BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Xh 16,1- 5.9-13
1 Con cái Ít-ra-en nhổ trại rời Ê-lim lên đường, và
toàn thể cộng đồng con cái Ít-ra-en tới sa mạc Xin, giữa Ê-lim và Xi-nai, vào
ngày mười lăm tháng thứ hai kể từ khi họ ra khỏi đất Ai-cập.2 Trong
sa mạc, toàn thể cộng đồng con cái Ít-ra-en kêu trách ông Mô-sê và ông
A-ha-ron.3 Con cái Ít-ra-en nói với các ông: "Phải chi chúng
tôi chết bởi tay ĐỨC CHÚA trên đất Ai-cập, khi còn ngồi bên nồi thịt và ăn bánh
thoả thuê. Nhưng không, các ông lại đưa chúng tôi ra khỏi đó mà vào sa mạc này,
để bắt chúng tôi phải chết đói cả lũ ở đây! "
4 ĐỨC CHÚA phán với
ông Mô-sê: "Này, Ta sẽ làm cho bánh từ trời mưa xuống cho các ngươi ăn.
Dân sẽ ra lượm lấy khẩu phần cho mình, ngày nào cho ngày đó; Ta muốn thử lòng
chúng như vậy xem chúng có tuân theo Luật của Ta hay không.5 Ngày
thứ sáu, khi chúng dọn phần ăn đã đưa về, sẽ có gấp đôi phần chúng lượm mỗi
ngày."
9 Ông Mô-sê nói với
ông A-ha-ron: "Xin anh nói với toàn thể cộng đồng con cái Ít-ra-en thế
này: Anh em hãy lại gần thánh nhan ĐỨC CHÚA, vì Người đã nghe thấy những lời
anh em kêu trách."10 Trong khi ông A-ha-ron nói với toàn thể
cộng đồng con cái Ít-ra-en, họ quay mặt về phía sa mạc, và kìa, vinh quang ĐỨC
CHÚA xuất hiện trong đám mây.11 ĐỨC CHÚA phán với ông Mô-sê:12
"Ta đã nghe tiếng con cái Ít-ra-en kêu trách. Vậy, ngươi hãy bảo chúng
rằng: Vào buổi chiều, các ngươi sẽ được ăn thịt, và ban sáng, các ngươi sẽ được
ăn bánh thoả thuê, và các ngươi sẽ biết rằng Ta là ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của các
ngươi."13 Thật vậy, buổi chiều, chim cút bay đến rợp cả trại.
Và buổi sáng thì có lớp sương phủ quanh trại.
ĐÁP CA: Tv 77
Đ. Chúa ban
bánh bởi trời nuôi dưỡng họ. (c
24b)
18 Họ chủ
tâm thách thức cả Chúa Trời, đòi được ăn cho vừa sở thích. 19 Họ kêu
trách Thiên Chúa rằng trong sa mạc này, liệu Chúa Trời có thể dọn gì cho ta ăn?
23 Chúa hạ
lệnh cho mây tầng cao thẳm, lại truyền mở rộng cánh thiên môn; 24
Người khiến man-na tựa hồ mưa đổ xuống, và ban bánh bởi trời nuôi dưỡng họ.
25 Kẻ phàm
nhân được ăn bánh thiên thần, Chúa gửi đến cho họ dồi dào lương thực. 26
Trên trời cao, Người giục gió đông thổi tới, dùng sức mạnh đưa ngọn gió nam về.
27 Người
cho mưa thịt xuống nhiều như bụi, chim chóc ê hề như cát đại dương; 28
Người cho rớt vào ngay doanh trại, chung quanh lều dân ở.
BÀI GIẢNG
A. PHẦN GIẢI THÍCH
Tại sao người đi gieo giống không chọn đất tốt để gieo
hạt, mà gieo cả trên đường, trên sỏi đá, vào bụi gai ? (x Mt 13, 4t)
Ruộng lúa của Do Thái
sau vụ gặt để hoang, khiến nhiều người đi tắt ngang tạo nên con đường mòn, bên
cạnh đó là những khóm cỏ hoang mọc lên. Đến mùa gieo giống, người nhà nông đem
hạt vãi trên thửa đất của mình rồi mới cày lấp hạt giống xuống, như thế những
hạt rơi trên đường chủ ruộng chưa kịp cày, thì chim trời bay ngang qua trông
thấy nó xà xuống công đi mất! Khi tra lưỡi cày xuống ruộng, vì đất Do Thái có
nhiều đá, nên lưỡi cày vần cục đá nhô lên, đội hạt giống nằm trên. Khi hạt
giống vừa nảy mầm, vì không có nước nên khô héo; những hạt rơi vào bụi cỏ, bụi
gai, dù lưỡi cày đã úp bụi cỏ, bụi gai xuống, nhưng có sẵn rễ, nó mọc nhanh hơn
hạt giống còn phải qua thời kỳ nảy mầm, do đó cỏ làm chết ngạt hạt giống, không
mọc chen với cỏ được!
B. GIÁO HUẤN
GIẢNG LỜI CHÚA LÀ ƠN GỌI BẨM SINH
Ta biết chủ đích tác
giả Mat-thêu viết Tin Mừng là để diễn tả đời sống của Hội Thánh, đã được sinh
ra bởi Chúa Giê-su Phục Sinh. Để minh chứng đời sống Hội Thánh là công trình
tạo dựng mới của Thiên Chúa, tác giả Mt ở chương 13 ghi lại: Đức Giê-su đã dùng
bảy dụ ngôn :
1- Gieo giống.
2- Lúa cỏ chen nhau mọc.
3- Hạt cải nhỏ bé mọc
thành cây lớn.
4- Men làm dậy bột.
5- Kho báu trong ruộng.
6- Ngọc quý.
7- Lưới cá.
Đây được gọi là tuần
Sáng Thế Mới, vì mở đầu Tuần Sáng Thế này, Đức Giê-su nói về người gieo giống
trong ruộng. Marco và Luca giải thích: đó là gieo Lời Chúa. (x Mc 4,14 ; Lc
8,11). Như thế, Đức Giê-su muốn xác định rằng: không gieo Lời Chúa thì không
thể tạo nên cuộc Sáng Tạo Mới, để có “hạt giống tốt là con cái Nước Thiên Chúa”
(Mt 13,38), làm hoàn tất việc sáng tạo con người giống Thiên Chúa khởi đi từ
ngày thứ Sáu Tuần Thánh. Vì mỗi ngày Ngài chỉ phán một Lời, tức khắc vạn vật
xuất hiện vô cùng tốt đẹp (x St 1). Vì Hội Thánh là cộng đoàn “giống tốt con cái Nước Trời”, là gia tộc
của Đức Giê-su (x Mt 12, 49-50). Đây là hiệu quả do việc gieo Lời vào lòng
người qua dụ ngôn người gieo giống. Thực vậy, nếu không gieo hạt giống Lời (x Mt 4,14 ; Lc 8,11), để sinh “giống
tốt là con cái Nước Trời” (Ki-tô hữu) [x Mt 13,38], thì chẳng có chuyện
thu góp hoa trái của cuộc sáng tạo vào kho Nước Trời (không một ai được vào
Thiên Đàng), dù đã từng nghe Đức Giê-su nói “trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em
rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy
lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó” (Ga
14,2-3). Ta muốn có chỗ trong Nước Trời là nhờ khi còn sống, mỗi ngày dự Phụng
Vụ đã được Hội Thánh gieo hạt Lời vào tâm hồn. Vì “hạt giống là Lời Thiên Chúa, người gieo giống là Đức Ki-tô, ai tuân giữ
Lời Người sẽ muôn đời tồn tại” (Tung Hô Tin Mừng).
Hội Thánh là Hiền Thê
của Chúa Giê-su (x Ga 3,29 ; 2 Cr 11,2), thì Hội Thánh phải sinh nhiều “con cái Nước Trời” cho Đức Lang Quân
Giê-su. Đó là lý do Đức Giê-su đã sai các
môn đệ đi giảng Tin Mừng cho muôn dân, chứ không dừng chân giới hạn nơi
dân tộc Do Thái mà thôi, hầu làm cho mầu nhiệm Nước Trời thêm nhiều môn đệ,
sinh nhiều hoa trái việc lành làm vinh hiển Thiên Chúa (x Mt 28,19-20 ; Ga
15,8). Vì thế, không một người Công Giáo nào được phép cưỡng lại ý Chúa mà
không tích cực loan báo Tin Mừng. Sứ mệnh này là ơn gọi bẩm sinh, như Chúa đã
nói với ngôn sứ Giê-rê-mi-a: “Trước khi
cho ngươi thành hình trong dạ mẹ, Ta đã biết
ngươi; trước khi ngươi lọt lòng mẹ, Ta đã thánh hoá ngươi, Ta đặt ngươi
làm ngôn sứ cho chư dân." Nhưng tôi thưa: "Ôi! Lạy Đức Chúa là Chúa
Thượng, con đây còn quá trẻ, con không biết ăn nói!" Đức Chúa phán với
tôi: "Đừng nói ngươi còn trẻ! Ta sai ngươi đi đâu, ngươi cứ đi; Ta truyền
cho ngươi nói gì, ngươi cứ nói. Đừng sợ
chúng, vì Ta ở với ngươi để giải thoát ngươi", - sấm ngôn của Đức Chúa.
Rồi Đức Chúa giơ tay chạm vào miệng tôi và phán: "Đây Ta đặt lời Ta vào
miệng ngươi. Coi, hôm nay Ta đặt ngươi đứng đầu các dân các nước, để nhổ, để lật,
để huỷ, để phá, để xây, để trồng.” (Gr 1, 5-10: Bài đọc năm chẵn).
Việc loan báo Tin Mừng
là ơn huệ cho ta sống hạnh phúc, thì ta phải nói được như thánh Phao-lô: “Đối với tôi, rao giảng Tin Mừng không phải
là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm. Khốn thân
tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng! Tôi mà tự ý làm việc ấy, thì mới đáng
Thiên Chúa thưởng công; còn nếu không tự ý, thì đó là một nhiệm vụ Thiên Chúa
giao phó.” (1Cr 9,16-17). Bởi thế giáo huấn của Công Đồng Vat.II trong Hiến
Chế Hội Thánh số 35 dạy: “Giáo dân có thể và phải có một hoạt động cao
quý là truyền bá Tin Mừng cho thế giới, cả những lúc họ bận tâm lo lắng việc
trần thế”.
Người loan báo Tin Mừng
cần nhất phải tin tưởng vào sức mạnh đổi mới của Lời Chúa, như Lời Kinh Thánh
nói: “Như mưa thấm xuống đất, làm cho đất
phì nhiêu, phát sinh sự sống, hơn thế, Lời từ miệng Ta phán ra, thấm vào lòng
người sẽ không trở lại với Ta cách hư luống, nhưng thực hiện điều Ta muốn”
(Is 55,10-11). Nước mưa đổ xuống nơi nào, thì dù ta muốn hay không, tất yếu
sinh sự sống như cỏ, côn trùng, thậm chí tảng đá không thấm nước mà được nước
mưa dầm dìa đổ xuống, lâu ngày cũng có rêu mọc lên. Còn hơn thế nữa, khi Lời
Chúa đã được gieo vào lòng người, tất yếu sinh hiệu quả tốt,còn hơn nhà nông đi
gieo giống, dù họ biết có nhiều hạt bị thất thoát: “Hạt rơi trên đường, trên đá, vào bụi gai”, thế mà người gieo vẫn
tin tưởng có mùa gặt, nhờ kiên nhẫn trong niềm tin và trông cậy ơn Chúa phù hộ
cho công việc để có thu hoạch. Người gieo giống biết chắc việc thu hoạch còn lệ
thuộc vào ơn Chúa cho, vì “có hạt được
100, hạt được 60, hạt được 30” (Mt 13,8: Tin Mừng). Kết quả này làm ta phải
suy nghĩ: cùng một mảnh đất tốt và cùng gieo những hạt giống tốt như nhau, thế
mà có hạt cho năng suất 100, hạt khác chỉ đạt 60 hay 30! Là hoàn toàn do ơn
Trời, chứ không phải do người gieo. Bởi thế, trước khi lên đường rao giảng Tin
Mừng, ta phải vào Nhà Thờ dự Lễ để được Chúa Thánh Thần khắc ghi Lời vào tâm
hồn và thân xác của ta (x 2Cr 3,3), và được rước Lễ để kết hợp với Chúa Giê-su,
có thế ta mới sống lời thánh Phê-rô dạy: “Ai
có nói thì nói Lời Chúa, ai phục vụ thì phục vụ bằng sức mạnh Chúa ban, có thế
trong mọi việc chúng ta làm mới tôn vinh Thiên Chúa” (1Pr 4,11).
Kìa dân Do Thái suốt 40
năm băng qua sa mạc không làm lụng, không kho lẫm, nhưng nhờ hằng ngày đi lượm
manna từ trời rơi xuống mà ăn, mới đủ sức để tiến về miền đất chảy sữa và mật
Chúa hứa ban (x Xh 3,17). Ngày nào không ăn manna, thì không đủ sức lên đường,
vì “Chúa đã ban bánh bởi trời nuôi dưỡng
họ” (Tv 78/77, 24b: ĐC năm lẻ). Chúa Giê-su giải thích manna đó là hình
bóng Bánh Hằng Sống (Chúa Giê-su Phục Sinh) mà Chúa Cha thương ban cho thế
gian. Xưa kia cha ông họ ăn manna rồi cũng phải chết, nhưng ai ăn Thịt và Máu
Chúa Ki-tô thì được sống dồi dào như Thiên Chúa, có chết cũng sống lại (x Ga
6,32t). Thế mà nhiều người Công Giáo không chịu đến dự Lễ, làm sao có sức, có
nghị lực để lên đường đi loan báo Tin Mừng ?! Chính vì thế mà thánh sử Luca
không ghi sau khi Chúa Giê-su về trời các Tông Đồ đi khắp thế gian rao giảng
Tin Mừng như ông Mat-thêu (x Mt 28,19-20), mà ông Luca lại ghi sau khi Chúa
Giê-su về trời, các Tông Đồ hằng ở trong Đền Thờ chúc tụng Chúa (x Lc
24,50-53). Sở dĩ hai ông Mat-thêu và Luca ghi khác nhau như thế, vì Chúa muốn
chúng ta phải hiểu rằng :
- Cầu nguyện, nhất là
tham dự Thánh Lễ cũng là cách truyền giáo, chứ không nhất thiết chỉ lên đường
đi rao giảng Tin Mừng.
- Trước khi lên đường
truyền giáo, ta phải dự Lễ, mới có đủ nghị lực, đủ khả năng loan báo Tin Mừng.
- Nếu cân đo giữa cầu
nguyện và giảng Tin Mừng, thì cầu nguyện vẫn quan trọng hơn. Vì nếu không cầu
nguyện để được Chúa ở cùng, thì dù có làm việc tốt đến đâu cũng chỉ là việc của
loài người, trước sau ra tro bụi. Do đó phải làm việc nhờ, với, trong Chúa
Giê-su mới có giá trị cứu độ và tôn vinh Thiên Chúa (x Cv 5,38-39).
Khi đã cầu nguyện được
Chúa ở cùng mà xem ra công việc lại thất bại, thì ta nhớ mình chỉ là “đầy tớ vô dụng, không biết làm việc gì hơn
là bổn phận phải làm” (Lc 17,10). Vì cũng như người đi gieo hạt giống, bổn
phận cứ gieo, có người khác bón tưới, nhưng mọc lên là do ơn Trời (x 1 Cr 3,6).
Kìa Đức Giê-su đi gieo Lời, cũng phải kiên nhẫn,chịu đựng đón nhận kết quả xem
ra hẩm hiu, như Ngài nói: “Không biết
ngày tôi trở lại, có gặp được niềm tin vào trên mặt đất này không?” (Lc
18,8). Thế nên người tôi tớ của Thiên Chúa phải luôn tự nhủ mình rằng: “Tôi đã vất vả luống công phí sức mà chẳng
được gì, chính Chúa minh xét cho tôi, và phần thưởng của tôi nơi tay Ngài”
(Is 49,4).
Vậy ngày nào Chúa cho
ta còn sống trên đời, hãy luôn cầu
nguyện: “Lạy Chúa, miệng con sẽ tường
thuật ơn cứu độ Ngài ban” (Tv 71/70, 15: ĐC năm chẵn).
THUỘC LÒNG
Đức Chúa giơ tay chạm vào miệng tôi và phán: “Đây Ta đặt
lời Ta vào miệng ngươi. Coi, hôm nay Ta đặt ngươi đứng đầu các dân các nước, để
nhổ, để lật, để huỷ, để phá, để xây, để trồng” (Gr 1, 9-10).
Linh mục GIUSE ĐINH
QUANG THỊNH