ ông Gioan có được Đức Tin xác thực là vì ông đã tận dụng hết mọi khả năng,
mọi điều kiện Chúa cho để đào sâu Lời Chúa, làm thăng tiến Đức Tin thật vững
chắc hầu loan báo Tin Mừng với cả tâm hồn đầy xác tín, như ông đã nói: “Điều chúng tôi đã được tai nghe,
điều chúng tôi đã nhìn tận mắt, điều chúng tôi đã chiêm ngưỡng và tay chúng tôi đã chạm đến, đó là Lời hằng sống”
(1Ga 1,1: Bài đọc).
Ông
Gioan nói như thế là có ý nhấn mạnh: Tin Mừng về sự sống chúng tôi loan báo cho
anh em rất xác thực, vì chúng tôi đã tận dụng mọi khả năng Chúa cho để tìm hiểu
Đức Tin. Làm người bình thường ai cũng được Chúa cho ba cơ năng để đón nhận đối
tượng: tai
để nghe, mắt để nhìn, tay để nắm bắt. Nhưng ba cơ năng
ấy: tai nghe thì dở nhất ; mắt thấy thì rõ hơn ; đặc biệt tay nắm bắt mới đón
nhận đối tượng cách chính xác và đầy đủ. Thí dụ: Tôi nghe tiếng “vù”, tôi không
biết vật gì vụt qua, khiến tôi đưa mắt nhìn, nhưng tôi vẫn chưa xác định được nó
là cái gì, trừ khi tôi chộp được nó! Như thế, chắc chắn ông Gioan muốn động
viên các tín hữu, nhất là những người giàu có, tài ba, chức quyền phải là người
biết ơn Chúa hơn cả, yêu Chúa nhiều nhất, hơn người bần cùng, già nua, bệnh tật
! Nếu người giàu của, giàu trí thức, mà hằng ngày đến Nhà Thờ tham dự Thánh Lễ,
học hỏi giáo lý, thì chắc chắn họ đón nhận đầy đủ giáo lý về Thiên Chúa hơn
người tầm thường ! Nhưng thực tế, vẫn ngược lại !?
Ta
biết rằng, sau khi Đức Giêsu phục sinh, Ngài chỉ muốn tỏ mình ra cho những
người mau mắn đến dự tiệc Thánh Thể. Chính vì vậy mà ông Phêrô nói: “Ngày thứ
ba, Thiên Chúa đã làm cho Người trỗi dậy, và cho Người xuất hiện tỏ
tường, không phải trước mặt toàn dân, nhưng trước mặt những chứng
nhân Thiên Chúa đã tuyển chọn từ trước, là chúng tôi, những kẻ đã được cùng ăn
cùng uống với Người, sau khi Người từ cõi chết sống lại”
(Cv 10,40-41).
Nhờ
được kết hợp với Chúa Giêsu Phục Sinh qua Bí tích Thánh Thể, ta mới có khả năng
nối dài và mở rộng con đường truyền giáo của Đức Giêsu đã khởi xướng. Chính vì
vậy mà tác giả sách Công Vụ nói tiếp: “Chúa Giêsu Phục Sinh đã hiện ra cho những người đã từ
Galile lên Giêsusalem với Ngài, những người này hiện là chứng nhân của Ngài
trước mặt toàn dân” (Cv 13,31).
Vậy
chỉ những ai mau mắn sốt sắng dự tiệc Thánh Thể cách trọn vẹn: NGHE – NHÌN – RỜ
là lãnh đủ về Đức Tin, thì chắc chắn người ấy bất cứ làm gì đều có ý hướng tôn
vinh Thiên Chúa. Đó mới thực là “người
công chính vui mừng đứng trước nhan Chúa” (Tv 97/96,12a: Đáp ca), để cùng
với Hội Thánh ca ngợi Thiên Chúa: “Lạy
Thiên Chúa, chúng con ca ngợi hát mừng, tuyên xưng Ngài là Đức Chúa. Lạy Chúa,
bậc Tông Đồ đồng thanh ca ngợi Chúa” (Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Anh em hãy tìm kiếm
những điều thuộc thượng giới, nơi Đức Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa (Cl
3,1).
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH