BÀI GIẢNG
CHÚA GIÊSU LÀ ĐẤNG CỨU CHUỘC
Chúa Giêsu cứu chuộc chúng ta,
Ngài không phải chuộc chúng ta từ tay ma quỷ, vì ma quỷ không có quyền gì đối
với Ngài, dù tổ tông loài người sau khi phạm tội đã bị satan đã trấn lột hết ơn
Chúa, khiến họ phải trần truồng xấu hổ (x St 3,7.10a). Nhưng Chúa Giê-su không
đòi lại từ tay ma quỷ những ơn mà chúng đã cướp nơi loài người, mà Ngài chuộc
lại từ tay Chúa Cha, những ơn huệ lớn lao hơn lòng ta mơ ước (x Ep 3,20), cho
ta được sống và sống cách dồi dào (x Ga 10,10). Vì Thiên Chúa là Đấng từ bi
nhân hậu, ơn huệ từ tay Ngài ban không bao giờ vơi cạn. Để cảm nghiệm được niềm
vui ơn cứu chuộc Chúa Giê-su ban lại cho chúng ta, qua các Bài đọc trong Phụng
Vụ hôm nay, chúng ta tìm hiểu 8 điểm giáo lý sau đây :
▪
Tại sao chủ chiên lại để 99 con trên núi mà đi tìm con lạc ?
▪
Một con lạc trở về, tại sao làm cho chủ vui mừng hơn 99 con
không lạc ?
▪
Cuộc trở về với Chúa phải khởi sự từ điểm nào quan trọng nhất ?
▪
Làm sao tôi có khả năng bạt đồi, lấp hố, nắn đường ?
▪
Ngôn sứ Isaia 40,6-8 nói: Con người là loài cỏ nay còn mai mất,
chỉ có Lời Chúa là bền vững, ông muốn nói gì ?
▪
Ngôn sứ Isaia 40,2 nói: Thời phục dịch của thành đã mãn, tội của
thành đã đền xong, vì thành đã bị tay Thiên Chúa phạt gấp hai lần tội phạm, có
nghĩa là gì ?
▪
Thiên Chúa chăm sóc chúng ta như thế nào qua lời ngôn sứ Isaia ?
▪
Tv 96/95 dạy ta phải ca tụng Thiên Chúa thế nào ?
1/ TẠI SAO CHỦ CHIÊN LẠI ĐỂ 99 CON TRÊN NÚI
MÀ ĐI TÌM CON LẠC ?
Hình ảnh núi trong Thánh
Kinh nói chung và đặc biệt dưới cái nhìn của Mát-thêu, ông muốn nói với người
Do Thái: Núi là nơi con người được gặp gỡ Thiên Chúa và cũng là nơi phát xuất
ơn cứu độ, đó chính là Hội Thánh Chúa Ki-tô được sinh ra từ trên “núi”. Cụ thể
:
Sau lụt Hồng thủy tàu Noe mắc cạn
trên núi (x St 8,4): Điều này tiên báo Chúa Giê-su thắng ma quỷ trên núi (x Mt
4,8-11) ; Ngài biểu lộ vinh quang Phục Sinh ở núi Hiển Dung (x Mt 17,1-8) ;
Ngài bị đóng đinh trên núi Sọ (x Mt 27,33).
Xưa kia Chúa ban Luật cho ông
Mô-sê trên núi Sinai (x Xh 19,18): Hình ảnh đó tiên báo Đức Giê-su là Mô-sê
mới, Ngài ban Hiến Chương Nước Trời cho Hội Thánh ở trên núi (x Mt 5,1t) ; từ
trên núi miền Ga-li-lê, trước khi Chúa Giê-su lên trời, Ngài sai Tông Đồ đi
khắp thế gian tập họp muôn dân vào Hội Thánh của Ngài (x Mt 28,16t).
Vậy hình ảnh chủ để 99 con chiên
không lạc trên núi, nghĩa là dù Đức Giê-su đã đưa 99% loài người vào Hội Thánh, chỉ còn
1% những kẻ lạc xa sự thật ở ngoài Hội Thánh, Ngài cũng muốn chăm sóc họ trong Hội Thánh của Ngài. Ai không kiên trì sống Đức Ái trong Hội Thánh,
đều làm cho Đức Giêsu thổn thức lo lắng, quyết tìm về cho bằng được: “Tôi
còn có những chiên khác không thuộc ràn này. Tôi cũng phải đưa chúng về. Chúng
sẽ nghe tiếng tôi. Và sẽ chỉ có một đoàn chiên và một mục tử.” (Ga 10,16).
Vì thế Hiến Chế Hội Thánh số 9, giáo huấn Công Đồng Vaticano II dạy : “Chúa
không cứu con người cách riêng rẽ thiếu liên kết”. Vì “nhờ ân sủng Thiên
Chúa, chúng ta nên thánh trong Giáo Hội, và Giáo Hội chỉ kết thúc trong vinh
quang trên trời, khi thời cải tạo mọi sự đến” (HCHT số 48).
2/ MỘT CON LẠC TRỞ VỀ, TẠI SAO LÀM CHO CHỦ
VUI MỪNG HƠN 99 CON KHÔNG LẠC ?
Nếu ta cắt nghĩa dụ ngôn chiên lạc
theo nghĩa đen, thì thật là vô lý ! Vì người nuôi chiên, ai cũng mong vắt được
nhiều sữa, lấy được nhiều thịt, đạt kinh tế cao. Thế thì 99 con chiên không lạc
làm cho chủ có nhiều lợi tức hơn, vậy tại sao chủ không vui mừng khi 99 chiên
không lạc, mà lại rất vui khi một con trở về, liệu nó có đem lại nhiều lợi tức
cho chủ hơn 99 con kia không ?!
Bởi đó, muốn hiểu đúng ý nghĩa và
giá trị của dụ ngôn chiên lạc, bắt buộc ta phải hiểu:
99 con chiên không lạc là các Tông
Đồ Đức Giê-su chọn khi Ngài còn sống trên dương thế !
Một con chiên lạc trở về ràn chiên
của chủ, đó chính là ông Phao-lô.
Thực vậy, bao nhiêu công sức của
“các Tông Đồ thượng đẳng” vẫn thua xa công sức riêng một mình ông Phao-lô trở về,
xét cả về lượng cũng như về phẩm chất !
-
Về lượng: Nếu ta gạch bỏ hết những lời ông Phao-lô nói trong Tân
Ước, thì cuốn Kinh Thánh Tân Ước chẳng còn được bao nhiêu! Và một mình ông
Phao-lô thành lập được nhiều giáo đoàn như Cô-rin-tô, Ga-lát, Ê-phê-xô,
Phi-líp-phê, Cô-lô-xê, Thê-xa-lô-ni-kê. Nếu ông Phao-lô không trở về, thì có lẽ
đạo Chúa đã bị ông khai tử từ lúc ông hằm hừ thở ra mùi sát khí, lãnh trát các
thượng tế, xông tới Đa-ma triệt hạ hết những ai tin vào Đức Giê-su, và hôm nay
thế giới chưa ai được biết Chúa !?
-
Về phẩm: Giáo lý của thánh Phaolô giảng dạy về Đức Giê-su vô cùng phong
phú và sâu sắc, đến nỗi có nhiều người cho là Đức Giê-su không lập Hội
Thánh Công giáo, mà là thánh Phao-lô !
Như vậy, chúng ta biết thánh
Phaolô không đơn phương độc mã trở về với Chúa, mà ông còn trở thành chiên đầu
đàn dẫn cả dân ngoại, trước đây không thuộc về đàn chiên của Đức Giê-su,
nay được ở trong chuồng chiên, chính là Hội Thánh, dưới sự chăm sóc, dẫn dắt
của Mục Tử Giê-su! Vì thế, thánh Tông Đồ đã khoe với ông Ti-mô-thê, môn đệ ông
rằng: “Đức Giê-su bước vào trần gian để cứu những người tội lỗi, trong
số đó tôi là người thứ nhất !” (1Tm 1,15) Người thứ nhất ở đây không phải
là người đầu tiên được Chúa cứu, mà là mẫu trở về với Đức Giê-su cho tất
cả mọi người. Hiểu như thế, chúng ta mới biết giá trị câu nói của Đức Giê-su : “Khi
người tội lỗi ăn năn sám hối trở về, thì cả tầng trời rúng lên vì niềm vui mừng!”
(Lc 15,7a).
3/ CUỘC TRỞ VỀ VỚI CHÚA PHẢI KHỞI SỰ TỪ
ĐIỂM NÀO QUAN TRỌNG NHẤT ?
Nhìn vào đời sống của Phao-lô
trước khi trở lại, ông không phải là kẻ bất lương về mặt luân lý, vì ông là một
Biệt phái giữ Luật Mô-sê rất cẩn thủ, mà mục đích Luật Mô-sê dẫn người ta tin
vào Chúa Giê-su để hiệp thông với Ngài. Thế mà ông Phao-lô lại chống đối những
người tin vào Chúa Giê-su, ông chính là “chiên lạc nhà Israel”. Chỉ
khi nào ông thuộc về Chúa Ki-tô, dù ông còn yếu đuối về thân xác, như ông đã
thú nhận: “Sự thiện tôi muốn, tôi không làm, còn sự dữ tôi không muốn, tôi
lại cứ làm” (x Rm 7,18-19), thì trước mặt Chúa ông vẫn là người công chính,
vì Chúa luôn ở với ông, và được Chúa nói: “Ơn Ta đủ cho con, vì chưng quyền
năng trong yếu đuối mới hoàn hảo” (2Cr 12,7-10), bởi đó vị Tông Đồ yếu đuối
này nói: “Điều quan trọng không phải tôi là người hoàn hảo, mà quan trọng
vì Chúa Kitô chộp lấy tôi” (Pl 3,12).
Vậy muốn trở về với Chúa để sửa
đổi đời sống luân lý bất chính của mình, thì trước hết phải trở về trong lãnh
vực Đức Tin, tức là canh tân đời sống Đức Tin của mình trong giáo lý của Hội
Thánh, như ông Phao-lô sau khi đã được học giáo lý nơi môn đệ Chúa Giê-su
(x Cv 9), ông đã trở nên vị Tông Đồ xuất sắc không thua kém những môn đệ Chúa
chọn (x 2 Cr 11,5).
4/ MUỐN BẠT ĐỒI, LẤP HỐ, NẮN ĐƯỜNG, LÀM SAO
TÔI CÓ KHẢ NĂNG LÀM ĐƯỢC ?
Trong mùa Vọng, lời kêu gọi vang
dội nhất là: “Hãy bạt đồi, lấp hố, nắn đường”. Đó là lời thúc bách của
tiếng lương tâm con người. Nhất là đối với những người khao khát được Chúa đến
ngự vào lòng, thì tất yếu cần phải canh tu chỉnh đời sống của mình khởi đi từ
lãnh vực Đức Tin đến lãnh vực luân lý như ông Phaolô. Nhưng thực tế không ai có
thể tự mình làm mọi điều tốt như lòng mơ ước và tránh được hết những điều xấu
mình ghét. Mẹ Maria nhắn nhủ chúng ta: Muốn thắng được tính kiêu căng, chỉ nhờ
có “Chúa giơ cánh tay mạnh mẽ oai quyền, Ngài hạ bệ những kẻ quyền thế, kiêu
căng”, như vậy chính Chúa giúp ta bạt đồi, lấp hố, nắn đường, vì “Ngài
nâng cao kẻ khiêm nhường, đói khát Ngài cho no thỏa” (x Lc 1,51-53).
Bởi thế, vua thánh Đavít nói: “Ví
như Chúa chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công, thành kia mà Chúa
không phòng giữ, uổng công người trấn thủ canh đêm, bạn có thức khuya hay dậy
sớm, khó nhọc làm ăn cũng hoài công, còn kẻ được Chúa thương dầu có ngủ, Người
vẫn ban cho đủ tiêu dùng” (Tv 127/126,1-2).
5/ NGÔN SỨ ISAIA 40,6-8 (BÀI ĐỌC) NÓI: “CON
NGƯỜI LÀ LOÀI CỎ NAY CÒN MAI MẤT, CHỈ CÓ LỜI CHÚA LÀ BỀN VỮNG”, ÔNG MUỐN NÓI GÌ
?
Người ta chỉ là cỏ, cỏ thì úa tàn
tùy theo thời tiết. Sự sống cây cỏ cũng cũng giống sự sống sinh vật. Bởi vậy
những ai không được tái sinh bởi nước và Thần Khí (x Ga 3,5), thì họ cũng chỉ
là loài thú, bởi vì thú chết người ta cũng chết (x Gv 3,18-19). Vậy ta muốn
được sống hạnh phúc dồi dào tồn tại muôn đời, thì ta phải :
- Được sinh lại bởi Lời Chúa, như thánh Phêrô nói: “Anh em
đã được tái sinh không phải do thứ hạt giống mục nát mà là thứ hạt giống bất
hoại, nhờ Lời hằng sống và lâu bền của Thiên Chúa, vì: mọi xác phàm như cỏ
dại, cỏ thì khô cháy, hoa thì rũ tàn, còn ai sinh lại bằng Lời Chúa thì bền mãi đời đời” (1Pr 1,23-25).
- Đặc
biệt là chúng ta còn được tái sinh bởi Chúa Giê-su Phục Sinh, như
lời thánh Phê-rô nói: “Anh em hãy sám hối và mỗi người hãy chịu Phép Rửa
nhân danh Chúa Giê-su Ki-tô, để được ơn tha tội, và anh em sẽ nhận được ân huệ
là Thánh Thần” (Cv 2,38).
Vậy ta chỉ nhờ Chúa Giêsu, với
Chúa Giêsu, trong Chúa Giêsu (x Rm 11,36) mà sám hối tội để làm việc lành (x Mt
3,8), thì ta mới được thoát ra khỏi kiếp sinh vật như Adam (x 1Cr 15,45), để
đạt sự sống dồi dào trong Chúa Giêsu Phục Sinh (x Ga 6,57 ; 10,10).
6/ ĐIỀU NGÔN SỨ ISAIA 40,2 (BÀI ĐỌC) NÓI:
“THỜI PHỤC DỊCH CỦA THÀNH ĐÃ MÃN, TỘI CỦA THÀNH ĐÃ ĐỀN XONG, VÌ THÀNH ĐÃ BỊ TAY CHÚA PHẠT GẤP HAI LẦN TỘI PHẠM” CÓ NGHĨA LÀ GÌ ?
· “Thời
gian phục dịch của thành đã mãn, tội của thành đã đền xong”: Ngôn
sứ Isaia nhắc cho dân Do Thái nhớ lại vào năm – 587 đến – 538, vua
Nabukodonosor đã bắt dân Do Thái đi phục dịch thân phận nô lệ ở Babylon suốt 40
năm, vì tội của họ không nghe lời các ngôn sứ giáo dục, nhưng sau đó, Chúa thấy
dân vẫn quy tụ lại mỗi ngày thứ bảy để đọc cho nhau nghe những câu Lời Chúa đã
thuộc lòng, vì thời bị lưu đày họ không còn sách vở. Chúa thấy thiện chí của
dân như thế, Ngài đã dùng bàn tay ông Ky-rô, vua Ba-tư đánh thắng đế quốc
Babylon và giải phóng cho dân Chúa được hồi hương, lại còn giúp cho họ phương tiện
tái thiết đền thờ Giê-ru-sa-lem vào năm – 539. Đó là lý do ngôn sứ Isaia nói: “Tội
của thành đã đền xong”.
· “Thành
bị tay Đức Chúa giáng phạt gấp hai lần tội phạm”: Ông Isaia lại
nói về cảnh hoang tàn của Giêrusalem, vì dân chỉ thờ Chúa bằng môi miệng chứ
không bằng tấm lòng, nhất là khi Chúa Cha ban Con Một Ngài cho họ, họ không đón
nhận lại tìm cách loại trừ. Bởi đó, trong lịch sử thành Giêrusalem bị phá hai
lần: lần I bởi tay vua Nabukodonosor vào năm 587 trước Công nguyên, và cả Đền
Thờ sau thời lưu đày được tái thiết cũng bị đế quốc Roma phá vào năm 70.
Hai lần Đền Thờ của người Do Thái
bị phá đã trở thành dấu chỉ tiên báo: Chúa không chỉ chọn riêng dân Israel,
Ngài cũng không còn nhận cách tế tự của Israel theo Luật Môsê, nhưng Ngài thâu
nhận muôn dân vào Hội Thánh của Ngài ; và Chúa Cha chỉ nhận Hy Tế của Con Một
Ngài thiết lập qua mầu nhiệm Tử Nạn và Phục Sinh (x Ga 4,22-23), ai gia nhập
Hội Thánh và hiệp dâng Hy Lễ với Chúa Giêsu, thì con người của họ có giá trị
hơn đền thờ Giêrusalem được xây dựng bởi những vật liệu quý giá, và họ là Đền
Thờ của Chúa cư ngụ vĩnh viễn, không sự ác nào tàn phá nổi! (x1Cr 3, 16-17)
Hình ảnh đền thờ Giêrusalem bị phá
hai lần chỉ vì dân không sống theo Lời Chúa dạy, lại trở thành dấu chỉ người
Kitô nào không sống theo lời giáo huấn của Hội Thánh, thì cuộc đời của họ cũng
bị satan phá hủy hai lần: vào giờ chết và vào giờ cánh chung.
7/ NGÔN SỨ ISAIA NÓI CHÚA CHĂM SÓC CHÚNG TA
NHƯ THẾ NÀO ?
Qua Bài đọc, ngôn sứ Isaia đã hé
mở cho chúng ta: Vào ngày Thiên Chúa cứu độ: “Chúa chăm sóc chúng ta như một
Mục Tử chăm sóc đoàn chiên, Ngài tập trung cả đoàn dưới cánh tay. Lũ chiên con,
Người ấp ủ vào lòng, bầy chiên mẹ cũng tận tình dẫn dắt” (Is 40,11: Bài
đọc).
Trong Tin Mừng, thánh sử Luca cũng
ghi Lời Chúa Giêsu thổn thức trong tâm tình muốn chăm sóc dân của Ngài, nhưng
họ không muốn đón nhận, Ngài nói: “Giêrusalem, Giêrusalem! Ngươi giết các
ngôn sứ và ném đá những kẻ được sai đến cùng ngươi! Đã bao lần Ta muốn tập họp
con cái ngươi lại, như gà mẹ tập họp gà con dưới cánh, mà các ngươi không chịu”
(Lc 13,34).
Ngôn sứ Isaia còn nói: “Có khi
nào người mẹ quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã
mang nặng đẻ đau? Cho dù người mẹ có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên
ngươi bao giờ” (Is 49,15).
Bởi thế vua thánh Đavít nói: “Lạy
Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ
tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo
đường con đi, Ngài quen thuộc cả. Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời, thì lạy
Chúa, Ngài đã am tường hết. Ngài bao bọc con cả sau lẫn trước, bàn tay của Ngài,
Ngài đặt lên con. Kỳ diệu thay, tri thức siêu phàm, quá cao vời, con chẳng sao
vươn tới! Đi mãi đâu cho thoát thần trí Ngài, lẩn nơi nào cho khuất được Thánh
Nhan? Con có lên trời, Chúa đang ngự đó, nằm dưới âm ty, vẫn gặp thấy Ngài. Dù
chắp cánh bay từ phía hừng đông xuất hiện, đến ở nơi chân trời góc biển phương
tây, tại đó cũng tay Ngài đưa dẫn, cánh tay hùng mạnh giữ lấy con. Con mới là
bào thai, mắt Ngài đã thấy; mọi ngày đời được dành sẵn cho con đều thấy ghi
trong sổ sách Ngài, trước khi ngày đầu của đời con khởi sự.” (Tv
139/138,1-10.16)
8/ TV 96/95 DẠY TA PHẢI CA TỤNG THIÊN CHÚA
THẾ NÀO ?
Xưa kia vì tội Adam, Eva, thì vườn
Địa đường trở thành địa ngục: “Gai góc mọc lên cho họ” (x St 3,18). Có
nghĩa là khi họ còn trung thành với Chúa, thì môi trường họ sống là Thiên Đàng
dưới đất (vườn Địa Đàng), và khi bất trung với Chúa, cũng môi trường ấy trở nên
khó sống đối với họ ! Nhưng “ngày của Chúa gần kề, kìa Người ngự đến cứu
chuộc chúng ta” (Tung Hô Tin Mừng), Ngài làm cho cả môi trường sống trở nên
thuận lợi và đem lại hạnh phúc, như vua thánh Đavít nói: “Hát lên bài ca
mới, hỡi toàn thể địa cầu. Trời hãy vui lên, đất hãy nhảy mừng, biển gầm vang
cùng muôn hải vật, ruộng đồng cùng hoa trái nào hoan hỷ. Hỡi cây cối rừng xanh,
hãy reo mừng trước tôn nhan Thiên Chúa, vì Người ngự đến, Người ngự đến xét xử
trần gian. Người xét xử địa cầu theo đường công chính, xét xử muôn dân theo
chân lý của Người. Hãy nói với muôn dân: Chúa là Vua hiển trị, Người xét xử
muôn nước theo đường ngay thẳng” (Tv 96/95,2-13). “Kìa Thiên Chúa chúng
ta quang lâm hùng dũng” (Is 40,9-10: Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Chúa luôn gìn giữ tôi chẳng khác nào con ngươi
mắt Ngài (Dnl 32,10).
TRỌNG
TÂM GIÁO HUẤN HÔM NAY
Chúa mạc khải cho ta
biết: “Chính vì quỷ dữ ganh tỵ, mà cái chết đã xâm nhập thế gian. Những ai thuộc về
nó đều phải nếm mùi cái chết” (Kn 2,24). Bởi thế, ngay từ lúc nguyên tổ
loài người phạm tội, Chúa đã quyết định diệt quỷ dữ, Ngài đứng về phía loài
người mà đe phạt nó: “Miêu duệ người nữ đạp nát đầu mi” (St 3,15). Do
đó, Chúa Cha sai Con Chí Ái của Ngài vào trần gian để đưa loài người từ vực
thẳm sự chết vào cõi sống. Cụ thể Ngài không muốn một ai sống ngoài Hội Thánh,
nếu chỉ còn 1/100 số người trên trái đất sống ngoài Hội Thánh cũng làm Ngài
thổn thức, cất bước đi tìm nó đưa về ràn chiên của Ngài (Hội Thánh). Trong cuộc
tìm kiếm này, Mục Tử Giêsu thành công nhất là: kẻ nào càng nhiều tội, khi Ngài
đưa nó vào Hội Thánh, kẻ ấy càng làm vinh hiển Chúa gấp bội. Đan cử: ông
Saulô, một kẻ độc ác hơn chó sói, vì muốn triệt hạ Hội Thánh Chúa Kitô (x Cv
9). Thế mà khi ông được Chúa kêu gọi vào Hội Thánh, ông trở nên Tông Đồ xuất
sắc nhất, đến nỗi việc mục vụ ông làm không thua các Tông Đồ thượng đẳng (x 2Cr
11,5). Tông Đồ Phaolô chính là con chiên lạc trở về làm cho cả tầng trời rúng
động niềm vui (x Tin Mừng). Ông Phaolô được vinh dự như thế không phải nhờ tài
đức của ông, mà chính là nhờ được Chúa Giêsu ở cùng, Ngài giúp ông bạt đồi, lấp
hố, để ông đi trên đường ngay thẳng của Chúa, để ông đưa nhiều người về cho
Chúa, “bấy giờ vinh quang Chúa sẽ tỏ hiện, Người như Mục Tử chăn dắt đoàn
chiên, tập trung cả đoàn dưới cánh tay. Lũ chiên con Người ấp ủ vào lòng, bầy
chiên mẹ cũng tận tình chăn dắt” (x Bài đọc).
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH