BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Xh 11,10 – 12,14
11 10 Ngày ấy, ông Mô-sê và ông A-ha-ron làm mọi
phép lạ đó trước mặt Pha-ra-ô; nhưng ĐỨC CHÚA làm cho lòng Pha-ra-ô ra chai đá,
và vua không thả con cái Ít-ra-en ra khỏi đất ấy.
12 1 ĐỨC CHÚA phán với ông Mô-sê và ông A-ha-ron
trên đất Ai-cập: 2"Tháng này, các ngươi phải kể là tháng đứng
đầu các tháng, tháng thứ nhất trong năm.3 Hãy nói với toàn thể cộng
đồng Ít-ra-en: Mồng mười tháng này, ai nấy phải bắt một con chiên cho gia đình
mình, mỗi nhà một con.4 Nếu nhà ít người, không ăn hết một con, thì
chung với người hàng xóm gần nhà mình nhất, tuỳ theo số người. Các ngươi sẽ tuỳ
theo sức mỗi người ăn được bao nhiêu mà chọn con chiên.5 Con chiên
đó phải toàn vẹn, phải là con đực, không quá một tuổi. Các ngươi bắt chiên hay
dê cũng được.6 Phải nhốt nó cho tới ngày mười bốn tháng này, rồi
toàn thể đại hội cộng đồng Ít-ra-en đem sát tế vào lúc xế chiều,7
lấy máu bôi lên khung cửa những nhà có ăn thịt chiên.8 Còn thịt, sẽ
ăn ngay đêm ấy, nướng lên, ăn với bánh không men và rau đắng.9 Các
ngươi không được ăn sống hay luộc, nhưng chỉ được ăn nướng, với cả đầu, chân và
lòng.10 Không được để lại gì đến sáng; cái gì còn lại đến sáng, phải
đốt đi.11 Các ngươi phải ăn thế này: lưng thắt gọn, chân đi dép, tay
cầm gậy. Các ngươi phải ăn vội vã: đó là lễ Vượt Qua mừng ĐỨC CHÚA.12
Đêm ấy Ta sẽ rảo khắp đất Ai-cập, sẽ sát hại các con đầu lòng trong đất Ai-cập,
từ loài người cho đến loài thú vật, và sẽ trị tội chư thần Ai-cập: vì Ta là ĐỨC
CHÚA.13 Còn vết máu trên nhà các ngươi sẽ là dấu hiệu cho biết có
các ngươi ở đó. Thấy máu, Ta sẽ vượt qua, và các ngươi sẽ không bị tai ương
tiêu diệt khi Ta giáng hoạ trên đất Ai-cập.14 Các ngươi phải lấy
ngày đó làm ngày tưởng niệm, ngày đại lễ mừng ĐỨC CHÚA. Qua mọi thế hệ, các
ngươi phải mừng ngày lễ này: đó là luật quy định cho đến muôn đời.
ĐÁP CA: Tv 115
Đ. Tôi xin
nâng chén mừng ơn cứu độ
và kêu cầu Thánh Danh Đức Chúa (c
13)
12 Biết
lấy chi đền đáp CHÚA bây giờ vì mọi ơn lành Người đã ban cho? 13 Tôi
xin nâng chén mừng ơn cứu độ và kêu cầu thánh danh ĐỨC CHÚA.
15 Đối với
CHÚA thật là đắt giá cái chết của những ai trung hiếu với Người. 16
Vâng lạy CHÚA, thân này là tôi tớ, tôi tớ Ngài, con của nữ tỳ Ngài, xiềng xích
trói buộc con, Ngài đã tháo cởi.
17 Con sẽ
dâng lễ tế tạ ơn, và kêu cầu thánh danh ĐỨC CHÚA. 18 Lời khấn nguyền
với CHÚA, tôi xin giữ trọn, trước toàn thể dân Người.
BÀI GIẢNG
HY TẾ CỦA CHÚA GIÊSU
THAY
THẾ PHỤNG VỤ DO-THÁI GIÁO
Đức Giê-su đã xác nhận: Sứ mệnh
Ngài đến trần gian không phải hủy bỏ Lề Luật, nhưng làm cho Lề Luật nên hoàn
hảo (x Mt 5,17), điều ấy Đức Giê-su thực hiện rõ nhất trong Hy Tế của Ngài
thiết lập thay thế cho Phụng Vụ Do Thái giáo vào ngày thứ bảy.
Thực vậy, ba lý do và ý nghĩa nghỉ
việc ngày thứ bảy của ông Mô-sê quy định cho dân để tạ ơn Thiên Chúa qua Phụng
Vụ Do Thái giáo được Đức Giê-su làm hoàn hảo, nhờ Mầu Nhiệm Tử Nạn và Phục Sinh
của Ngài, đó là Hy Tế Thập Giá, đỉnh cao ở đồi Sọ và hoàn hảo vào ngày thứ tám,
ngày thứ nhất trong tuần, tức là ngày Chúa nhật. Ba lý do nghỉ việc đó là:
1/ MỪNG CÔNG TRÌNH TẠO DỰNG CỦA THIÊN CHÚA
Ông Mô-sê truyền cho dân phải nghỉ
việc ngày thứ bảy để mừng công trình
Thiên Chúa sáng tạo vũ trụ tốt đẹp trong sáu ngày, rồi ban tặng hết cho
loài người, ngày thứ bảy Chúa nghỉ ngơi (x Xh 20,8-11).
Nhưng ngày Chúa nhật, Chúa Giê-su
Phục Sinh tái tạo loài người hư hỏng do tội Adam, Eva khởi đi từ Bí tích Thánh
Tẩy, và được nuôi sống bằng Bí tích Thánh Thể - bằng chính xương thịt Con Một
Thiên Chúa – để ta được trở nên con Thiên Chúa (x 1Ga 3,2), được cùng một sự sống với Thiên
Chúa (x Ga 6,57 ; Ga 15,1), và được đồng hóa với Ngài (x Gl
2,20). Nếu không, ta chỉ dừng lại ở giống nòi Adam, Eva được Chúa tạo dựng
như các sinh vật (x 1Cr 15,45), chẳng hơn gì loài thú (x Gv
3,18-19).
2/ MỪNG ĐƯỢC CHÚA CỨU THOÁT KHỎI NÔ LỆ
Ông Mô-sê lại truyền cho dân phải
nghỉ ngày thứ bảy, vì Chúa đã cứu dân
thoát cảnh nô lệ Ai Cập, nhờ Chúa bảo ông Mô-sê dùng gậy đập xuống Biển Đỏ,
nước rẽ ra cho dân đi qua an toàn, để rồi cũng nước ấy chôn sống bọn Ai Cập
dưới lòng biển (x Dnl 5,12-15).
Niềm vui trên đây không thể sánh
bằng nhờ Chúa Giê-su Phục Sinh, Ngài cứu chúng ta thoát nô lệ tội lỗi, đánh gục
thần chết, thoát ách thống trị của satan, nhờ nước Thánh Tẩy và Máu Chúa Giê-su
Phục Sinh trong Hy Tế mới Ngài thiết lập, khi Ngài từ cõi chết sống lại vào
ngày thứ nhất trong tuần. Rõ ràng nhờ Phụng Vụ của Chúa Giê-su, ta vượt qua sự
chết tiến vào cõi sống, thì trổi vượt hơn cuộc vượt qua Biển Đỏ của dân Do Thái
tiến về miền đất Hứa.
Đúng như Lời Đức Giê-su đã nói: “Chúa Con có cho các ngươi được tự do, thì
các ngươi mới đích thực là tự do” (Ga 8,36).
3/ MỪNG ĐƯỢC CHÚA BAN LỜI HẰNG SỐNG
Sau cùng ông Mô-sê truyền cho dân
phải nghỉ ngày thứ bảy để ngợi khen Chúa,vì vào ngày thứ bảy Ngài đã gọi ông Mô-sê lên núi Sinai trao cho ông Lời Chúa được ghi trên hai phiến
đá để truyền lại cho dân (x Xh 24,16-18 ; 35,2). Nhờ Lời khắc ghi trên hai
phiến đá, dân Chúa toàn thắng mọi kẻ thù, sống bình an trên đường tiến về miền
đất Hứa.
Nhưng Lời Chúa ban riêng cho Dân Thái ở núi Sinai không bằng
Lời Chúa ban cho toàn thể nhân loại vào ngày Lễ Ngũ Tuần, ngày Chúa nhật sau
khi Chúa Giê-su Phục Sinh (x Cv 2). Và Lời Chúa ban trong thời Tân Ước không ghi
trên hai tấm đá như xưa, nhưng Hội Thánh dùng quyền năng Chúa Thánh Thần ghi
trên tấm bia linh hồn, bia thân xác của người tín hữu (x 2 Cr 3,3). Giá trị Lời
Chúa ở núi Sinai chỉ giam người ta trong tội, cùng lắm có giá trị như một quản
giáo,dẫn ta đến kết hợp với Chúa Giê-su Phục Sinh (x Gl 3,22.24), để ta được
lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác, nhất là được sống dồi dào như Thiên Chúa (x
Ga 1,16-17 ; 6,57 ; 10,10). Chân lý này Chúa dùng miệng ngôn sứ Giê-rê-mi-a
phán: “Đây là giao ước Ta sẽ lập với nhà
Ít-ra-en sau những ngày. Ta sẽ ghi vào lòng dạ chúng, sẽ khắc vào tâm khảm
chúng Lề Luật của Ta. Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng, còn chúng sẽ là dân của
Ta.Chúng sẽ không còn phải dạy bảo nhau, kẻ này nói với người kia: "Hãy
học cho biết ĐỨC CHÚA", vì hết thảy chúng, từ người nhỏ đến người lớn, sẽ
biết Ta. Ta sẽ tha thứ tội ác cho chúng và không còn nhớ đến lỗi lầm của chúng
nữa.Ít-ra-en sẽ tồn tại mãi” (Gr 31,33-34).
Trên đây là những lý do Đức Giê-su
bênh vực các Tông Đồ đi theo Ngài vào ngày thứ bảy, vì đói nên khi đi qua đồng
lúa của người ta,họ đã bứt mà ăn (x Mt 12, 1-8: Tin Mừng). Điều này chứng tỏ Phụng Vụ ngày thứ bảy của Do Thái giáo
không làm cho ai no thỏa, vì không
sinh ơn cứu độ.
Đức Giê-su lại dẫn chứng việc ông
Đavid cùng với đoàn tùy tùng chạy trốn vua Sao-lê, vì quá đói, họ đã vào Đền
Thờ lấy bánh chỉ dành riêng cho tư tế để ăn (x 1Sm 21, 2-7). Đức Giê-su nhắc
đến chuyện này là gài muốn ám chỉ: Ngài cũng đang lâm nạn như Đavid, bị nhiều kẻ có dòng máu ghen
tỵ như vua Sao-lê đang tìm cách hại Ngài, nhưng chính lúc người ta giết Đức
Giê-su, Ngài mới đích thực là Con Chiên, Đấng xóa tội trần gian (x Ga 1,29),
thay thế con chiên người Do Thái sát tế dâng Thiên Chúa theo Luật Phụng Vụ do
ông Mô-sê truyền (x Dt 8-9). Do đó Đức Giê-su nói: “Con Người (Đức Giê-su) là Chủ ngày sabat” (Mt 12,8: Tin Mừng).
Chỉ ai tham dự Phụng Vụ Chúa Giê-su mới được Ngài thanh tẩy, đó là lý
do Ngài bênh vực các môn đệ, dù họ có lỗi bứt lúa của người ta vào ngày thứ bảy ăn, mà Ngài bảo: “Đừng ai lên án các môn đệ là những người vô
tội” (x Mt 12, 7b: Tin Mừng), đồng nghĩa thoát chết và được sống đời đời.
Tin Mừng này trổi vượt hơn vua Khít-ki-gia lâm bệnh sắp chết, vua quay mặt vào
vách khóc nức nở, và thiết tha cầu
nguyện, nên được Chúa nhậm lời. Chúa sai ngôn sứ Isaia đến bảo vua lấy bánh
trái vả chà vào các ung nhọt, thế là vua thoát khỏi cơn bệnh hiểm nghèo và sống
thêm 15 năm nữa ! (x Is 38,1-6.21-22.
7-8: Bài đọc năm chẵn).
Được chữa lành bệnh, vua
Khít-ki-gia hết lòng tạ ơn Chúa, điều này đã trở thành dấu chỉ: Khi chúng ta
tham dự Phụng Vụ của Chúa Giê-su, nhất là khi dự Thánh Lễ, ta được nghe Lời và
rước Lễ, là được thông hiệp với Chúa Giê-su Phục Sinh hơn vua Khít-ki-gia lấy
bánh trái vả bôi vào ung nhọt,cho ta cất lời
ngợi khen: “Lạy Chúa, chính Ngài (Chúa
Giê-su) đã cứu con khỏi hố diệt vong”
(Is 38,17b: Đáp ca năm chẵn).
“Chúa cứu ta khỏi hố diệt vong” chính là Ngài kéo ta lên khỏi hố tử
thần, thoát nô lệ satan, vì khi ta phạm tội Ngài cho phép satan giam cả hồn xác
ta trong hỏa ngục đời đời khóc lóc nghiến răng (x Mt 22,13 ; Mc 9,48), khốn nạn
hơn dân Do Thái bị đế quốc Ai Cập bắt làm nô lệ về thân xác. Nhưng dân Do Thái
nhờ Chúa dạy phải giết chiên ăn thịt, lấy máu bôi lên cửa, đêm ấy thiên thần
Chúa đi qua, cửa nhà người Ai Cập không có máu chiên thì tất cả các con đầu
lòng, cả người và vật đều bị giết, còn nhà người Do Thái thì được bình an. Từ
đó người Do Thái mừng lễ Vượt Qua, tạ ơn Chúa vì nhờ máu chiên mà họ thoát
chết, thoát cảnh nô lệ. (x Xh 11,10-12,14: Bài đọc năm lẻ). Nhưng đó là dấu chỉ
Chúa muốn cả loài người nhờ Máu Con Chiên Thiên Chúa (Chúa Giê-su) mới thực sự
thoát nô lệ satan, thoát tay tử thần. Đó là hiệu quả Hy Tế của Chúa Giê-su thiết
lập. Qua Hy Tế này, chúng ta mới thực sự tạ ơn Chúa Cha, đã cho ta không phải
đói như các môn đệ đã bứt trộm lúa của người ta mà ăn trong ngày sabat, nhất là
được sống đời đời nhờ ăn Mình và Máu Chúa Ki-tô. Bởi lẽ máu chiên bò trong
Phụng Vụ Do Thái giáo dâng không tẩy xóa được tội ai (x Dt 9,11-14).
Hy Tế của Chúa Giê-su còn là Tiệc
Cưới của Tân Lang Giê-su với Hiền Thê
của Ngài là các Ki-tô hữu, những trinh nữ thanh khiết (x 2 Cr 11,2 ; Kh
19, 7-9), để “tôi xin nâng chén mừng ơn
cứu độ, và kêu cầu thánh danh Đức Chúa” (Tv 116/115,13: ĐC năm lẻ). Đây là
những người nhờ biết nghe tiếng Chúa Giê-su, họ trở thành chiên ngoan được Đức
Giê-su biết (cưới lấy) và đi theo Ngài (x Ga 10,27: Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Chúa phán: Ta muốn tình yêu chứ không muốn lễ vật, Ta ưa
việc nhận biết Thiên Chúa hơn là của lễ toàn thiêu (Hs 6,6).
LM. GIUSE ĐINH QUANG THỊNH