BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC : 2 Cr 5, 14-17
14 Thưa anh em, tình
yêu Đức Ki-tô thôi thúc chúng tôi, vì chúng tôi nghĩ rằng: nếu một người đã
chết thay cho mọi người, thì mọi người đều chết.15 Đức Ki-tô đã chết
thay cho mọi người, để những ai đang sống không còn sống cho chính mình nữa, mà
sống cho Đấng đã chết và sống lại vì mình.
16 Vì thế, từ đây
chúng tôi không còn biết một ai theo quan điểm loài người. Và cho dù chúng tôi
đã được biết Đức Ki-tô theo quan điểm loài người, thì giờ đây chúng tôi không
còn biết Người như vậy nữa.17 Cho nên, phàm ai ở trong Đức Ki-tô đều
là thọ tạo mới. Cái cũ đã qua, và cái mới đã có đây rồi.
ĐÁP CA : Tv 62
Đ. Lạy Thiên
Chúa, Ngài là Chúa con thờ, linh hồn con đã khao khát Chúa. (c 2).
2 Lạy Thiên Chúa, Ngài là Chúa con
thờ, ngay từ rạng đông con tìm kiếm Chúa. Linh hồn con đã khát khao Ngài, tấm
thân này mòn mỏi đợi trông, như mảnh đất hoang khô cằn, không giọt nước.
3 Nên con đến ngắm nhìn Ngài trong
nơi thánh điện, để thấy uy lực và vinh quang của Ngài. 4 Bởi ân tình
Ngài quý hơn mạng sống, miệng lưỡi này xin ca ngợi tán dương.
5 Suốt cả đời con, nguyện dâng lời
chúc tụng, và giơ tay cầu khẩn danh Ngài. 6 Lòng thoả thuê như khách
vừa dự tiệc, môi miệng con rộn rã khúc hoan ca.
8 Quả thật Ngài đã thương trợ giúp,
nương bóng Ngài, con hớn hở reo vui. 9 Trót cả tâm tình, con cùng
Ngài gắn bó, giơ tay quyền lực, Ngài che chở phù trì.
BÀI TIN MỪNG
TUNG HÔ TIN MỪNG :
Hall-Hall : Maria hỡi, xin kể lại, trên đường đi đã thấy gì cô ? Thấy
mồ trống Đức Ki-tô, Phục Sinh vinh hiển thiên thu khải hoàn. Hall
TIN MỪNG : Ga 20, 1-2.11-18
1 Sáng sớm ngày thứ
nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì thấy
tảng đá đã lăn khỏi mộ.2 Bà liền chạy về gặp ông Si-môn Phê-rô và người
môn đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói: "Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ; và
chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu."
11 Bà Ma-ri-a
Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào
trong mộ,12 thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt
thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân.13
Thiên thần hỏi bà: "Này bà, sao bà khóc? " Bà thưa: "Người ta đã
lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu! "14
Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức
Giê-su.15 Đức Giê-su nói với bà: "Này bà, sao bà khóc? Bà tìm
ai? " Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói: "Thưa ông, nếu
ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem
Người về."16 Đức Giê-su gọi bà: "Ma-ri-a! " Bà quay
lại và nói bằng tiếng Híp-ri: "Ráp-bu-ni! " (nghĩa là "Lạy
Thầy").17 Đức Giê-su bảo: "Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì
Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: "Thầy
lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy,
cũng là Thiên Chúa của anh em"."18 Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi
báo cho các môn đệ: "Tôi đã thấy Chúa", và bà kể lại những điều Người
đã nói với bà.
BÀI GIẢNG
TỘI
LỖI NHIỀU, ÂN SỦNG CHAN CHỨA !
Đức Giê-su đã nói: “Kẻ được tha nhiều thì yêu mến nhiều” (Lc
8, 47b). Người được Chúa tha tội không phải để tạo cho họ một tâm hồn trống
rỗng, nhưng Ngài đổ đầy tình yêu của Ngài vào lòng họ. Cụ thể ông Phao-lô là
người tội lỗi nhất: Đang xông tới Đama để triệt hạ những người Công Giáo, thì
Chúa Giê-su lại chọn ông đi làm Tông Đồ cho Ngài (x Cv 9), và khi ông đã tin
theo Chúa Giê-su, được Ngài rót tình yêu đầy lòng, như ông nói: “Tình yêu Đức Ki-tô thúc bách tôi. Để từ đây, tôi không còn sống cho chính
mình, mà sống cho Đấng đã chết và sống lại vì mình, để làm cho loài người được
trở nên một thụ tạo mới, cũ đã qua đi, mới được tạo thành nhờ được ở trong Chúa Ki-tô Giê-su” (2 Cr 5, 14-17 :
Bài đọc).
Cũng thế, bà Maria
Madalena là một phụ nữ tội lỗi khét tiếng, thậm chí bà bị bảy quỷ thống trị,
nhưng sau khi bà được Đức Giê-su trừ quỷ cho, Ngài cũng đổ tình yêu vào lòng,
nên bà đã thể hiện tình yêu đối với Đức Giê-su và đối với đồng loại, bằng những
việc cụ thể :
1/ BÀ DÂNG
HẾT TÀI SẢN CỦA MÌNH CHO ĐỨC GIÊSU VÀ CÁC TÔNG ĐỒ, để cùng với các đấng lên đường truyền giáo (x
Lc 8, 1-3).
2/ BÀ ĐÃ CHIA SẺ NỖI
ĐAU KHỔ CỦA ĐỨC GIÊSU VÀ ĐỨC MARIA NƠI ĐỒI SỌ. Đó là lý do bà cùng
với Đức Ma-ri-a đứng dưới chân thập giá Đức Giê-su (x Ga 19,25).
3/ BÀ SẮM DẦU THƠM VÀ
CHẠY RA MỘ ĐỨC GIÊSU vào sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần lúc trời còn tối (x
Ga 20,1a). Đây là hình ảnh nói lên con người tội lỗi như bà Maria Madalena, nếu
không nhờ Đức Giê-su cứu chuộc, thì chắc chắn bà đi vào sự chết, được biểu lộ
qua hình ảnh “trời còn tối”, khác nào ông Giu-đa vì tham 30 đồng bạc, nên khi
ông đang dự tiệc với Thầy Giêsu và các anh em, ông đã bỏ bàn tiệc băng mình vào
đêm tối, để thông đồng với các đầu
mục Do Thái và quân Roma bàn mưu nộp Thầy (x Ga 13,30).
4/ BÀ LÀ
CHỨNG NHÂN ĐẦU TIÊN CỦA TIN MỪNG CHÚA GIÊSU PHỤC SINH (x Ga 20,18: Tin
Mừng). Đây là Tin Mừng bà Maria loan báo :
a-Đức Giê-su bảo đảm sự sống Phục Sinh cho những ai tin
theo Ngài.Thánh Gioan ghi nhận: “Bà
thấy tảng đá đã lăn ra khỏi mộ, bà liền chạy về gặp ông Simon Phê-rô và người môn
đệ Đức Giê-su thương mến. Bà nói: “Người ta đã đem xác Chúa đi khỏi mộ ; và
chúng tôi không biết họ để Người ở đâu?” (Ga 20, 1b-2: Tin Mừng). Đó là
dấu ứng nghiệm lời ngôn sứ Ezekiel tiên báo về ngày Chúa phục sinh dân Ngài: “Này, Ta sẽ mở cửa mộ các ngươi, Ta sẽ đem
các ngươi ra khỏi mồ hỡi dân Ta” (Ed 36). “Maria hỡi, xin kể lại trên đường đi đã thấy gì cô? Thấy mồ trống Đức
Ki-tô, phục sinh vinh hiển thiên thu khải hoàn” (Tung Hô Tin Mừng).
b-Chúa Giê-su Phục Sinh canh tân bộ mặt trái đất. Cụ thể Ngài đã tỏ
mình ra cho bà Maria Madalena qua dáng vóc người làm vườn (x Ga 20,15: Tin
Mừng), là dấu chỉ Ngài trổi vượt hơn Adam thứ nhất đã được Chúa giao cho
việc canh tác vườn (x St 2,15). Nghĩa là Adam phải tiếp tay với Thiên Chúa
để làm hoàn hảo hơn công trình Ngài đã tạo dựng. Nhưng Adam đã phạm tội thay
vì ông cộng tác làm tốt đẹp công việc của Chúa, do đó gai góc đã mọc lên, chứng
tỏ sự dữ bao trùm trái đất (x St 3,18) ; Nay Chúa Giê-su Phục Sinh tỏ ra dáng
người làm vườn, Ngài là Adam cuối cùng luôn cùng với Chúa Cha làm việc (x Ga 5,17),
để canh tân bộ mặt trái đất, khởi đi từ việc Ngài cứu chuộc loài người. Như
thánh Phao-lô đã nói: “Phàm ai ở trong
Đức Ki-tô, đều là thụ tạo mới, con người cũ đã qua đi, và này con người mới
được tạo thành, tức là những ai đang sống, không còn sống cho chính mình nữa,
mà sống cho Đấng đã chết và sống lại vì mình” (1Cr 5,17.15b: Bài đọc), như thế Đức Giê-su diệt “cỏ gai” là tội lỗi
đưa đến sự chết mà Adam thứ nhất đã gieo vào lòng giống nòi của ông.
Nhưng ta để ý đời sống
lao động của Đức Giê-su trên dương thế, với tuổi đời 33, Ngài đã dành 30 năm
làm việc tay chân, chỉ có ba năm cuối đời, Ngài lo việc Nước Thiên Chúa đạt tỷ
lệ 1/10 (3/33) thời gian trong đời. Thế thì ta được sinh lại bởi Chúa Giê-su, trở
nên giống Ngài, liệu ta có giống Chúa Giê-su mỗi ngày dành hai giờ đạt tỷ lệ
1/10 để lo việc linh hồn không ? Nhất là dành giờ đi dự Lễ mỗi ngày, hầu ta
được cầm lấy Chúa Giê-su Thánh Thể, là nắm chắc được ơn cứu độ, như bà Maria
Madalena vừa nhận ra Chúa Giê-su Phục Sinh, là muốn ôm chầm lấy Ngài, thì Ngài
lại nói: “Đừng cầm Ta lại, vì Ta chưa về
cùng Cha Ta” (Ga 20,17: Tin Mừng).
Tại sao thế ?
Thưa: để thực hiện
chương trình cứu độ loài người, Đức Giê-su đi ba bước :
CBước I: Ngài tự hủy mình ra như kẻ tôi đòi từ lúc
nhập thể và đỉnh cao vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh tại đồi Sọ.
CBước II: Ngài Phục Sinh, chiến thắng mọi sự dữ, diệt
thần chết.
CBước III: Ngài về Trời để nhận
vương quyền từ tay Chúa Cha (x Mt 28,18). Chính là lúc Ngài thiết lập hoàn hảo Phụng
Vụ mới, thay thế cho Phụng Vụ Do Thái giáo và Ngài truyền cho Hội Thánh làm
hiện tại hóa trong Thánh Lễ mỗi ngày (x 1Cr 11,23-25), để ai tham dự thì được
Chúa Giê-su Phục Sinh thông ban phần chiến thắng vinh hiển, đánh gục thần chết.
Như vậy khi bà Maria
Madalena gặp Chúa Giê-su Phục Sinh nơi gần mộ, Ngài mới đi bước thứ hai, chưa
hoàn tất ơn cứu độ cho loài người. Bởi vì lúc ấy Ngài sống lại nhưng chưa về
cùng Cha, thì không sinh ơn cứu độ cho ai, mà phải đến khi Ngài về với Cha (bước thứ
ba). Đó là lý do Đức Giê-su nói: “Đừng
cầm Ta lại vì Ta chưa về cùng Cha Ta”, phải hiểu rằng khi Ngài đã phục
sinh về cùng Cha, lúc ấy Ngài mới muốn mọi người cầm lấy Ngài (rước Lễ). Khi
được rước Lễ, ta cũng nói được như thánh Phao-lô: “Điều quan trọng không phải tôi là người hoàn hảo, mà quan trọng vì được
Đức Giê-su chộp lấy” (Pl 3,12). Ai đã được Chúa Giê-su chộp lấy, người ấy
có sức mạnh trổi vượt hơn ông Samson đi diệt kẻ thù là tội lỗi. Chính vì vậy mà
ngày nay Hội Thánh cho phép người tín hữu rước Lễ trên tay, để xác tín mình
mạnh hơn ông Samson chỉ cầm hàm lừa. Kìa ông Samson đã bị kẻ thù khoét hai mắt,
nhưng nhờ cầu nguyện, Chúa cho ông sức mạnh bứt tung xiềng xích đang cùm
trói, rồi ông cầm lấy hàm lừa quại chết hàng ngàn kẻ thù, giải phóng cho dân
tộc (x Tp/Qa 15,15).
Chỉ ai tin nhận Chúa
Giê-su Phục Sinh, đặc biệt trong Thánh Lễ, người ấy mới bảo đảm được ơn cứu độ
cũng như khi Chúa Giê-su gọi chính tên Maria, bà quay lại và thưa : “Rabbuni”
(Sư Phụ), tiếng Do Thái là “lạy Thầy” (x Ga 20,15-16 : Tin Mừng). Sự việc Chúa
Giê-su gọi tên bà Maria làm ứng nghiệm Lời Thánh Kinh : “Đừng sợ, vì Ta đã chuộc ngươi về, Ta đã gọi bằng chính tên ngươi, ngươi
đã trở thành dân riêng của Ta” (Is 43,1b).
Vậy ta muốn được tình
yêu Đức Ki-tô thúc bách để sống như thánh Phao-lô và bà Maria Madalena, hầu tập
họp nhiều người về cho Chúa, thì ta phải năng dự Phụng Vụ cất lời cầu nguyện:
“Lạy Chúa, Ngài là Chúa con thờ, linh hồn
con khao khát Chúa” (Tv 63/62,2 : Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Tình yêu Đức Ki-tô thúc bách tôi ! (2 Cr 5,14).
Linh mục
GIUSE ĐINH QUANG THỊNH