BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Ds 12, 1-13
1 Hồi ấy, bà Mi-ri-am và
ông A-ha-ron phản đối ông Mô-sê về người đàn bà xứ Cút mà ông đã lấy, vì ông đã
lấy một người đàn bà xứ Cút làm vợ.2 Họ nói: "ĐỨC CHÚA chỉ phán
với một mình Mô-sê sao? Người đã chẳng phán với cả chúng ta nữa ư? " Và
ĐỨC CHÚA nghe được.3 Ông Mô-sê là người hiền lành nhất đời.
4 Đột nhiên ĐỨC CHÚA
phán với ông Mô-sê, ông A-ha-ron và bà Mi-ri-am: "Cả ba hãy đi ra Lều Hội
Ngộ! " Và ba người đã ra.5 ĐỨC CHÚA ngự xuống giữa đám mây và
dừng lại ở cửa Lều. Người gọi ông A-ha-ron và bà Mi-ri-am, và hai người đi ra.6
Người phán: "Hãy nghe Ta nói đây! Nếu trong các ngươi có ai là ngôn sứ,
thì Ta, ĐỨC CHÚA, Ta sẽ tỏ mình ra cho nó trong thị kiến, hoặc sẽ phán với nó
trong giấc mộng. 7 Nhưng với Mô-sê tôi tớ Ta thì khác: tất cả nhà
Ta, Ta đã trao cho nó. 8 Ta nói với nó trực diện, nhãn tiền, chứ
không nói bí ẩn, và hình dáng ĐỨC CHÚA, nó được ngắm nhìn. Vậy tại sao các ngươi
không sợ nói động đến Mô-sê, tôi tớ Ta?"
9 ĐỨC CHÚA nổi cơn thịnh
nộ với họ mà bỏ đi.10 Khi mây bốc lên khỏi Lều, thì bà Mi-ri-am bị
cùi, mốc thếch như tuyết; ông A-ha-ron quay nhìn bà Mi-ri-am, thì kìa bà đã bị
cùi.
11 Ông A-ha-ron nói với ông Mô-sê: "Lỗi tại tôi, thưa ngài,
nhưng xin ngài đừng kết tội chúng tôi; chúng tôi đã dại dột mà phạm lỗi và đáng
tội.12 Xin đừng để cho cô ấy nên như đứa chết yểu, vừa lọt lòng mẹ
đã bị ăn mòn mất một nửa phần thịt mình rồi."
13 Ông Mô-sê kêu cầu lên
ĐỨC CHÚA rằng: "Ôi, lạy Chúa, xin chữa lành cô ấy!"
ĐÁP CA: Tv 50
Đ. Lạy
Chúa, xin dủ lòng xót thương,
vì
chúng con đắc tội với Ngài. (x c 3a)
3 Lạy
Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con, mở lượng hải hà xoá tội con
đã phạm. 4 Xin rửa con sạch hết lỗi lầm, tội lỗi con, xin Ngài thanh
tẩy.
5 Vâng,
con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm. 6a Con đắc
tội với Chúa, với một mình Chúa, dám làm điều dữ trái mắt Ngài.
6bc Như
vậy, Ngài thật công bình khi tuyên án, liêm chính khi xét xử. 7 Ngài
thấy cho: lúc chào đời con đã vương lầm lỗi, đã mang tội khi mẹ mới hoài thai.
12 Lạy
Chúa Trời, xin tạo cho con một tấm lòng trong trắng, đổi mới tinh thần cho con
nên chung thuỷ.13 Xin đừng nỡ đuổi con không cho gần Nhan Thánh,
đừng cất khỏi lòng con thần khí thánh của Ngài.
BÀI GIẢNG
Queùt Raùc Tö
Töôûng
Rác làm bẩn môi trường ; tư tưởng sai lạc làm nhơ bẩn cuộc
sống ; nhiều cuộc sống nhơ bẩn tỏa ra mùi tử khí trong môi trường sống.
Rất nhiều người Biệt phái (Pha-ri-sêu) cùng các kinh sư cẩn
thủ giữ tập tục tiền nhân, như để giữ cuộc sống không bị nhơ, thì phải tránh ăn
thịt heo… (x Dnl 14,3-21). Trong khi đó Lời Kinh Thánh nói: “Mọi vật Chúa dựng nên đều tốt lành, không có
gì phải loại bỏ, nếu biết tạ ơn mà dùng” (1Tm 4,4). Thế mà một số
Pha-ri-sêu và kinh sư đến đặt câu hỏi với Đức Giê-su: “Sao môn đệ ông vi phạm
truyền thống của tiền nhân, không chịu rửa tay khi dùng bữa? Đức Giê-su trả
lời: “Hãy
nghe và hiểu cho rõ: Không phải cái vào miệng làm cho con người ra ô uế, nhưng
cái từ miệng xuất ra, cái đó mới làm cho con người ra ô uế.” (Mt 15,2.10-11:
Tin Mừng).
Thực
ra những tập tục rửa tay, rửa chén, rửa bình trước khi nhập tiệc được xem như
việc cần thiết về mặt vệ sinh, cho nên nếu không giữ các Luật này, cũng không
làm cho con người ra ô uế. Ai muốn có tâm hồn tinh sạch, thì phải được thanh
tẩy tâm hồn, bởi lẽ Đức Giê-su nói: “Từ
bên trong, từ lòng người, phát xuất những ý định xấu: tà dâm,trộm cắp, giết
người” (Mc 7,21).
Nhưng
chắc chắn Đức Giê-su không chỉ lên tiếng trách những người Do Thái cẩn thủ giữ
các tập tục tiền nhân, lại lãng quên phải làm cho tâm hồn được tinh sạch, mà Ngài
còn nhắm trách nhiều dân tộc giữ các tập tục của loài người, trong đó có nhiều
điều hoàn toàn nghịch với giáo lý của Chúa. Đan cử :
1/ KHI NHẬP TIỆC, người ta chỉ ý nói những
lời nghịch đạo lý :
-
Nam vô tửu như cờ vô
phong.
-
Rượu bất khả ép, ép bất
khả từ.
-
Anh tới đâu tôi tới đó.
- Một hai ba, dô !
- Một trăm phần trăm,
không long đền, không rơi rớt.
Trong khi đó Lời Kinh Thánh dạy:
+ Đừng say sưa rượu chè, chỉ tổ hư
thân (Ep 5,18).
+ Dành cho ai những “thôi rồi”,
dành cho ai “những hỡi ôi”, dành cho ai những gây gổ, dành cho ai những lời than van, dành cho ai những
vết thương chẳng lý do? đó là kẻ nán lại bên bầu rượu… Nó cắn như rắn lục, nọc
độc hổ mang (Cn 23,29.33)
+ Khốn cho kẻ đổ rượu cho đồng loại
uống, khốn cho kẻ pha thêm thuốc độc để người ta say, ngõ hầu có thể dòm ngó
cái lõa lồ của họ, ngươi đã ứa nhục chứ không phải vinh (Habacuc 3,15-16a).
Những lời khuyên đáng
giá hơn châu ngọc trên thì không ai lưu ý.
2/ LÚC TỨC GIẬN, người ta khích động
nhau :
- Con gà tức nhau tiếng
gáy.
- Lành làm gáo, mẻ làm
muôi.
- Ông ăn chả, bà ăn nem.
Nào có ai động viên nói Lời Chúa :
+ Có nóng giận thì sao cho đừng mắc tội, chớ
để mặt trời lặn mà cơn giận chưa tan (Ep 4,26).
+
Có ác thì như con nít thôi (1 Cr
14,20).
+ Sự nóng giận của người ta không làm nên sự
công chính của Thiên Chúa (Gc 1,20).
+
Chớ
để sự dữ thắng được ngươi, nhưng hãy lấy lành mà thắng dữ (Rm 12,21).
3/ TRƯỚC VIỆC TỐT PHẢI LÀM, nhiều người lại thoái
thác ;
- Ăn có mời làm có khiến.
- Cờ đến tay ai người ấy
phất.
Có ai để cho Lời Chúa thúc bách mình :
+ Biết điều tốt mà không làm thì có tội.
(Gc 4,17).
+ Đoán ý muốn người khác để phục vụ giống Mẹ
Maria (Lc 1,39t ; Ga 2,3).
+ Cha Ta hằng làm việc, Ta cũng thế
(Ga 5,17).
+ Mọi sự thuộc về anh em, anh em thuộc về Chúa
Ki-tô, Chúa Ki-tô thuộc về Chúa Cha (1Cr 3,22b-23).
4/ TÌM NGUỒN SỐNG, người ta chỉ chú ý
phục vụ cho cái bụng như thần, nên nói :
- Có thực mới vực được
đạo.
- Có tiền mua tiên cũng
được.
Trong khi đó lời Chúa Giê-su dạy thì không ai lưu ý :
+ Người ta sống không nguyên bởi bánh nhưng
bởi mọi Lời miệng Thiên Chúa phán ra (Mt 4,4).
+ Hãy ra công làm việc, đừng vì lương thực hư
nát, nhưng vì lương thực sẽ lưu lại mãi đến sự sống muôn đời (Ga 6,27).
+
Không
phải vì dư dật của cải mà mạng sống con người được bảo đảm chắc chắn
(Lc 12,15).
5/ KHI NGHE NHỮNG LỜI ĐÀM TIẾU, người ta thường phụ
họa :
- Không có lửa sao có
khói.
- Thế gian không ít thì
nhiều, không dưng ai dễ đặt điều cho ai.
Nói như thế thì hoàn toàn nghịch với Lời Đức Giê-su dạy
:
+ Các ngươi hãy coi chừng điều các ngươi nghe
(Lc 8,18).
+ Mọi lời nói vô ích đều phải trả lẽ trong
ngày phán xét (Mt 12,36).
6/ MUỐN TỎ RA NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH, người ta thường động
viên nhau :
- Ở đời cái gì cũng nên
biết một tí.
Trong khi đó lời thánh Tông Đồ dạy :
+ Được phép làm mọi sự, nhưng không phải mọi
sự đều có ích, được phép làm mọi sự, nhưng không phải mọi sự đều xây dựng. Đừng
để sự gì vô ích lạm phép trên thân thể tôi (1Cr 6,12).
7/ NGƯỜI TA THƯỜNG NHẮC NHAU :
- Sống dầu đèn, chết kèn
trống.
- Nghĩa tử là nghĩa tận.
Đức Giê-su nói:
+
“Ông
Mô-sê đã dạy rằng: Ngươi hãy thảo kính
cha mẹ và kẻ nào nguyền rủa cha mẹ, thì phải bị xử tử!Còn các
ông, các ông lại bảo: Những gì con có để
giúp cha mẹ đều là "co-ban "nghĩa là lễ phẩm đã dâng cho Chúa"
rồi, không cần gì để giúp cha mẹ nữa. Thế là các ông lấy truyền thống các ông
đã truyền lại cho nhau mà huỷ bỏ lời Thiên Chúa. Các ông còn làm nhiều điều
khác giống như vậy nữa! " (Mc
7,10-13: Tin Mừng).
8/ KHI PHẢI BẢO VỆ QUYỀN LỢI, ai cũng chủ trương :
- Ăn cây nào, rào cây đó.
- Một giọt máu đào hơn ao
nước lã.
- Làm phúc nơi nao, cầu
ao rách nát.
- Ăn cơm nhà, vác ngà
voi.
Trong khi đó Chúa Giê-su muốn:
+ Ai yêu cha mẹ hơn Ta không xứng đáng với Ta
(Mt 10,27).
+
Hãy
thật lòng khiêm nhường coi kẻ khác hơn mình ; đừng dán mắt vào quyền lợi riêng
mình, song cả vào quyền lợi người khác nữa (Pl 2.3).
+
Nếu
tôi luôn làm hài lòng người đời, tôi không còn là nô lệ của Chúa Ki-tô
(Gl 1,10).
+
Phải
vâng lời Thiên Chúa hơn vâng lời người ta (Cv 5,29).
+
Cho
thì có phúc hơn là nhận (Cv
20,35).
Thực
tế, trong xã hội, ai mạnh miệng nói Lời Chúa, ai can đảm công bố sự thật, thì
rất dễ làm mất lòng nhiều người. Đức Giê-su không là ngoại lệ, chỉ vì muốn nói
sự thật để người ta được cải thiện, mà việc Ngài lên tiếng dạy lại gây uất ức
nơi nhiều người. Đan cử: “Các môn đệ đến gần Đức Giê-su mà thưa rằng: "Thầy có biết không? Những người Pha-ri-sêu
đã vấp phạm khi nghe Thầy nói lời ấy." Đức Giê-su đáp: "Cây nào mà
Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời, đã không trồng, thì sẽ bị nhổ đi. Cứ để mặc
họ.” (Mt 15,12-14a: Tin Mừng). Đức Giê-su nói như thế là Ngài có ý nhắc đến
dụ ngôn lúa tốt và cỏ lùng trong ruộng, đầy tớ thì muốn nhổ cỏ ngay, còn chủ
ruộng lại nói cứ để như thế cho đến mùa gặt! (x Mt 13, 24-30).
Đức Giê-su tôn trọng tự
do mà Thiên Chúa đã ban cho con người, nên người ta có quyền chọn Ngài là Chân
Lý, và cũng có thể khước từ Ngài. Kẻ nào khước từ Đức Giê-su là loại mù quáng đúng
như Lời Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Cứ
để mặc họ. Họ là những người mù dắt người mù. Mù mà lại dắt mù, cả hai sẽ lăn
cù xuống hố” (Mt 15,14: Tin Mừng), bởi vì chỉ có “Đức Giê-su là ánh sáng ban sự
sống” (Ga 8,12). Thế thì kẻ có tội xưa nay vẫn cố thủ tập tục tiền
nhân, họ là loại mù, nhưng nếu tin vào Đức Giê-su là ánh sáng, thì họ vẫn có
khả năng dẫn dắt người khác. Ta biết đi trong đêm tối, người sáng mắt và kẻ mù
chẳng ai hơn ai. Nhưng nếu người mù có cây đèn trên tay, thì anh vẫn là người
dẫn dắt cả đoàn người sáng mắt. Có anh mù trong đêm tối bật đèn giơ cao nói với
đoàn người sáng mắt: “Đi lối này, đi lối này”. Thế mà nhiều người cứ xô vào
anh. Anh chửi thề: “Đ.M. Chúng mày mù hết hả? Tao bật đèn soi lối cho chúng mày
đi, tại sao cứ xô vào tao?” Mọi người phản đối nói: “Chính mày mù thì có, đèn
của mày bị gió thổi tắt mà mày cứ hô đi lối này!”
Bởi thế tất cả những ai
mò mẫm đi tìm Chân Lý, thì hãy chạy đến với Chúa Giê-su để được Ngài thương
xót. Đan cử: Bà Mariam mù quáng cho rằng không lẽ Chúa chỉ dùng ông Mô-sê nói
với dân sao? Mình cũng có quyền nói Lời Chúa chứ! Chúa nghe được liền phạt bà
bị cùi. Ông Aharon đến năn nỉ với ông Mô-sê cầu Chúa tha tội cho bà, và ông
Mô-sê đã nhận lời (x Ds 12,1-13: Bài đọc năm lẻ). Nhưng vào thời Tân Ước, Chúa Giê-su còn trổi vượt
hơn ông Mô-sê, Ngài hằng cầu khẩn Chúa Cha thương xót tất cả những kẻ mù quáng
đến với Ngài trong tâm tình sám hối để được Ngài mở mắt cho ; cũng như vào thời
vua Giô-si-gia, ông đã ủng hộ cuộc canh tân Đức Tin và nền phụng tự của những
ai tôn thờ Thiên Chúa, nên Chúa đã ủng hộ vua chinh phục thành công một phần
lãnh thổ trước kia thuộc vương quốc Israel, và lúc ấy là một tỉnh của Assur sau
khi Samari sụp đổ. Chúa dùng miệng ngôn sứ Giê-rê-mi-a nhắc lại tội của dân Israel
từ thời cha ông họ: “Đức Chúa phán thế này: Vết thương của ngươi hết đường
cứu chữa, vết đòn của ngươi không thể lành được. Không ai biện hộ cho vụ kiện
của ngươi; Ta đánh ngươi để nghiêm khắc sửa trị, chỉ vì sự gian ác của ngươi
quá nhiều, và tội lỗi của ngươi quá nặng. Ta sẽ chạnh lòng xót thương. Thành sẽ
được dựng lại. Từ các nơi ấy, sẽ vọng ra lời cảm tạ và tiếng reo mừng. Ta sẽ
làm cho chúng tăng số, và cộng đoàn của nó sẽ đứng vững trước nhan Ta. Ta sẽ
sửa phạt mọi kẻ áp bức nó. Thủ lãnh của nó sẽ từ nó xuất thân, và người thống
trị nó sẽ từ giữa nó mà ra” (x
Gr 30,1-2.12-15.18-21a: Bài đọc năm chẵn).
Vậy tất cả những ai ước
mơ một cuộc sống thánh thiện, hãy sám hối tội mình, vì đã nhắm mắt làm ngơ Lời Thiên Chúa, mà cố thủ tập tục loài
người như thánh giáo (x Mc 7,13), hãy đến dự Lễ và cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin dủ lòng xót thương, vì chúng
con đắc tội với Ngài” (Tv 51/50,3a: ĐC năm lẻ). Vì chỉ có “Chúa sẽ xây dựng lại Sion, sẽ xuất hiện
quang vinh rực rỡ” (Tv 102/101,17: ĐC năm chẵn), nên phải thưa cùng Đức
Giê-su: “Thưa
Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là Vua Israel” (Ga 1,49: Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Đức
Giê-su khuyến cáo: “Các ngươi gạt bỏ điều răn của Thiên Chúa, mà duy trì truyền
thống của người phàm." (Mc 7,8)
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH