BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Ds
11, 4b – 15
4b Ngày ấy con cái Ít-ra-en nói: "Ai sẽ cho chúng ta có thịt ăn
đây?5 Nhớ thuở nào ta ăn cá bên Ai-Cập mà không phải trả tiền, rồi
nào dưa gang, dưa bở, nào hẹ, nào hành, nào tỏi.6 Còn bây giờ đời ta
tàn rồi; mọi thứ đó hết sạch, chỉ còn thấy man-na thôi."
7 Man-na như hạt ngò và trông nó như nhựa hương.8 Dân cứ
việc chia nhau đi lượm, cho vào cối xay hoặc cối giã mà nghiền tán ra, rồi bỏ
vào nồi nấu bánh, và mùi vị của nó như mùi vị bánh chiên dầu. 9 Đêm về sương rơi trên doanh
trại, thì man-na cũng rơi xuống.
10 Ông Mô-sê nghe thấy dân
tụm năm tụm bảy theo thị tộc mà kêu khóc tại cửa lều của mình. Còn ĐỨC CHÚA thì
bừng bừng nổi giận. Ông lấy làm khổ tâm11 và thưa với ĐỨC CHÚA:
"Sao Ngài lại làm khổ tôi tớ Ngài? Tại sao con lại không đẹp lòng Ngài,
khiến Ngài đặt gánh nặng tất cả dân này lên con?12 Có phải con đã
cưu mang tất cả dân này không? Có phải con đã sinh ra nó không mà Ngài lại bảo
con: "Hãy bồng nó vào lòng, như vú nuôi bồng trẻ thơ, mà đem vào miền đất
Ta đã thề hứa với cha ông chúng?13 Con lấy đâu ra thịt cho cả dân
này ăn, khi chúng khóc lóc đòi con: "Cho chúng tôi thịt để chúng tôi ăn?14
Một mình con không thể gánh cả dân này được nữa, vì nó nặng quá sức con.15
Nếu Ngài xử với con như vậy, thì thà giết con đi còn hơn -ấy là nếu con đẹp
lòng Ngài! Đừng để con thấy mình phải khổ nữa!"
ĐÁP CA: Tv
80
Đ. Reo lên mừng Thiên Chúa, Đấng trợ lực
chúng ta. (c 2a)
12 Dân Ta đã chẳng nghe lời, Ít-ra-en nào đâu có chịu. 13
Ta đành mặc họ lòng chai dạ đá, muốn đi đâu thì cứ việc đi!
14 "Ôi dân Ta mà đã nghe lời, Ít-ra-en chịu theo đường
Ta chỉ, 15 thì hết những địch thù của chúng, những kẻ hà hiếp chúng
xưa nay, Ta tức khắc trở tay quật ngã.
16 "Kẻ thù CHÚA sẽ cầu thân nịnh bợ, ấy là số phận
chúng muôn đời; 17 còn dân Ta, Ta sẽ nuôi bằng lúa mì tinh hảo, mật
ong rừng, Ta cho hưởng thoả thuê."
BÀI GIẢNG
KHỔ NHẤT
TẠI TỘI MÌNH GÂY RA!
Muốn hiểu những biến cố,việc làm, lời nói của Đức
Giê-su khi Ngài còn mang thân xác sống trên dương thế, ta phải áp dụng phương
pháp “bản lề”, có nghĩa là những gì
xảy mà bốn Phúc Âm ghi lại trước Tử Nạn và Phục Sinh của Chúa Giê-su, sẽ được
tái diễn, được lập lại sau khi Chúa Giê-su từ cõi chết sống lại. Vì thế, chúng
ta hiểu sau khi Đức Giê-su cho dân ăn bánh no thỏa, thuyền các Tông Đồ ra khơi
gặp sóng gió (Tin Mừng),là Mạc Khải muốn nói: sau khi người Công Giáo dự Lễ, được
ăn Chúa Giê-su Phục Sinh, no thỏa tâm hồn, vì được Chúa ở cùng, rồi ra về làm
việc vẫn gặp sóng gió: Sóng gió vì Chúa cho phép xảy đến và sóng gió do tội con
người gây ra.
I. CHÚA CHO PHÉP SÓNG GIÓ XẢY ĐẾN, như bệnh tật, động đất,
bão lụt…nhằm giáo dục con người: đừng ai mơ đời mình chỉ dừng lại, đóng khung
trên dương thế. Đời này chỉ là quán trọ, phải luôn chuẩn bị hành trang lên đường
đi về cõi phúc thật là Quê Hương trên trời. Nơi Chúa Giê-su đã ra đi trước để dọn
chỗ cho những ai trung thành tin theo Ngài (x Ga 14,2-3). Vì thế loại sóng gió
này cần thiết phải xảy đến.
II.
SÓNG GIÓ BỞI TỘI CON NGƯỜI GÂY RA MỚI THẬT LÀ KHỐN NẠN. Có hai loại tội người
ta thường phạm gây hậu quả vô cùng thảm khốc, mà xem ra kẻ phạm tội lại không
sám hối. Hai tội đó là:
1- Chỉ muốn làm no thỏa
mãn nhu cầu thân xác.
Đan cử dân Do Thái trên
đường về đất Chúa hứa, hằng ngày từ trời Chúa mưa manna cho ăn thỏa thuê, làm họ đầy sức mạnh đến nỗi
không kẻ thù nào thắng được. Thế mà, họ vẫn còn thèm thuồng củ hành, củ tỏi ở đất
Ai Cập, nên muốn giết thủ lãnh Mô-sê để trở về Ai Cập, chấp nhận làm nô lệ miễn là có thêm hương vị trong miếng ăn!
Ông Mô-sê nghe dân kêu ca phản đối lại muốn giết ông, làm ông quá đau buồn nên
thưa cùng Chúa: “Nếu đẹp lòng Ngài, xin
Ngài giết quách tôi cho rồi, chứ đừng để tôi thấy mình phải khổ nữa” (x Ds
11, 4b-15: Bài đọc năm lẻ).
Có lần Chúa thấy dân phạm
tội, gây phiền lòng ông Mô-sê, Ngài nói với ông: “Để Ta diệt chúng đi, nhưng Ta sẽ làm cho ngươi thành một nước lớn”.
Nhưng ông Mô-sê lại xin Chúa đừng xử với
dân như thế, nếu cần thì xin Chúa giết ông, để dân ngoại khỏi chê cười Chúa
dùng ông dụ dân ra khỏi Ai Cập để giết (x Xh 32,7-16.30-32).
Vì dân kêu ca không có
củ hành củ tỏi, nên ông Mô-sê xin Chúa cho chim cút bay đến để dân có thịt ăn,
và họ đã mê ăn đến nỗi lòi thịt cả ra mũi! Nhưng rồi chúng lại kêu ca ăn thịt đến
chán ngấy !(x Ds 11, 16-20). Thế thì những kẻ chỉ lo ăn uống thỏa thuê là những
kẻ bỏ Chúa mà tôn thờ của cải vật chất , như dân Do Thái bỏ Chúa mà thờ bò
vàng, làm Chúa thịnh nộ, Ngài phán với ông Mô-sê: “Ta sẽ trừng phạt chúng vì tội của
chúng” (x Xh 32, 30-34).
Sự cố trên minh chứng
những kẻ chỉ lo đến nhu cầu thân xác mà bỏ “tìm
kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài” (Mt 6,33), chắc chắn sẽ gây
sóng gió kinh hoàng cho đồng loại và cho chính mình. Vì vậy, Chúa Giê-su dạy ta
cầu nguyện trong kinh Lạy Cha: “Xin cho
chúng con hôm nay lương thực hằng ngày” (Mt 6,11), nghĩa là không thừa
không thiếu của ăn, vì thừa của cải, của sẽ lấp mắt không nhìn thấy Chúa, còn thiếu
ăn thì sinh trộm cắp, làm Chúa xấu hổ! (x Cn 30, 8-9).
Anh Nguyễn văn S. vừa cưới vợ, thì biến cố 30/04/1975 cũng
vừa tới. Cha mẹ anh gặp khó khăn vì biến cố này, nên không đồng ý cho vợ chồng
anh sống chung, thế là anh và vợ phải chuyển xuống Rạch Giá sinh sống.
Gặp thời điểm anh S. có người bạn rủ đi vượt
biên và cho vợ chồng anh thiếu nợ, khi nào tới nơi làm ăn sẽ trả!
Sang tới đất Mỹ, vợ chồng S. vừa đi học, vừa cần cù làm việc,
nên đã sớm tạo được của hàng buôn bán, và trở thành người Việt giàu có trên đất
Mỹ!
Sau 18 năm xa quê hương, vợ chồng muốn về
Việt Nam thăm bố mẹ, và cũng là dịp để khoe với gia đình, chòm xóm về sự thành
đạt của mình!
Cha mẹ anh ở Việt Nam cũng gặp may, xây được
một ngôi nhà lớn làm khách sạn kinh doanh, nên giàu có hơn trước.
Vợ chồng S. về tới quê nhà, vì muốn gây bất
ngờ cho bố mẹ, nên anh để vợ ở tạm nhà một người bạn, còn anh đóng vai người
khách đến thuê khách sạn! Vì đã xa gia đình hơn 18 năm, nên mẹ anh không nhận
ra con trai mình, là thằng S. trước đây gầy và đen nay thành một người bảnh
bao, xuất tướng !
Thuê được phòng, đêm ấy anh S. mời mẹ và
em gái lên phòng, anh mở va-li ra cho hai mẹ con nhìn thấy va-li đầy ắp
dollars, vàng, kim cương! Thế là đêm đó hai mẹ con lẻn lên phòng thủ tiêu anh
S. để cướp số tài sản ấy!?
Ba ngày sau, vợ S. quá suốt ruột, không nghe
tin chồng, nên cô quyết định đến khách sạn của mẹ hỏi thăm về S, rồi kể lai lịch
của vợ chồng cho mẹ và em gái nghe. Như tiếng sét đánh phủ đầu, bà mẹ và cô em
qúa hối hận nên đã nhảy lầu tự tử!!
Thật
đúng như lời Chúa Giê-su dạy: “Hãy coi chừng,
tránh mọi thứ tham lam, vì không phải ai được sung túc là đời sống người ấy được
đảm bảo chắc chắn nhờ nơi của cải” (Lc 12,15).
Bởi thế
thánh Phao-lô dạy: “Tham tiền là nguồn gốc
mọi tội ác!” (1 Tm 6,10).
2- Sóng
gió ập đến vì nói không đúng ý Chúa.
Ngôn sứ
Kha-nan-gia nói với ngôn sứ Giê-rê-mi-a trong nhà Chúa trước mặt các tư tế và
toàn dân: Dân sẽ được hồi hương không còn bị lưu đày, để chứng minh điều này
ngôn sứ Kha-nan-gia lấy cái gông bằng gỗ đang đeo ở cổ ngôn sứ Giê-rê-mi-a bẻ
gãy quăng đi, ông Kha-nan-gia tưởng nói như thế là đẹp lòng dân, thậm chí, ông
Giê-rê-mi-a cũng ước được như vậy. Nhưng ngôn sứ Kha-nan-gia không được Chúa
truyền dạy nói như thế, ông chỉ nói dối dân, nên Chúa phán với ngôn sứ Giê-rê-mi-a: “Hãy đi nói với Kha-nan-gia, Chúa phán thế này: ngươi đã bẻ gãy cái gông
bằng gỗ, thì hãy làm những cái gông bằng sắt thế vào. Quả thật, Ta sẽ quàng một
ách bằng sắt vào cổ tất cả các dân này, khiến chúng phải làm tôi Nabukodonosor,
vua Babylon, ngay cả những giống vật ngoài đồng, Ta cũng trao cho nói”. Như
vậy, vì ngôn sứ Kha-nan-gia nói dối, mà
mọi dân phải khổ hơn trước, còn ông Kha-nan-gia thì đã chết vào tháng thứ
bảy năm ấy” (x Gr 28,1-17: Bài đọc năm
chẵn).
Kinh
Thánh đã kết án kẻ nói dối: “Nơi con người,
nói dối là điều đê tiện xấu xa,kẻ dốt nát cứ luôn mồm nói dối. Trộm cắp còn đỡ
hơn nói dối, nhưng cả hai đều chuốc lấy hư vong. Kẻ quen nói dối là kẻ vô liêm
sỉ, nỗi nhục không bao giờ rời xa nó.” (Hc 20,24-26).
Sự cố
trên đây tưởng nay đang tái diễn trong lòng Hội Thánh Công Giáo, vì có rất nhiều
chủ chăn không giảng Lời Chúa đúng Luật Phụng Vụ :
Hiến Chế Phụng Vụ số 24: “Trong việc cử hành Phụng Vụ, Thánh
Kinh giữ vai trò tối quan trọng. Thực vậy, Hội Thánh trích từ Thánh Kinh những
Bài để đọc, những Bài để dẫn giải trong
Bài giảng. Phải xúc tiến việc canh tân, phát triển và thích ứng Phụng Vụ, cần
phải phát huy lòng mộ mến Kinh Thánh đậm đà và sống động”.
Và số 52: “Bài giảng phải căn cứ vào Thánh Kinh, để
trình bày các mầu nhiệm Đức Tin và những quy tắc cho đời sống Ki-tô giáo trong
suốt chu kỳ năm Phụng Vụ, rất đáng được coi như một phần của chính Phụng Vụ”.
Thế
thì bất cứ ai giảng mà không dựa vào các Bài đọc Kinh Thánh đã công bố trong
Thánh Lễ, hoặc là bỏ bớt Bài đọc, không tạo nên sự liên kết thống nhất giáo lý qua
các thời đại từ Cựu Ước đến Tân Ước, là người chống lại ý của Hội Thánh, chống
lại ý Chúa. Nhiều khi dùng Tòa giảng chỉ để thông tin những chuyện đang xảy ra
trên thế giới mà chẳng ăn hợp gì với Lời Chúa trong Thánh Lễ ! Phổ thông hơn,
nhiều vị giảng lễ An Táng chỉ kể đời tư của người quá cố, chứ không dựa vào các
Bài đọc, giảng như thế chỉ để làm hài lòng nhà hiếu, thì khác nào ngôn sứ
Kha-nan-gia giảng làm thỏa lòng người nghe, nhưng không đúng ý Chúa, nên tai họa
đổ xuống đầu dân và người giảng không thoát án tử!
Vậy
các chủ chăn hãy giảng đúng Lời Chúa theo Luật Hội Thánh đã quy định, để làm
cho giáo dân nhận ra Lời Chúa trong Phụng
Vụ tối ư quan trọng (x HCPV số 24), có thế giáo dân mới quý trọng Lời Chúa
hơn của cải vật chất, mà cất lời cầu: “Lạy
Chúa, thánh chỉ Ngài xin dạy cho con” (Tv 119/118, 68b: ĐC năm chẵn), và cùng
nhau “reo lên mừng Thiên Chúa, Đấng trợ lực
chúng ta” (Tv 81/80,2a: ĐC năm lẻ). Bởi vì “người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh nhưng còn nhờ mọi Lời miệng Thiên
Chúa phán ra” (Mt 4,4b: Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Tôi giảng chẳng cần lời lẽ khôn khéo hấp dẫn, nhưng chỉ dựa vào bằng
chứng xác thực của Lời Chúa và quyền năng Thiên Chúa (1Cr
2,4).
Linh mục GIUSE
ĐINH QUANG THỊNH