BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC I:
Gr 20,7-9
7 Lạy Đức Chúa, Ngài đã quyến rũ con,
và con đã để cho Ngài quyến rũ. Ngài mạnh hơn con, và Ngài đã thắng. Suốt ngày
con đã nên trò cười cho thiên hạ, để họ nhạo báng con. 8 Mỗi lần nói
năng là con phải la lớn, phải kêu lên: "Bạo tàn! Phá huỷ! " Vì lời
Đức Chúa mà con đây bị sỉ nhục và chế giễu suốt ngày. 9 Có lần con
tự nhủ: "Tôi sẽ không nghĩ đến Người, cũng chẳng nhân danh Người mà nói
nữa." Nhưng lời Ngài cứ như ngọn lửa bừng cháy trong tim, âm ỉ trong xương
cốt. Con nén chịu đến phải hao mòn, nhưng làm sao nén được !
ĐÁP CA: Tv
62
Đ. Lạy Thiên Chúa, Ngài là Chúa con thờ,
linh hồn còn đã khao khát Ngài. (x c 2)
2 Lạy Thiên Chúa, Ngài là Chúa con thờ, ngay từ rạng đông
con tìm kiếm Chúa. Linh hồn con đã khát khao Ngài, tấm thân này mòn mỏi đợi
trông, như mảnh đất hoang khô cằn, không giọt nước.
3 Nên con đến ngắm nhìn Ngài trong nơi thánh điện, để thấy
uy lực và vinh quang của Ngài. 4 Bởi ân tình Ngài quý hơn mạng sống,
miệng lưỡi này xin ca ngợi tán dương.
5 Suốt cả đời con, nguyện dâng lời chúc tụng, và giơ tay
cầu khẩn danh Ngài. 6 Lòng thoả thuê như khách vừa dự tiệc, môi
miệng con rộn rã khúc hoan ca.
8 Quả thật Ngài đã thương trợ giúp, nương bóng Ngài, con hớn
hở reo vui. 9 Trót cả tâm tình, con cùng Ngài gắn bó, giơ tay quyền
lực, Ngài che chở phù trì.
BÀI ĐỌC II:
Rm 12,1-2
1 Thưa anh em, vì Thiên Chúa thương
xót chúng ta, tôi khuyên nhủ anh em hãy hiến dâng thân mình làm của lễ sống
động, thánh thiện và đẹp lòng Thiên Chúa. Đó là cách thức xứng hợp để anh em
thờ phượng Người.2 Anh em đừng có rập theo đời này, nhưng hãy cải
biến con người anh em bằng cách đổi mới tâm thần, hầu có thể nhận ra đâu là ý
Thiên Chúa: cái gì là tốt, cái gì đẹp lòng Chúa, cái gì hoàn hảo.
BÀI GIẢNG
CHẾT VÌ SỰ THẬT
MỚI XÂY DỰNG HỘI THÁNH CHÚA KI-TÔ
Ta thấy lạ vì ông Phê-rô đã được Cha trên trời mở miệng
tuyên xưng Đức Tin về Đức Giê-su: “Thầy
là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống” (Mt 16,16.21a :Tin Mừng), nên được
Đức Giê-su tín nhiệm, đặt ông làm thủ lãnh xây dựng Hội Thánh Ngài (Chúa nhật
trước). Thế mà trong Tin Mừng Chúa nhật này, ông Phê-rô bị Đức Giê-su mắng là
satan, Ngài còn đuổi ông lui lại đằng
sau ! Ấy chỉ vì ông không hiểu được đường lối của Thiên Chúa (x Mt 16,23b: Tin
Mừng), ông tưởng Thầy mà bị kẻ ác lấy mạng đó là dấu Thiên Chúa không thương,
nên kéo Thầy về phía mình lên tiếng khuyên răn: "Chúa thương Thầy, đừng để Thầy gặp chuyện ấy" (x Mt 16,22: Tin Mừng).
Nếu ông Phê-rô còn muốn được Thầy tín nhiệm đặt làm thủ
lãnh Hội Thánh Ngài, thì ông phải chuộc lại bằng tình yêu, dù là tình yêu mỏng
dòn. Tình yêu ấy thể hiện bằng cách phục vụ Tin Mừng đến nỗi chấp nhận mất mạng
như Thầy Giêsu, thì ông mới đáng lãnh
quyền chăm sóc đoàn chiên Thầy trao (x Ga 21,15t). Vì thế, Đức Giê-su lên tiếng
dạy các môn đệ: “Ai muốn theo Thầy, phải
từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo.25 Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng
sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy.26 Vì nếu người ta được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống, thì nào
có lợi gì? Hoặc người ta sẽ lấy gì mà đổi mạng sống mình?” (Mt 16, 24-26: Tin Mừng). Một trong những khổ hình của người môn đệ
theo Đức Giê-su quan trọng nhất là vì phục vụ Tin Mừng mà gặp gian khổ, chẳng
hơn gì số phận của ngôn sứ Giêrêmia, ông đã phải rên lên: “7 Lạy Đức Chúa, Ngài đã quyến rũ con, và con đã để cho Ngài quyến rũ.
Ngài mạnh hơn con, và Ngài đã thắng. Suốt ngày con đã nên trò cười cho thiên
hạ, để họ nhạo báng con. 8 Mỗi lần nói năng là con phải la lớn, phải kêu lên: "Bạo tàn! Phá
huỷ! " Vì lời Đức Chúa mà con đây bị sỉ nhục và chế giễu suốt ngày.” (Gr 20,7-8: Bài đọc I). Tuy thế ngôn
sứ Giêrêmia cũng chỉ là hình bóng diễn tả những gian khổ Đức Giêsu phải chịu vì
sứ mệnh loan báo Lời Chúa Cha. Ngài chẳng những gặp khổ do người đời mà còn khổ
vì những thân tộc của Ngài :
F
Khổ do người đời.
-
Ngài
phải thức suốt đêm dạy Giáo Lý cho ông Nicôđêmô (x Ga 3).
-
Ngài
phải nhịn đói, chịu khát trong lúc giảng Lời cho người phụ nữ xứ Samari (x Ga
4)
-
Có
ăn thì ai cũng bu đến với Ngài, nhưng khi họ nghe Ngài muốn ban của ăn đích
thực là Thịt Máu Ngài, để cho người ta được sống đời đời, thì tất cả đoàn lũ
dân chê bai Ngài ăn nói thiếu văn hóa, họ lũ lượt kéo nhau đi, trong đó có
nhiều môn đệ đã từng theo Ngài (x Ga 6).....
F
Đau khổ vì những người thân tộc.
- Chính cha mẹ của Đức Giêsu cũng bực
mình vì Ngài trốn cha mẹ ở lại Đền Thờ dạy Giáo Lý (x Lc 2,41t).
- Đức Giê-su đang say sưa giảng, thì
những anh em của Ngài đến lôi Ngài đi và nói với mọi người: “Ông này điên đó!” (Mc 3,21).
……………………………..…….
Chung kết cuộc đời Đức Giê-su chỉ vì hết lòng loan báo Sự
Thật, mà nơi tòa án, quan tòa Philatô đã
chế nhạo: “Sự thật là cái quái gì?” (Ga 18,38). Cuối cùng Ngài bị lãnh án
tử và lúc đó người ta mới đề cập đến vương quyền của Ngài, như tổng trấn Philatô hỏi: “Ông là vua ư?” (x Ga 18,33-37).
Thánh Tông Đồ cũng đã rập khuôn tin thần phục vụ Tin Mừng
trong gian khổ như Thầy Giêsu. Ông nói:
* “Trong mọi sự, chúng tôi luôn chứng tỏ
mình là những thừa tác viên của Thiên Chúa: gian nan, khốn quẫn, lo âu, đòn
vọt, tù tội, loạn ly, nhọc nhằn, vất vả, mất ăn mất ngủ, chúng tôi đều rất mực
kiên trì chịu đựng…. khi vinh cũng như lúc nhục, được tiếng tốt cũng như khi
mang tiếng xấu. Bị coi là bịp bợm, nhưng kỳ thực chúng tôi chân thành; bị coi
là vô danh tiểu tốt, nhưng kỳ thực chúng tôi được mọi người biết đến; bị coi là
sắp chết, nhưng kỳ thực chúng tôi vẫn sống; coi như bị trừng phạt, nhưng kỳ
thực không bị giết chết; coi như phải ưu phiền, nhưng kỳ thực chúng tôi luôn
vui vẻ; coi như nghèo túng, nhưng kỳ thực chúng tôi làm cho bao người trở nên
giàu có; coi như không có gì, nhưng kỳ thực chúng tôi có tất cả.” (2Cr 6,4-10)
* “Họ là người phục vụ Đức Ki-tô ư? Tôi nói
như người điên: tôi còn hơn họ nữa! Hơn nhiều vì công khó, hơn nhiều vì ở tù,
hơn gấp bội vì chịu đòn, bao lần suýt chết. Năm lần tôi bị người Do-thái đánh
bốn mươi roi bớt một; ba lần bị đánh đòn; một lần bị ném đá; ba lần bị đắm tàu;
một đêm một ngày lênh đênh giữa biển khơi! Tôi còn hơn họ, vì phải thực hiện
nhiều cuộc hành trình, gặp bao nguy hiểm trên sông, nguy hiểm do trộm cướp,
nguy hiểm do đồng bào, nguy hiểm vì dân ngoại, nguy hiểm ở thành phố, trong sa
mạc, ngoài biển khơi, nguy hiểm do những kẻ giả danh là anh em.…Tại Đa-mát,
tổng đốc của vua A-rê-ta đã cho lính canh gác thành để bắt tôi. Nhưng người ta
đã cho tôi vào một cái thúng, rồi thòng qua cửa sổ dọc theo tường thành. Thế là
tôi thoát khỏi tay ông ta.” (2Cr 11,23-33)
* "Lần kia những người Do Thái từ
Antiokia và Ikonio đến thuyết phục được đám đông, họ ném đá ông Phaolô, tưởng
đã chết, nên họ lôi xác ông vất bỏ ngoài thành" (Cv 14,19).
* “Nhưng trên tất cả các điều ấy, chúng ta
toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta !” (Rm 8,37).
Như thế ông Phaolô cũng không thua kém gì tinh thần phục
vụ Lời của ngôn sứ Giêrêmia, vì có lúc ngôn sứ này cũng phải thốt lên : “Tôi tự nhủ sẽ không nghĩ đến Chúa nữa, cũng
chẳng nhân danh Người mà nói nữa. Nhưng Lời của Chúa như ngọn lửa bừng cháy
trong tim, âm ỉ trong xương cốt. Tôi nén chịu đến nỗi phải hao mòn, nhưng làm
sao nén được” (Gr 20,9: Bài đọc I), còn Tông Đồ Phaolô thì nói: “Tôi có sự thật về Đức Ki-tô, thì không ai
bịt miệng tôi được!” (2Cr 11,10: Bản dịch NTT).
Ông Phaolô sống như thế mới lên tiếng khuyên các tín hữu: “Vì Thiên Chúa thương xót chúng ta, tôi
khuyên nhủ anh em hãy hiến dâng thân mình làm của lễ sống động, thánh thiện và
đẹp lòng Thiên Chúa. Đó là cách thức xứng hợp để anh em thờ phượng Người. Anh
em đừng có rập theo đời này, nhưng hãy cải biến con người anh em bằng cách đổi
mới tâm thần, hầu có thể nhận ra đâu là ý Thiên Chúa: cái gì là tốt, cái gì đẹp
lòng Chúa, cái gì hoàn hảo” (Rm 12,1-2: Bài đọc II).
Phải xác tín rằng: Muốn
nói điều gì đáng được người ta nghe, thì ta phải chấp nhận mất mạng vì lời mình
nói.
Lần kia tên Gian Dối đang đi đường thấy
anh Sự Thật ốm tong teo nằm co ro bên vệ đường. Gian Dối hỏi Sự Thật :
- Sao mày nằm co ro ở đây?
- Tôi đói quá anh ơi!
- Hãy đứng dậy theo tao, mày sẽ được no thỏa.
Sự Thật nghe thế mừng quá, anh đứng phắt
dậy đi theo Gian Dối, nó dẫn vào một nhà hàng sang trọng, gọi đủ thứ món cao
lương mỹ vị, cùng với nhiều loại rượu hảo hạng. Ăn xong, Gian Dối gọi
người hầu bàn lại gạn hỏi :
- Tiền thối lại của tao đâu, sao lâu vậy?
Chủ quán nghe được vội chạy ra xin lỗi
và hỏi Gian Dối đã đưa tiền cho ai, Gian Dối đáp ngay :
- Ông hãy đi hỏi những người phục vụ của
ông.
Chủ quán vội gọi tất cả các nhân viên
lại và hỏi xem ai đã nhận tiền của thực khách, nhưng tất cả đều lắc đầu. Lúc ấy
Gian Dối rút ra một gói tiền lớn và gay gắt nói :
- Tôi không có giờ để cãi với các người, đây
tôi trả tiền lần thứ hai, lo tính và thối lại cho tôi.
Ông chủ mắc cỡ với các thực khách đang
ngồi trong nhà hàng, nên xin lỗi Gian Dối và nói :
-
Xin ông bỏ tiền vào túi, để tôi điều tra và sẽ phạt sau.
Nghe thế các nhân viên đều giơ tay lên
trời thề và van lơn:
- Ôi sự thật ở đâu? Hãy hiện diện để minh
chứng cho chúng tôi.
Anh Sự Thật ngồi ở bàn nói thầm :
- Sự Thật đây, nhưng tôi đã bị cột lưỡi!
Thế là Gian Dối và Sự Thật ra khỏi quán
mà không phải trả đồng nào. Gian Dối nói với Sự Thật :
- Anh thấy tôi tài chưa, lúc nào cũng ăn ngon
mặc đẹp, và thiên hạ luôn phải kính nể tôi.
Nhưng Sự Thật thở dài và nói :
- Tôi chỉ mắc lừa anh một lần, thà tôi chết
đói ở bờ bụi, chẳng thà ăn no mà bị cột lưỡi. Thôi vĩnh biệt anh!
Chúa
Giê-su nói với quan Phi-la-tô: “Ai thuộc về sự thật thì nghe tiếng tôi”, ông
Phi-la-tô đáp ngay: “Sự thật là cái quái gì?” (Ga 18,37-38).
Ông
Phi-la-tô biết rõ Chúa Giê-su vô tội, những kẻ cáo gian Ngài chỉ vì ghen tỵ. Sự
thật là thế! Nhưng ông Phi-la-tô không can đảm tha bổng cho Chúa Giê-su, vì
danh lợi đã cột lưỡi ông!
Vậy
“xin Thân Phụ Đức Giê-su Ki-tô, Chúa
chúng ta, soi trí mở lòng cho chúng ta thấy rõ đâu là niềm hy vọng mà Người kêu
gọi đem lại cho chúng ta” (x Ep 1,17-18: Tung Hô Tin Mừng). Và cầu nguyện: “Lạy Thiên Chúa, Ngài là chúa con thờ, linh
hồn con đã khao khát Ngài” (Tv 63/62,2: Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Không đổ
máu không có ơn cứu độ (Dt 9,22)
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH