BÀI GIẢNG
VÁC
THÁNH GIÁ VỚI CHÚA GIÊSU
KHÔNG
NẶNG NỀ
Đức Giêsu đã ví mầu
nhiệm Nước Thiên Chúa như một nông dân đi gieo giống (x Mt 13,4-17), thì người ấy phải có cánh đồng, đi vỡ đất rồi mới
gieo hạt.
Thánh Phaolô nói : “Người Kitô hữu là cánh đồng của Thiên Chúa”
(1Cr 3,9). Các Tông Đồ đi gieo hạt Lời Chúa, thì phải vỡ đất trước, làm cho đất
thêm mầu mỡ, rồi mới gieo giống. Muốn thế, người Tông Đồ ý thức mình như con
trâu đi cày, phải mang một ách vào cổ để buộc chiếc cày vào phía sau. Đức Giêsu
nói : “Ai thụ giáo với tôi,thì mang lấy ách
của tôi, ách của tôi thì êm ái, gánh tôi lại nhẹ nhàng!” (x Mt 11,29 : Tin
Mừng).
Đối với thân phận con
người yếu hèn, thì Luật của Chúa lại càng cảm thấy nặng nề, nó như một ách
quàng vào cổ. Tuy nhiên ai được thụ giáo với Đức Giêsu, thì ách ấy lại trở nên êm
ái và nhẹ nhàng:
1/ NHẸ
NHÀNG VÌ SỐ LUẬT
Đệ Nhất Luật Chúa ban
cho ông Môsê chỉ có 10 điều, nhưng ông Môsê lại cắt nghĩa rất chi tiết cho dân
thi hành, gọi là Đệ Nhị Luật, gồm 613 điều. Trong đó có 365 điều xấu, Luật cấm
không được làm, số này tương đương với số ngày trong năm, nghĩa là Luật nhắc
nhở : Mọi ngày trong đời người không khi nào được làm điều xấu ; còn lại 248
điều tốt Luật dạy phải làm, mang dấu chỉ : ai không làm điều tốt, người ấy
không đứng vững trước mặt Thiên Chúa. Vì số 248 là tổng số các xương làm nên cơ
thể một con người. Nhớ được nội dung 613 Luật đã là khó, và đem ra thực hành
lại còn khó hơn nữa. Nhưng Đức Giêsu là ông Môsê mới, Ngài đơn giản Lề Luật của
Thiên Chúa bằng giới răn duy nhất là : “Mến
Chúa hết lòng hết sức, hết linh hồn, hết trí khôn và yêu đồng loại như chính
mình” (Mc 12,30-31).
2/ NHẸ NHÀNG VÌ CHÚA LÀM TRƯỚC DẠY SAU
Những kinh sư dạy Luật
Chúa cho dân, họ nói mà không làm, tạo nên nặng nề đối với người nghe (x Lc
11,46) ; nhưng đối với Đức Giêsu, “Ngài làm rồi mới dạy” (Cv 1,1). Quả
thật, một người ra lệnh cho người khác làm mà người ấy làm trước, thì
người nhận lệnh mới mau mắn làm theo
cách nhẹ nhàng. Ở trận địa, vị chỉ huy không thể ngồi dưới hố cá nhân mà hô lớn
: “Xung phong”. Nhưng nếu vị chỉ huy đó muốn cho lính hăng hái xông vào trận
chiến đấu đến liều mạng, thì vị chỉ huy đó phải nhảy lên khỏi hố cá nhân, vừa
hô xung phong vừa tiến lên, thì chắc chắn lính của ông sẽ cùng liều mạng lao
mình vào cuộc chiến.
3/ NHẸ
NHÀNG VÌ ĐƯỢC CHÚA NÂNG ĐỠ SỰ YẾU ĐUỐI CỦA THÂN PHẬN CON NGƯỜI
a- Yếu đuối về phương diện luân lý đạo đức: Đến như thánh Tông Đồ là cột trụ của Hội Thánh còn bất lực trước
Lề Luật đòi hỏi, ông nói : “Chẳng có gì
tốt cư ngụ trong tôi, điều lành tôi muốn tôi không làm, còn điều dữ tôi không
muốn tôi lại cứ làm” (Rm 7,18-19) ; Thế nhưng ai biết thân phận mình bất
lực và yếu đuối như vậy, thì hãy chạy đến với Chúa Giêsu mà kêu cầu Ngài như
ông Phaolô : “Con đã van xin Chúa ba lần
đừng để satan vả vào mặt con”. Chúa đáp lại ngay : “Ơn Ta đủ cho ngươi, vì quyền năng
chỉ trở nên hoàn hảo trong sự yếu đuối” (x 2Cr 12,7-10). Bởi đó ông
Phaolô cảm thấy nhẹ nhõm và được bình an trong tâm hồn, vì ông tin tưởng rằng
sự yếu đuối của ông là cách thế Chúa biểu lộ quyền năng phi thường của Ngài.
b- Yếu đuối về mặt thể xác : Ai cũng mang mầm bệnh, và khi đã đến
tuổi trưởng thành, đứng trước bổn phận mà khám phá ra bệnh tật của mình, nhất
là phải đương đầu với nhiều quyền lực đối kháng, chưa kể đến những áp lực tinh
thần, thì rất chán nản. Khi ấy chỉ còn nhìn lên Thiên Chúa, trông cậy nơi Ngài
giúp ta, chắc chắn còn hơn cha mẹ trần thế. Vì “Thiên Chúa là Tình Yêu” (1Ga 4,8) và là Đấng toàn năng, thì “đối với Thiên Chúa không có gì là không thể
làm được” (Lc 1,37), vì thế Chúa đã dùng miệng ngôn sứ Isaia nói : “Ngươi so sánh Ta với ai, để Ta phải ngang
hàng với nó” (Is 40,25 : Bài đọc), nhất là phải biết rằng trên trần thế
không ai thương giúp ta bằng Thiên Chúa, như Ngài đã nói : “Ta điều khiển cả vũ trụ này, Ta biết tên
từng ngôi sao, và điều khiển chúng di chuyển theo ý Ta” (Is 40,26-27 : Bài
đọc). Như thế, Chúa điều khiển được cả
vũ trụ, Ngài muốn sao nên vậy, thì con người của ta chỉ là một hạt cát trong vũ
trụ, cho nên những khó khăn trong đời ta đối với Ngài nào có nghĩa lý gì. Chính
vì thế mà thánh Phêrô động viên các tín hữu : “Mọi lo âu anh em hãy trút cả cho Chúa, vì Ngài chăm sóc anh em”
(1Pr 5,7). Nên ai có Chúa ở cùng, người
đó nói được như thánh Tông Đồ : “Tôi có
sức chịu đựng mọi sự trong Chúa Giêsu, Đấng ban sức mạnh cho tôi” (Pl 4,13)
4/ NHẸ
NHÀNG VÌ CHỈ NHỜ CHÚA GIÊSU, NGÀI LÀM CHỦ LỀ LUẬT, CÓ QUYỀN BIẾN ÁN PHẠT DO LỀ
LUẬT RA PHÚC LÀNH
Thánh Phaolô nói : “Thánh Kinh giam chúng ta trong tội” (Gl
3,22). Thánh Kinh là Luật trọn hảo nhất Thiên Chúa ban cho con người. Người ta
muốn thành công trong cuộc sống, ai cũng phải tuân thủ nhiều thứ Luật : Luật cá
nhân như thời khóa biểu làm việc mỗi ngày, Luật gia đình, Luật xã hội, Luật tôn
giáo. Luật nào cũng nhằm hai mục đích: Cấm làm điều xấu và dạy làm điều tốt.
Trong thực tế không ai có thể nói được : mọi điều xấu Luật cấm, tôi tránh hết,
và mọi điều tốt Luật dạy, tôi chu toàn ! Mà người không có Luật hướng dẫn, họ như
ngựa bất kham, nhưng muốn giữ Luật để trở nên con người hoàn hảo, lại thấy mình
đi vào ngõ cụt. Đó là lý do ông Phaolô
nói : “Thánh Kinh (Luật) giam chúng ta
trong tội”. Ai đã cảm nghiệm điều này, muốn vươn mình lên, thì chính Lề
Luật lại kích thích chúng ta như một quản giáo dẫn ta đến gặp Chúa Giêsu, để
chỉ nhờ Ngài, với Ngài và trong Ngài, chúng ta được trở nên người công chính
trong lòng tin (x Gl 2,16 ; 3,24).
Sở dĩ Chúa Giêsu không
bất lực trước Lề Luật vì chính Thần tính của Ngài là sức mạnh lướt thắng nhân tính
yếu đuối. Ngài là Thiên Chúa có quyền ra Lề Luật, làm chủ Luật, điều khiển
Luật, nên Ngài không lệ thuộc vào bất cứ Luật nào. Cụ thể :
-
Ai được sinh ra đều phải dựa vào Luật trống mái, nhưng Đức Giêsu
chỉ nhờ Mẹ Maria sinh Ngài vào đời, mà Ngài trở thành người hoàn hảo không ai
sánh bằng (x Lc 1,26t ; Is 40,25 : Bài đọc).
-
Luật Thánh buộc phải kiêng việc ngày thứ bảy để tôn kính Thiên
Chúa, thế mà cả bốn Tin Mừng đã ghi sáu lần Đức Giêsu thương cứu giúp con người
vào ngày thứ bảy mà vẫn được Chúa Cha ủng hộ :
· Chữa lành cho người có
tay bại (x Mt 12,9) ;
· Chúa cho bà còng lưng
đứng thẳng (x Lc 13,10) ;
· Ngài chữa lành người bị
bệnh thủy thũng (x Lc 14,1t),
· Ngài chữa lành người
bất toại đã 38 năm nằm bên bờ hồ có năm dãy hành lang (x Ga 5,1t),
· Chúa hóa bánh nuôi dân
ăn (x Ga 6,4).
· Chúa chữa lành cho
người mù từ thuở mới sinh (x Ga 9,16)
Sáu lần Đức Giêsu ra
tay cứu người vào ngày thứ bảy làm cho chúng ta nhớ đến sáu ngày Thiên Chúa tạo
dựng vạn vật trong vũ trụ (x St 1), khiến mọi người ai cũng tấm tắc khen ngợi :
“Mọi việc Ngài làm đều hoàn hảo” (Mc
7,3).
-
Trong ngành y, ai chữa bệnh cũng cần phải tôn trọng Luật giữ vệ
sinh, thế mà Đức Giêsu chữa lành cho người mù từ thuở mới sinh, Ngài nhổ nước
miếng xuống đất trộn thành bùn, rồi bôi vào mắt người mù và bảo đi rửa ở suối
Silôê, thì được sáng mắt (x Ga 9).
-
Người ta đem Luật Đạo và Luật đời, hoặc Luật xã hội để gài bẫy Đức
Giêsu, như họ đặt câu hỏi : “Có nên ném
đá người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình không ?” Hoặc “có nên nộp thuế cho hoàng đế Cêsarê không?”
Thế nhưng Ngài trả lời rất thuận lý làm đối phương bẽ mặt. (x Ga 8 ; Mc
12,13-17).
-
Đặc biệt nhất, không ai thắng được thần chết, nhưng Đức Giêsu đã
ba lần cho người ta thấy Ngài có quyền làm người chết sống lại :
· Phục sinh con gái vị
đầu mục vừa mới chết (x Mt 7,18-26) ;
· Cho con trai bà góa
thành Naim đã chết một ngày được sống lại (x Lc 7,11-17) ;
· Cho Ladarô đã an táng
trong mồ bốn ngày, vậy khi nghe tiếng Ngài gọi, anh mau mắn bước ra khỏi mồ (x
Ga 11)
Vì những lý do trên,
mà ai đến với Đức Giêsu trong niềm tin, cậy, mến để được kết hợp với Ngài, thì
cho dù họ có chết vì tội đã phạm, Thánh
Thần cũng làm cho họ trở nên công chính, và án phạt không có nữa cho những ai ở
trong Đức Kitô Giêsu (x Gl 3,24 ; Rm 8,10 ; 8,1).
Rõ ràng ai được kết
hợp với Chúa Giêsu, thì được : “Chúa ban
sức mạnh cho người mệt mỏi,vì trẻ trung còn nghiêng ngửa bổ nhào, nhưng ai
trông cậy nơi Chúa, họ có sức mạnh luôn luôn đổi mới, để tung cánh như phượng
hoàng, họ đi mà không biết mỏi,chạy mà không biết mệt !” (Is 40,29-31 : Bài
đọc). Đúng là ai được ở trong Chúa Giêsu,
“Luật của Thiên Chúa chẳng có nặng
nề, không vượt quá sức họ” (x 1Ga 5,3 ; Dnl 30,9-11).
Đọc Tin Mừng Nhất Lãm,
ba tác giả Mátthêu, Marcô, Luca, không cho ai thấy Đức Giêsu vác thập giá, mà
là ông Simon người ngoại giáo, thành Kyrênê (x Mt 27, 32 ; Mc 15, 21 ; Lc
23,26). Chỉ
riêng Tin Mừng Gioan cho ta thấy Đức Giêsu vác thập giá (x Ga 19,17).
Tại sao lại có sự khác biệt này ?
Thưa :
F
Tác giả Tin Mừng Nhất Lãm muốn nhấn mạnh người không có Chúa, như ông Simon thành Kyrênê
dân ngoại, thì cuộc đời họ là một khổ
giá ; trái lại, Đức Giêsu là người Do Thái và còn là Thiên Chúa, thì không có gì là khổ giá,
vì Ngài là Đấng toàn năng. Do đó ai có Chúa ở cùng, thì được Ngài nâng đỡ bổ
sức cho.
F
Sở dĩ ông Gioan nói Đức Giêsu vác thập giá, vì ngay khi mở đầu Tin
Mừng, ông đã giới thiệu Đức Giêsu là Con Chiên Thiên Chúa đến gánh tội trần
gian (x Ga 1,29). Do đó, thập giá trên vai Ngài không phải là khổ giá giống như ông Simon thành Kyrênê
đã vác, mà đó là Thánh Giá cứu chuộc
loài người.
Vậy thế chỉ có người
Công Giáo khi dự Lễ cách trọn vẹn (nghe Lời và rước Lễ), tâm hồn họ mới được phấn
khởi hân hoan cất lời tạ ơn : “Chúc tụng
Chúa đi, hồn tôi hỡi” (Tv 103/102,1 : Đáp ca). “Vì Chúa đến cứu độ dân Ngài, phúc thay ai sẵn sàng ra nghênh đón Chúa”
(Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Chúa ban sức mạnh cho người mệt mỏi, vì trẻ trung còn
nghiêng ngửa bổ nhào, nhưng ai trông cậy nơi Chúa, họ có sức mạnh luôn luôn đổi
mới, để tung cánh như phượng hoàng, họ đi mà không biết mỏi, chạy mà không biết
mệt !
(Is 40,29-31 : Bài đọc)
ã ã ã
TRỌNG
TÂM GIÁO HUẤN HÔM NAY
Bất cứ ai đã được
kết hợp với Chúa Giêsu Phục Sinh, thì công việc họ làm trở thành việc của Thiên
Chúa, nên không còn nặng nề, Ngài còn cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Có lúc ta cảm
thấy thực hành Lời Chúa như một gánh nặng, nhưng vì được Chúa ở cùng, gánh nặng
ấy trở nên êm ái và nhẹ nhàng (x Tin Mừng). Thực vậy, người đã thuộc về Chúa có
sức mạnh luôn luôn đổi mới, để tung cánh như phượng hoàng, đi mà không biết
mỏi, chạy mà không biết mệt! (x Bài đọc).
LM. GIUSE ĐINH QUANG THỊNH