BÀI GIẢNG
LỜI
CHÚA LÀM CHO
NGƯỜI
LÀNH KẺ DỮ SỐNG HÒA HỢP
Đức Giêsu nói với ông
Nicôđêmô: “Thiên Chúa yêu thế gian đến
nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được
sống muôn đời”(Ga 3,16). Nhưng muốn được Ngài cứu độ ta phải tin yêu Ngài,
thể hiện bằng “chịu Phép Rửa nhân danh Đức Giêsu Kitô để được ơn tha tội và được lãnh
nhận ân huệ là Thánh Thần” (Cv 2,38). Vì “dưới gầm trời này, không một danh nào khác đã được ban cho nhân loại,
để chúng ta phải nhờ vào danh đó mà được cứu độ” (Cv 4,12), đồng thời ta còn
phải tin và hiệp thông với Hội Thánh là Thân Thể Mầu Nhiệm Chúa Kitô (x Ep
5,23b). Sau khi Chúa Giêsu phục sinh, Ngài và Chúa Cha chỉ nói với loài người
qua Hội Thánh Công Giáo mà thôi. Như Đức Giêsu đã nói “Cha tôi giao phó mọi sự cho tôi. Và không ai biết Người Con là ai trừ
Chúa Cha, cũng không ai biết Chúa Cha là ai, trừ Người Con và kẻ mà Người Con
muốn mạc khải cho. Chúa Cha đã giấu không mạc khải cho bậc khôn ngoan thông
thái biết những điều này, nhưng lại mạc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy
Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha” (Lc 10,21-22: Tin Mừng). Như vậy ai đã thuộc
về Hội Thánh, thì đều được Chúa mạc khải cho, để dù họ có sống chung với “dã
thú” (kẻ ác), họ cũng giống “Đức Giêsu
trong hoang địa bốn mươi đêm ngày, sống giữa dã thú mà chúng không làm hại
Ngài, và các thiên thần đến hầu hạ” (Mc 1,12-13 = Is 11,6-9: Bài đọc). Một
khi chúng ta đã xác tín Chúa Giêsu chỉ trao cho Hội Thánh quyền công bố Lời
Ngài, để loài người được sống hạnh phúc và bình an, thì ta phải tuyên xưng cho
đồng loại về Đức Tin của mình.
I. CHỈ CÓ HỘI CHÚA CÔNG GIÁO MỚI NÓI ĐÚNG Ý
CHA TRÊN TRỜI
Xác quyết như thế
không phải là người Công Giáo muốn “vơ phần chăn” về phía mình, mà căn cứ vào
một số chứng từ trong mạc khải sau đây :
1- Chúng ta biết Đức
Giêsu chấm dứt giảng và trao quyền
giảng cho Hội Thánh từ lúc Ngài bị đưa
ra tòa án. Thực vậy, thượng tế
Caipha – chánh án – hỏi Đức Giêsu : “Ông
dạy giáo lý thế nào, nói cho chúng tôi nghe ?” Đức Giêsu đáp ngay: “Tôi đã không nói gì bí mật cả, tôi đã nói công khai nơi các hội đường
và nhà thờ, hằng ngày tôi giảng dạy ở đó, cứ vào đó mà hỏi người đã nghe tôi
nói !” (Ga 18,19-21).
Chúng ta để ý đến hai
điều Đức Giêsu nói với thượng tế Caipha.
· “Hằng ngày tôi giảng dạy trong Nhà Thờ”: Đó chính là ở Nhà Thờ, Hội Thánh hằng ngày
giảng dạy cho dân (x Cv 2,42-46). Đức Giêsu chỉ có hai lần trong đời Ngài giảng
tại đền thờ: Lúc 12 tuổi (x Lc 2,41t) và khi Ngài đuổi quân buôn bán ra khỏi
Đền thờ (x Lc 19,47).
· “Vào Nhà Thờ hỏi người nghe tôi nói”: Tức là vào Nhà Thờ nghe lời
Hội Thánh giảng dạy khi cử hành Phụng vụ, nhất là Thánh Lễ, dù không ai thấy
Chúa Giêsu nhưng Đức Tin dạy ta trong Thánh Lễ, Chúa Giêsu trực tiếp giảng dạy
(x Dt 1,1-2). Vì Đức Giêsu đã nói: “Ai
nghe lời môn đệ Ta là nghe Ta, và hết thảy ai khước từ môn đệ Ta là khước từ
Ta, và khước từ Đấng đã sai Ta” (Lc 10,16).
Một kịch tính xảy ra
: Nơi tòa án, khi Đức Giêsu trả lời câu hỏi giáo lý của thượng tế
Caipha: “Cứ hỏi người nghe tôi nói”, thì trong sân tòa, người ta liền hỏi ông
Phêrô, thủ lãnh Nhóm Mười Hai đã từng được nghe Đức Giêsu giảng dạy :
- Chắc bác thuộc về ông Giêsu ?
Ông Phêrô giật bắn người lên, chối
ngay :
- Tôi không hề biết ông ấy.
Ở sân ông Phêrô chối Thầy, thì trước
tòa án, Đức Giêsu lại giục người ta: “Cứ hỏi người đã nghe tôi nói”. Thế là
người khác lại đến hỏi ông Phêrô :
- Tôi biết bác ở vườn Cây Dầu với ông
Giêsu mà ?
Ông Phêrô lại kéo gân cổ lên thề:
- Tôi thật không biết gì về ông Giêsu
đó cả!
Đức Giêsu thấy Phêrô còn chối, Ngài
lại bảo người ta:
- Cứ hỏi người nghe tôi nói.
Thế là một đứa tớ gái cất tiếng hỏi
ông Phêrô :
- Nghe giọng bác nói, tố cáo bác là
người Galilê, đồng hương với ông Giêsu ? (Không biết người khác nghe giọng ta
nói, họ có nhận ra ta là người Công giáo, thuộc về Đức Giêsu hay không?!)
Ông Phêrô vẫn quyết liệt chối :
- Tôi thề là tôi thật không biết chị
nói gì ?
Tức thì gà liền gáy, ông Phêrô sực nhớ
lại lời Thầy đã nói cho ông biết: “Trước
khi gày gáy, con đã chối Ta ba lần !”
Ông òa lên khóc, tỏ dấu sám hối!
Sự việc trên đây đã
xác quyết với mọi người: ĐỨC GIÊSU CHẤM DỨT GIẢNG, VÀ NGÀI ĐÃ DỨT KHOÁT TRAO
QUYỀN GIẢNG LỜI CHO HỘI THÁNH CÔNG GIÁO TỪ LÚC NGÀI BỊ LÊN ÁN TỬ ! Dù những vị
chủ chăn trong Hội Thánh có bất xứng như ông Phêrô chối Thầy, Đức Giêsu cũng vẫn bảo mọi người: “Muốn biết giáo lý tôi dạy, cứ vào nhà thờ hỏi người đã nghe tôi nói!”Chứ Ngài không bảo ai đến gặp vị thánh nào,
hay thiên thần nào mà hỏi (x Ga 18,19t ; Mt 26,69t).
2- Để xác tín thêm tầm quan trọng mọi người phải nghe Lời Chúa qua Hội Thánh Công giáo, chúng ta nhớ lại lúc
Chúa Cha giới thiệu Con chí ái của Người với ba môn đệ Đức Giêsu ở núi Hiển
Dung, và Chúa Cha đã buộc mọi người phải nghe Lời Con của Người giảng dạy, thì
Đức Giêsu lại ra lệnh cấm các Tông Đồ,
không được nói lại cho ai lời Cha mới truyền, cho đến khi Con Người từ cõi chết
sống lại ! (x Mt 17) Không lẽ Đức Giêsu chống lại lời Chúa Cha vừa nói sao?
Thưa không, Đức Giêsu bảo các Tông Đồ
phải im lặng cho đến khi Con Người từ cõi chết sống lại, vì hai lý do :
F Lời giảng của Đức
Giêsu khi còn trên dương thế đã có Mẹ Maria chỉ dẫn cho mọi người: “Hãy đến cùng Giêsu, Ngài bảo gì cứ làm theo”
(Ga 2,5).
F Khi Đức Giêsu chỗi
dậy từ cõi chết, Ngài không giảng cho dân, nhưng là Hội Thánh (x Mt 28,19-20).
Vì Ngài đã chấm dứt giảng và trao quyền giáo huấn cho Hội Thánh ngay từ lúc
Ngài bị xử án, như chúng ta mới xác quyết trên đây. Cho nên lệnh Đức Giêsu cấm
các môn đệ không được nói lại Lời Chúa Cha phán bảo “hãy nghe Lời Con chí ái của Ta”, đã trở thành lời giải thích: LỜI
CHÚA CHA BUỘC PHẢI NGHE LỜI CHÚA GIÊSU, CHÍNH LÀ PHẢI NGHE LỜI GIẢNG CỦA HỘI
THÁNH CÔNG GIÁO!
3- Tin Mừng chúng ta mới được nghe, thánh sử Luca ghi nhận: “Được Thánh Thần tác động, Đức Giêsu hớn hở
vui mừng và nói: "Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, Con xin ngợi khen Cha, vì
Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều
này, nhưng lại mạc khải cho những người
bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó
là điều đẹp ý Cha” (Lc 10,21: Tin Mừng).
- Chúa Cha không mạc
khải cho “hạng khôn ngoan thông thái”
là những đầu mục và các thượng tế tự mãn đã nắm trọn chân lý vì đã thông suốt Luật
Môsê, thế mà họ lại tìm cách diệt Đức Giêsu và ngăn cản không muốn cho ai tin
theo Ngài (x Ga 7,40-52).
- “Kẻ bé mọn” là người kiên trì sống Đức Ái trong Hội Thánh Công Giáo,
họ hoàn toàn thuộc về Chúa Kitô, vì thế. Ta không chỉ hiểu “kẻ bé mọn” là trẻ con
hay người thấp cổ bé miệng, nghèo khổ, mà nhất là phải hiểu “kẻ bé mọn” là
người thuộc về Hội Thánh Chúa Kitô. Đan cử :
F Đức Giêsu bảo các môn
đệ: “Nếu các con không trở nên trẻ nhỏ,
thì sẽ không vào được Nước Thiên Chúa” (Mt 18,3), và Ngài còn nói: “Hỡi các con thơ bé, Ta chỉ còn ở với các con
với các con một ít nữa thôi” (Ga 13,33). Tuy thế “chúng con đừng sợ, hỡi đoàn chiên nhỏ bé, vì Cha các con đã khấng ban
Nước Trời cho các con” (Lc 12,32).
F Thánh Gioan cũng gọi
các tín hữu bằng thuật ngữ “các con thơ
bé” trong các thư ông viết cho giáo đoàn, dù trong cộng đoàn có những người
lớn tuổi hơn ông (x 1Ga 2,1.12.14.18.28).
4- Thực vậy sau khi ông
Phêrô - thủ lãnh Hội Thánh - tuyên xưng Đức Tin về Đức Giêsu: “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”,
thì được Ngài xác nhận ngay: “Này anh
Simon, con ông Giona, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mạc
khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha Thầy Đấng ngự trên trời”. Trong khi đó có nhiều người ngoài Nhóm
Mười Hai nói tốt về Đức Giêsu: “Kẻ thì
nói là ông Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là ông Êlya, có người lại cho là ông Giêrêmia, hay một
trong các vị ngôn sứ”.Thế màĐức Giêsu không xác nhận là Cha trên
trời cho họ nói, ngoại trừ ông Phêrô (x Mt 16,13-20).
5- Cũng vì vậy mà Đức Giêsu đã nói với mọi người: “Ai nghe lời môn đệ
tôi là nghe tôi và nghe Đấng đã sai tôi, và ai khước từ môn đệ tôi là khước từ
tôi, và khước từ Cha tôi” (Lc 10,16).
6- Vì chỉ có Hội Thánh Công
Giáo công bố Lời Chúa, nên thánh Phaolô đã nói với giáo đoàn Galata: “Dù các thiên thần từ trời xuống trần gian đến giảng Lời Chúa khác
với chúng tôi, thì nó là đồ chúc dữ !” (Gl 1,8)
Vậy nếu có ai đó trăn trở muốn tìm hiểu Lời Chúa nhiều, khi đến dự
Phụng Vụ của Công Giáo, vẫn chưa thỏa mãn, nên tìm đến nhà thờ Tin Lành, thì có
nên không? Tưởng rằng ai đã nắm vững giáo lý của Công Giáo thì có thể đến nhà
thờ Tin Lành nghe thêm được. Nhưng nếu
người Công Giáo nào còn non yếu về giáo lý, thì chớ nên tới đó, vì hai lý do:
A.
Về mặt tâm lý
Anh em Tin Lành chủ
trương mỗi người tự đọc Thánh Kinh và tự hiểu. Ai hiểu thế nào, thì Chúa dạy
như vậy! Nếu thế ở bên Hoa Kỳ có trên 1.000 nhóm hiểu Thánh Kinh khác nhau, mỗi
nhóm tự lập ra Hội Thánh riêng, có Nhà Thờ riêng và nhóm nào cũng cho Hội Thánh
của mình mới hiểu đúng Lời Chúa. Do đó, có một số người quá khích kết án nhóm
khác là tà đạo. Bởi thế dù Tin Lành ở Mỹ nhiều hơn mọi quốc gia khác, nhưng họ
không mạnh vì thiếu hiệp thông. Thế thì tôi biết chọn nhà thờ Tin Lành nào
giảng đúng ý Chúa ? Vả lại nếu có hai điều đúng mà thiếu hiệp thông, đã trở
thành điều ác ! Ví dụ: vợ nói với chồng:
Bán nhà ở thành phố về quê mua đất rộng rãi, làm nhà cho các con ở thoáng mát,
con cái lại không vướng tật xấu ở chốn đô thị, dễ dạy và đỡ hư hơn. Vợ nói
đúng. Nhưng chồng lại nói: Về quê, việc học của con cái không thuận lợi, tôi về
đó không kiếm được việc làm theo khả năng, làm gì ra tiền để nuôi gia đình,
đang khi tôi có một công việc rất tốt ở thành phố ! Chồng nói đúng. Nếu chồng
cứ làm theo ý của mình, và vợ cũng khư khư làm theo điều đã quyết định, thì
chắc chắn gia đình sẽ tan vỡ! Đấy mới chỉ có hai điều đúng mà thiếu hiệp thông,
đã trở thành điều ác ! Huống hồ cả trên 1.000 Hội Thánh Tin Lành không hiệp
thông, thì sự ác sẽ gia tăng thế nào ?! Điều này khác hẳn với Giáo Hội Công Giáo,
mọi Nhà Thờ Công Giáo trên khắp thế giới các chủ chăn đều cùng một Đức Tin,
giải thích Lời Chúa cho dân.
B.
Về mặt tín lý
Anh em Tin Lành chỉ dựa vào Thánh Kinh để cắt nghĩa. Trong
Hội Thánh Công giáo, ai muốn cắt nghĩa Lời Chúa, phải dựa giáo huấn của Công
Đồng Vat.II trong Sắc Lệnh về Nhiệm Vụ Mục Vụ của các Giám Mục số 14 dạy: Bài giáo lý phải dựa
trên năm nguồn sau :
a* Thánh Truyền: Có trước văn tự, văn tự là con đẻ, là một phần
của Thánh Truyền. Vì Lời Chúa trong Tân Ước mãi tới khoảng năm 60 mới có ông Marcô
viết đầu tiên, ông chỉ tóm tắt ghi lại một phần nội dung chính từ các bài giảng
của thánh Phêrô. Ta lại biết lời giảng thì sinh động và phong phú hơn bài
viết, văn bản chỉ tóm tắt lời giảng,và
Chúa cũng không bảo các môn đệ viết Lời Chúa trao cho người khác, mà Ngài chỉ
ra lệnh: “Chúng con hãy đi giảng dạy cho
muôn dân…” (x Mt 28, 19-20).
b* ThánhKinh: Đức Giêsu không để
lại cho ai một chữ nào, mà Ngài chỉ dùng tám chứng nhân: Matthêu, Marcô, Luca,
Gioan, Phaolô, Giacôbê, Phêrô, Giuđa, để viết bộ Tân Ước. Cả đến sổ bộ Kinh
Thánh chúng ta đang có: Cựu Ước gồm 46
tác phẩm ; Tân Ước có 27 tác phẩm. Bộ Kinh Thánh này đã được Hội Thánh định tín
cho chúng ta: Toàn bộ Kinh Thánh Cựu và Tân Ước gồm có 73 cuốn. Do đó cuốn nào
ngoài sổ bộ Thánh Kinh Công Giáo, dù đó là tác giả Luca, Phêrô, Giacôbê … thì
sách ấy chỉ được xếp vào loại Ngụy kinh.
Mặt khác, khi ta đọc
Thánh Kinh, muốn hiểu đúng ý Chúa, ta phải dựa vào nguyên tắc quan trọng này: “Giá trị của Cựu Ước được thể hiện trong Tân
Ước ; giá trị của Tân Ước đã tiềm ẩn trong Cựu Ước.” (Hiến Chế Mạc Khải số
16). Nói cách khác, Cựu Ước là nụ, Tân Ước là bông, cánh chung mới có trái tốt!
Bởi đó những gì ở Cựu Ước không được thể hiện nơi giáo huấn của Đức Giêsu hay
trong giáo lý của Hội Thánh, thì đó chỉ là yếu tố loài người, chứ không phải là
ý Chúa.
Giáo lý Hội Thánh dạy
ta biết một đoạn văn Thánh Kinh có thể được tìm thấy bốn ý nghĩa
§
Nghĩa văn tự chỉ về biến cố.
§
Nghĩa ẩn dụ chỉ điều phải tin.
§
Nghĩa thần bí chỉ điều phải vươn lên.
§
Nghĩa luân lý chỉ việc phải làm và điều phải tránh. (theo GLHT số
115-119)
c* Giáo huấn của Hội Thánh: như Công Đồng
Giê-ru-sa-lem, Công Đồng Ê-phê-sô, Công Đồng Tren-tô, Công Đồng Vat. II … và
sách Giáo Lý Roma
d* Các sách Phụng Vụ: như sách Lễ Roma, sách
Kinh Phụng Vụ, sách Các Phép .
e* Giáo Luật: Những hướng dẫn về
giáo lý, những kỷ luật mọi sinh hoạt mục vụ của Hội Thánh.
Vậy mỗi khi ta dự Thánh Lễ, dù mắt xác thịt
không nhìn thấy Chúa Giêsu, nhưng với mắt đức tin ta phải xác tín rằng: Chúa
Giêsu trực tiếp nói với ta (x Dt 1,1), miễn là người giảng phải dựa vào các bản
văn Thánh Kinh đã được Hội Thánh chọn trong mỗi Thánh lễ, mà trình bày các mầu
nhiệm đức tin và các quy tắc cho đời sống Kitô hữu (x Hiến Chế Phụng Vụ số 24
và 52).
Khi ta đến dự Phụng Vụ
Thánh Thể, không phải ta chỉ được nghe Lời Chúa mà thôi, mà còn được ăn Chúa
Giêsu Phục Sinh (rước Lễ) để trở nên cùng một nguồn gốc, một xương thịt, cùng
một sự sống với Chúa Giêsu (x Dt 2,11.14 ; Ga 6,57), đó là phúc lớn nhất hơn
xưa các tổ phụ Do Thái mong ước mà không được, đúng như lời Đức Giêsu đã nói với
các môn đệ: "Phúc thay mắt nào được
thấy điều anh em thấy!Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết: nhiều ngôn
sứ và nhiều vua chúa đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy,
muốn nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe." (Lc 10,23-24: Tin
Mừng). Niềm vui cứu độ này làm bật miệng chúng ta hô lên: “Kìa Chúa chúng ta ngự đến uy quyền, sẽ chiếu tỏa ánh quang cho tôi tớ
Người rạng ngời đôi mắt” (Tung Hô Tin Mừng).
II. LỜI
CHÚA GIÚP TA SỐNG HÒA HỢP VỚI CÁC “DÃ THÚ
Ngôn sứ Isaia đã nói
về ngày Thiên Chúa thực hiện lời hứa cứu độ loài người: “Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà, giữa dòng giống mi và dòng
giống người ấy ; dòng giống đó sẽ đánh vào đầu mi, và mi sẽ cắn vào gót nó.”
(St 3,15). Quả thực chỉ có Chúa Giêsu làm ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia: “Bấy giờ sói sẽ ở với chiên con, beo nằm bên
dê nhỏ. Bò tơ và sư tử non được nuôi chung với nhau, một cậu bé sẽ chăn dắt
chúng. Bò cái kết thân cùng gấu cái,con của chúng nằm chung một chỗ, sư tử cũng
ăn rơm như bò. Bé thơ còn đang bú giỡn chơi bên hang rắn lục, trẻ thơ vừa cai
sữa thọc tay vào ổ rắn hổ mang. Sẽ không còn ai tác hại và tàn phá trên khắp
núi thánh của Ta, vì sự hiểu biết Đức Chúa
sẽ tràn ngập đất này, cũng như nước lấp đầy lòng biển” (Is 11, 6-9: Bài
đọc).
Mà thực chỉ những ai
sống trong Hội Thánh mà cầu nguyện với Chúa Giêsu, thì chẳng những không sợ
“chó sói”, “rắn lục”, hay “rắn hổ mang” mà còn biến “chúng” thành Tông Đồ xuất
sắc cho Chúa Kitô. Cụ thể, Phó tế Stêphanô bị “sói Saulo” ôm áo cho những “con
rắn lục” ném đá ông cho đến chết. Như thế Phó tế Stêphanô đang sống giữa “dã
thú”, nhưng nhờ lời cầu nguyện của Stêphanô
cho “sói Saulo”, kết quả “sói Saulô” trở thành Tông Đồ Phaolô xuất sắc của muôn
dân (x Cv 7,54t – Cv 9).
Nhưng chỉ khi nào
chúng ta được về Thiên Đàng với Chúa, lúc ấy mới thấy được hết giá trị Lời Chúa
giúp cho ta sống giữa “dã thú” mà chúng không làm hại. Còn bây giờ Chúa vẫn cho
phép “dã thú” vây ta, nên ta còn phải chịu đựng, tha thứ, cầu nguyện cho những
“dã thú” đang gầm gừ muốn cắn xé ta, để “triều
đại Người đua nở hoa công lý, và thái bình thịnh trị đến muôn đời” (Tv
72/71,7: Đáp ca).
Nhờ giáo huấn qua
các Bài đọc hôm nay, ta xác tín rằng: Mỗi khi đi dự Lễ, ta được nhiều ân phúc hơn
lòng mong ước, thế nhưng bản tính xác thịt con người mấy ai ham thích ? Có lần
cuối Thánh Lễ, tôi nói với thiếu nhi
- Sáng mai cha dẫn
chúng con ra tiệm đãi mỗi em một tô phở.
Tất cả các em đều
nhảy mừng:
- Chúng con cám ơn
cha.
Sau đó, tôi lại nói
với các em :
- Sau khi ăn phở
xong, cha dẫn chúng con đi tắm biển Nha Trang.
Thế là mọi em nhảy
lên vỗ tay :
- Hoan hô, hoan hô.
Cuối cùng, tôi nói:
- Sau chuyến đi chơi
về, cha sẽ có Thánh lễ dành riêng cho thiếu nhi mỗi tuần.
Nghe thế mặt mọi em
sụ xuống, buông tiếng thở dài ! Mặc cho cha nói: “Kìa Chúa chúng ta ngự đến uy quyền sẽ chiếu tỏa ánh quang cho tôi tới
Người rạng ngời đôi mắt” (Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Khi còn trung thành với Lời Chúa, môi trường ta sống là
vườn Địa Đàng ; khi ta bất trung với Lời Chúa, vườn Địa Đàng trở thành Địa
Ngục, vì “gai góc” mọc lên cho ta (x St 2-3).
ã ã ã
TRỌNG
TÂM GIÁO HUẤN HÔM NAY
Phúc lớn nhất của
người Công Giáo là mỗi ngày đi dự Lễ được trực tiếp nghe Lời Chúa Giêsu dạy qua
Phụng Vụ Hội Thánh cử hành, lại còn được hiệp thông với Chúa Giêsu Thánh Thể, cũng
như được hiệp thông với Hội Thánh là Thân Mình Mầu Nhiệm Chúa Kitô Giêsu, đến như được đồng hóa với Ngài. Đó là quyết ý của Chúa Cha chỉ
mạc khải cho những ai khiêm nhường khao khát chân lý (x Tin Mừng). Nhất là đối
với những người hằng ngày đến hiệp dâng Thánh Lễ, chắc chắn được Chúa Giêsu ban
cho hết ơn này đến ơn khác (x Ga 1,16), nhờ thế ta mới có thể sống hòa hợp với
người lành cũng như kẻ dữ, để được bình
an (x Bài đọc).
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH