BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: 2 Cr 4, 7-15
7 Thưa anh em, chúng
tôi mang sứ vụ Tông Đồ nơi mình như chứa đựng kho tàng trong những bình sành,
để chứng tỏ quyền năng phi thường phát xuất từ Thiên Chúa, chứ không phải từ
chúng tôi.8 Chúng tôi bị dồn ép tư bề, nhưng không bị đè bẹp; hoang
mang, nhưng không tuyệt vọng;9 bị ngược đãi, nhưng không bị bỏ rơi;
bị quật ngã, nhưng không bị tiêu diệt.10 Chúng tôi luôn mang nơi
thân mình cuộc thương khó của Đức Giê-su, để sự sống của Đức Giê-su cũng được
biểu lộ nơi thân mình chúng tôi.11 Thật vậy, tuy sống, chúng tôi
hằng bị cái chết đe doạ vì Đức Giê-su, để sự sống của Đức Giê-su cũng được biểu
lộ nơi thân xác phải chết của chúng tôi.12 Như thế, sự chết hoạt động
nơi chúng tôi, còn sự sống thì lại hoạt động nơi anh em.
13 Vì có được cùng một lòng tin,
như đã chép: Tôi đã tin, nên tôi mới nói, thì chúng tôi cũng tin, nên chúng tôi
mới nói.14 Quả thật, chúng tôi biết rằng Đấng đã làm cho Chúa Giê-su
trỗi dậy cũng sẽ làm cho chúng tôi được trỗi dậy với Chúa Giê-su, và đặt chúng
tôi bên hữu Người cùng với anh em.15 Thật vậy, tất cả những điều ấy
xảy ra là vì anh em. Như thế, ân sủng càng dồi dào, thì càng có đông người hơn
dâng lên Thiên Chúa muôn ngàn lời cảm tạ, để tôn vinh Người.
ĐÁP CA: Tv 125
Đ. Ai nghẹn
ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng. (c 5)
1 Khi CHÚA
dẫn tù nhân Xi-on trở về, ta tưởng mình như giữa giấc mơ. 2ab Vang
vang ngoài miệng câu cười nói, rộn rã trên môi khúc nhạc mừng.
2cd Bấy giờ
trong dân ngoại, người ta bàn tán: "Việc CHÚA làm cho họ, vĩ đại thay!
" 3 Việc CHÚA làm cho ta, ôi vĩ đại! ta thấy mình chan chứa một
niềm vui.
4 Lạy
CHÚA, xin dẫn tù nhân chúng con về, như mưa dẫn nước về suối cạn miền Nam. 5
Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.
6 Họ ra
đi, đi mà nức nở, mang hạt giống vãi gieo; lúc trở về, về reo hớn hở, vai nặng
gánh lúa vàng.
BÀI TIN MỪNG
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga 15,16
Hall – Hall: Chúa nói: Chính Thầy đã chọn anh em từ giữa
thế gian, để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại.
Hall.
TIN MỪNG: Mt 20, 20-28
20 Bấy giờ bà mẹ của
các con ông Dê-bê-đê đến gặp Đức Giê-su, có các con bà đi theo; bà bái lạy và
kêu xin Người một điều.21 Người hỏi bà: "Bà muốn gì? " Bà
thưa: "Xin Thầy truyền cho hai con tôi đây, một người ngồi bên hữu, một
người bên tả Thầy trong Nước Thầy."22 Đức Giê-su bảo: "Các
người không biết các người xin gì! Các người có uống nổi chén Thầy sắp uống
không? " Họ đáp: "Thưa uống nổi."23 Đức Giê-su bảo:
"Chén của Thầy, các người sẽ uống; còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy,
thì Thầy không có quyền cho, nhưng Cha Thầy đã chuẩn bị cho ai, thì kẻ ấy mới
được."
24 Nghe vậy, mười môn đệ kia tức
tối với hai anh em đó.25 Nhưng Đức Giê-su gọi các ông lại và nói:
"Anh em biết: thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người
làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân.26 Giữa anh em thì không được
như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em.27
Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em.28 Cũng như Con
Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng
mạng sống làm giá chuộc muôn người."
BÀI GIẢNG
CON
NGƯỜI CAO CẢ NHỜ SỐNG LỜI CHÚA
Đọc kỹ bốn Phúc Âm,
chắc chắn ai cũng phải thán phục các môn đệ Đức Giê-su đã chọn, họ đã từ bỏ gia
đình, kể cả ruộng vườn, nghề nghiệp, để lên đường đi theo Thầy Giê-su, xem ra là
để đi học cách sống làm thánh. Đức Giê-su đã dày công giáo dục huấn luyện họ,
muốn nên thánh phải bắt chước đời sống của Ngài, từ việc làm đến lời nói là
phải quên mình phục vụ đồng loại dưới ánh sáng Tin Mừng. Thế mà sau một thời
gian theo Thầy Giê-su, các ông đã hai lần lộ ra mục đích để được quyền cao chức
cả.
Lần I : Trên đường đi theo Thầy, họ tranh cãi với nhau
ai là người làm lớn trong Nước của Thầy? Đức Giê-su nghe được, Ngài gọi họ lại và dạy họ phải sống như trẻ thơ (x Mt
18,1-5 ; Mc 9,33-37).
Lần II : Hai ông Gia-cô-bê và Gioan cậy nhờ mẹ đến
thưa với Thầy dành cho họ quyền bính nhất nhì trong Nước của Thầy (x Mt 20,
20-23: Tin Mừng). Một khi họ đạt được khát vọng này, thì muốn bao nhiêu vợ khó
gì, muốn bao nhiêu kho báu cũng có ! Như
thế, họ theo Đức Giê-su với mục đích
thương mại “thả con tép bắt con
tôm”. Nếu vậy thì làm sao họ có danh thơm tiếng tốt để tập họp muôn dân về
cho Chúa? Nhưng nhờ kiên nhẫn theo Thầy Giê-su, nhất là nhờ hiệu quả mầu nhiệm Tử Nạn và Phục Sinh của
Thầy mà họ thực thi được hai đòi hỏi Thầy dạy để đạt đỉnh cao danh vọng.
· Muốn làm lớn trước nhất phải uống chén của Thầy Giê-su.
· Phải phục vụ đồng loại bằng tinh thần tôi tớ như Thầy Giê-su.
I. MUỐN
LÀM LỚN TRƯỚC NHẤT PHẢI UỐNG CHÉN CỦA THẦY GIÊ-SU
Đức Giê-su nói với các
môn đệ: “Chúng con muốn được ngồi bên
phải hay bên trái Thầy, vậy chúng con có uống được chén của Thầy ?”. “Uống
chén” ở đây các ông hiểu là có chịu được gian khổ trong sự nghiệp Cách mạng?
Nên các ông đáp ngay: “Thưa được” (x
Mt 20,20-23: Tin Mừng). Các ông quả quyết như thế vì nghĩ rằng một chút gian
khổ, có sá gì so với vinh quang Thầy trò sẽ đạt được khi cuộc Cách mạng thành
công, vì “NẰM GAI” mà “NẾM MẬT!” Nhưng
Đức Giê-su còn muốn các ông uống chén của Ngài nghĩa là: Hiệp thông với Ngài
qua mầu nhiệm Thánh Thể. Như Ngài đã nói với các ông trong lúc lập Bí tích này:
“Đây là chén Máu Thầy, Máu đổ ra để lập Giao Ước Mới; mỗi khi uống, anh em
hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng nhớ đến Thầy.” (1Cr 11,25). Nguyên việc
được rước Lễ để được đồng hóa với Chúa Giê-su Phục Sinh (x Gl 2,20), đã đủ trở
nên con người cao cả nhất trên đời, đến nỗi trổi vượt hơn ông Gioan Bt - “một người cao cả nhất trong những người do
người nữ sinh ra” (Mt 11,11). Vì ơn cứu độ là ơn nhưng không, do công
nghiệp của Chúa Giê-su, chứ không do sức lực phục vụ của ai, để các ông có khả
năng phục vụ đồng loại nhờ, với, trong Thầy
mà tôn vinh Thiên Chúa (x Rm 11,36). Đó mới là việc bác ái, việc của
Thiên Chúa, có giá trị tồn tại vĩnh cửu, tích trữ vào kho trên Trời, bảo đảm
cho sự sống đời đời trong thế giới Phục Sinh. Trái lại, khi ta phục vụ mà không
nhờ, với, trong Chúa Giê-su, thì việc ấy chỉ là nhân bản, không phải là đức ái,
nên chắc chắn sẽ tan biến thành tro bụi (x Cv 5,38-39).
II. PHẢI
PHỤC VỤ ĐỒNG LOẠI BẰNG TINH THẦN TÔI TỚ NHƯ THẦY GIÊ-SU
Đức Giê-su dạy: "Anh em biết: thủ lãnh các dân thì dùng uy mà
thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Giữa anh em
thì không được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ
anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em. Cũng như Con
Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng
mạng sống làm giá chuộc muôn người." (Mt 20,25-28: Tin Mừng).
Tông Đồ Phao-lô là mẫu
người phục vụ đáp ứng yêu cầu của Thầy Giê-su, ông nói với giáo đoàn Corintho: “Chúng tôi mang sứ vụ Tông Đồ nơi mình như
chứa đựng kho tàng trong những bình sành, để chứng tỏ quyền năng phi thường
phát xuất từ Thiên Chúa, chứ không phải từ chúng tôi. Chúng tôi bị dồn ép tư
bề, nhưng không bị đè bẹp; hoang mang, nhưng không tuyệt vọng; bị ngược đãi,
nhưng không bị bỏ rơi; bị quật ngã, nhưng không bị tiêu diệt. Chúng tôi luôn
mang nơi thân mình cuộc thương khó của Đức Giê-su, để sự sống của Đức Giê-su
cũng được biểu lộ nơi thân mình chúng tôi. Thật vậy, tuy sống, chúng tôi hằng
bị cái chết đe doạ vì Đức Giê-su, để sự sống của Đức Giê-su cũng được biểu lộ
nơi thân xác phải chết của chúng tôi. Như thế, sự chết hoạt động nơi chúng tôi,
còn sự sống thì lại hoạt động nơi anh em. Quả thật, chúng tôi biết rằng Đấng đã
làm cho Chúa Giê-su trỗi dậy cũng sẽ làm cho chúng tôi được trỗi dậy với Chúa
Giê-su, và đặt chúng tôi bên hữu Người cùng với anh em. Thật vậy, tất cả những
điều ấy xảy ra là vì anh em. Như thế, ân sủng càng dồi dào, thì càng có đông
người hơn dâng lên Thiên Chúa muôn ngàn lời cảm tạ, để tôn vinh Người” (2
Cr 4, 7-15: Bài đọc) .
Vậy hết những ai phục
vụ như thánh Tông Đồ, thì được Đức Giê-su hứa: “Bất cứ điều gì anh em xin, cứ tin là đã được
và sẽ thấy thành sự ” (Mc 11,24). Cụ thể hai anh em Gia-cô-bê và Gio-an xin
Thầy Giê-su cho ngồi bên phải bên trái – được chức quyền nhất nhì – trong Nước
của Thầy, nên sau khi Đức Giê-su hoàn tất việc thiết lập Nước Thiên Chúa qua Tử
Nạn và Phục Sinh, thì Ngài đáp ứng khát vọng của hai anh em:
Ông Gia-cô-bê:
- Dưới cái nhìn của người đời thì ông bị Chúa phạt, dù ông
tích cực hoạt động rao giảng Tin Mừng, vẫn bị người ta giết chết vào năm 44
trước 11 anh em trong Nhóm.
- Dưới cái nhìn của Thiên Chúa, ông lại được phúc hơn mọi
anh em trong Nhóm,vì ông được lãnh triều thiên Tử Đạo đầu tiên, ông lên Thiên
Đàng trước 11 anh em. Lúc ấy ông muốn ngồi bên phải hay bên trái Thầy là tùy
ông.
Ông Gio-an:
- Dưới cái nhìn người đời, ông được Chúa thương cho sống thọ
hơn 11 anh em trong Nhóm Mười Hai, ông không phải chết đổ máu vì Tin Mừng, mà chỉ
bị đày ra sống ở đảo Pat-mô, và qua đời tại đây vào cuối thể kỷ thứ nhất. Ngày
này trên đảo này có tới 365 Nhà Thờ kính thánh nhân.
- Dưới cái nhìn của Thiên Chúa, ông Gio-an thua anh em trong
Nhóm, vì các anh em kia đều được phúc Tử Đạo, đã lên Thiên Đàng trước, có lẽ
những chỗ “tốt lành” họ đã chiếm hết, còn sót lại một “ghế” dành cho ông.
Tác giả thư Do Thái nói:
“Anh em hãy nhớ đến những người lãnh đạo
đã giảng lời Chúa cho anh em. Hãy nhìn xem cuộc đời họ kết thúc thế nào mà noi
theo lòng tin của họ.” (Dt 13,7).
Vậy họ là những người “nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau
khấp khởi mừng” (Tv 126/125,5: Đáp ca) ; vì Đức Giê-su đã nói họ: “Chính Thầy đã chọn anh em từ giữa thế gian,
để anh em ra đi sinh được hoa trái, và
hoa trái của anh em tồn tại” (Ga
15,16: Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Đức Giê-su nói: Tất cả những gì anh em cầu xin, anh em cứ
tin là mình đã được rồi, thì sẽ được như ý (Mc 11,24).
LM. GIUSE ĐINH QUANG THỊNH