BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Xh 3, 1-6.9-12
1 Bấy giờ ông Mô-sê
đang chăn chiên cho bố vợ là Gít-rô, tư tế Ma-đi-an. Ông dẫn đàn chiên qua bên
kia sa mạc, đến núi của Thiên Chúa, là núi Khô-rếp.2 Thiên sứ của
ĐỨC CHÚA hiện ra với ông trong đám lửa từ giữa bụi cây. Ông Mô-sê nhìn thì thấy
bụi cây cháy bừng, nhưng bụi cây không bị thiêu rụi.3 Ông tự bảo:
"Mình phải lại xem cảnh tượng kỳ lạ này mới được: vì sao bụi cây lại không
cháy rụi? "4 ĐỨC CHÚA thấy ông lại xem, thì từ giữa bụi cây
Thiên Chúa gọi ông: "Mô-sê! Mô-sê! " Ông thưa: "Dạ, tôi đây!
"5 Người phán: "Chớ lại gần! Cởi dép ở chân ra, vì nơi
ngươi đang đứng là đất thánh."6 Người lại phán: "Ta là
Thiên Chúa của cha ngươi, Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác,
Thiên Chúa của Gia-cóp." Ông Mô-sê che mặt đi, vì sợ nhìn phải Thiên Chúa.
9 Giờ đây, tiếng rên
siết của con cái Ít-ra-en đã thấu tới Ta; Ta cũng đã thấy cảnh áp bức chúng
phải chịu vì người Ai-cập.10 Bây giờ, ngươi hãy đi! Ta sai ngươi đến
với Pha-ra-ô để đưa dân Ta là con cái Ít-ra-en ra khỏi Ai-cập."
11 Ông Mô-sê thưa với
Thiên Chúa: "Con là ai mà dám đến với Pha-ra-ô và đưa con cái Ít-ra-en ra
khỏi Ai-cập? "12 Người phán: "Ta sẽ ở với ngươi. Và đây là
dấu cho ngươi biết là Ta đã sai ngươi: khi ngươi đưa dân ra khỏi Ai-cập, các
ngươi sẽ thờ phượng Thiên Chúa trên núi này."
ĐÁP CA: Tv 102
Đ. Chúa là
Đấng từ bi nhân hậu. (c 8a)
1 Chúc
tụng CHÚA đi, hồn tôi hỡi, toàn thân tôi, hãy chúc tụng Thánh Danh! 2
Chúc tụng CHÚA đi, hồn tôi hỡi, chớ khá quên mọi ân huệ của Người.
3 CHÚA
tha cho ngươi muôn ngàn tội lỗi, thương chữa lành các bệnh tật ngươi. 4
Cứu ngươi khỏi chôn vùi đáy huyệt, bao bọc ngươi bằng ân nghĩa với lượng hải
hà,
6 CHÚA
phân xử công minh, bênh quyền lợi những ai bị áp bức, 7 mạc khải cho
Mô-sê biết đường lối của Người, cho con cái nhà Ít-ra-en thấy những kỳ công
Người thực hiện.
BÀI GIẢNG
CHỈ NHẬN BIẾT Ý CHÚA
QUA
ĐỜI SỐNG HỘI THÁNH
Muốn nhận biết ý Chúa
qua đời sống Hội Thánh Công Giáo,ta phải xác tín rằng: Chúa chỉ mạc khải ý của
Ngài cho Hội Thánh Công Giáo, và qua lịch sử Thiên Chúa cứu độ, ta mới nhận ra
ý Ngài qua lăng kính Chúa Giê-su Phục Sinh.
I. CHÚA CHỈ MẠC KHẢI CHO HỘI THÁNH CÔNG GIÁO MÀ THÔI
Dựa vào mạc khải, ta
phải xác tín rằng: Chỉ có Hội Thánh Công Giáo mới có quyền công bố Lời Chúa
chính xác qua năm chứng từ sau đây:
1- Chúa Cha chỉ mạc
khải cho những người thuộc về Đức Giê-su.
a- Mạc khải cho Hội Thánh
Đức Giê-su tạ ơn Chúa Cha:
“Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin
ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những
điều này, nhưng lại mạc khải cho những người bé mọn.” (Mt 11,25: Tung Hô
Tin Mừng).
“Kẻ bé nhỏ” trong Tân
Ước phải hiểu là những người thuộc về Hội Thánh Chúa Ki-tô:
- Đức Giê-su nói với các
môn đệ: “Nếu chúng con không trở nên trẻ
nhỏ, chúng con không được vào Nước Trời” (Mt 18,3).
- Đức Giê-su an ủi các
môn đệ: “Hỡi các con thơ bé, Ta chỉ còn ở
với các con một ít nữa thôi” (Ga 13,33), nên “các con đừng sợ, hỡi đoàn chiên nhỏ bé, vì Cha các con đã khấng ban
Nước Trời cho các con” (Lc 12,32).
- Thánh Gioan gọi các tín
hữu là “các con thơ bé”, dù có nhiều
người lớn tuổi hơn ông (x 1Ga 2,1.12.14.18.28).
Vậy Chúa Cha chỉ mạc
khải cho những “kẻ bé nhỏ” (con thơ bé), phải hiểu cách cụ thể là Ngài chỉ mạc
khải cho Hội Thánh Chúa Ki-tô, Giáo hoàng là thủ lãnh khởi đi từ ông Phê-rô đã
đặt, còn những kẻ thông thái, khôn ngoan, cậy dựa vào Luật Mô-sê mà chống đối
Đức Giê-su, thì không được Chúa Cha mạc khải cho (x Ga 7,45-52 ; Mt 11, 25b).
b- Mạc khải cho thủ
lãnh Hội Thánh.
Ông Mattheu ghi nhận: “Khi Đức Giê-su đến vùng kế cận thành
Xê-da-rê Phi-líp-phê, Người hỏi các
môn đệ rằng: "Người ta nói Con
Người là ai? "Các ông thưa: "Kẻ thì nói là ông Gio-an Tẩy Giả, kẻ thì
bảo là ông Ê-li-a, có người lại cho là ông Giê-rê-mi-a hay một trong các vị
ngôn sứ." (Mt 16,13-14).Nói
tắt: quần chúng nói Đức Giê-su là người phát ngôn viên của Thiên Chúa. Như thế
họ không nói sai về Đức Giê-su, nhưng Đức Giê-su không có ý kiến gì về những
nhận định đó ; nhưng “khi Đức Giê-su lên
tiếng hỏi các môn đệ: “Còn chúng con
nói Thầy là ai?” Ông Phê-rô đại diện Nhóm Mười Hai thưa: "Thầy là Đấng
Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống." Đức Giê-su nói với ông: "Này anh
Si-môn con ông Giô-na, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mạc
khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời”. (Mt 16,
16-17).
Như thế có nhiều người
nói tốt về Đức Giê-su như các anh em Chính Thống, Tin Lành, Anh Giáo, nhưng họ
không được Cha trên trời mạc khải cho. Chỉ có tiếng nói của thủ lãnh Hội Thánh
Công Giáo qua Phụng Vụ mới thực là Lời Chúa Giê-su nói như Cha trên trời (x Dt
1,1-2 ; Ga 12,50).
Truyền thống Hội Thánh
hiểu những người tin thờ Chúa Giê-su ngoài Hội Thánh Công Giáo, họ chỉ biết một
phần nào về Chúa Giê-su, chỉ có Hội Thánh Công Giáo mới được phúc hiểu biết
trọn vẹn ý Thiên Chúa. Chân lý được mạc khải qua việc các chú lính Roma chia
nhau áo ngoài của Chúa Giê-su mỗi người mỗi ; còn áo trong của Ngài thì họ bắt
thăm ai được thì lấy trọn. (x Ga 19,23-24).
2- Đức Giê-su chỉ mở
trí cho môn đệ hiểu Lời Ngài giảng.
Khi Đức Giê-su nói
những dụ ngôn về Nước Thiên Chúa, chẳng ai hiểu gì, trừ khi “Ngài ở một mình, những kẻ theo Ngài làm một
với Nhóm Mười Hai hỏi Ngài về các ví dụ. Và Ngài nói với họ: “Đã ban cho các
ngươi mầu nhiệm Nước Thiên Chúa, còn mọi sự chỉ ban cho những kẻ ở ngoài trong
câu ví, để “họ nhìn lấy nhìn để mà không thấy, họ nghe lấy nghe để mà không
hiểu, kẻo họ trở lại mà được tha thứ” (Mc 4,10-12). Bởi đó mà Ngài nói: “Cha tôi đã giao phó mọi sự cho tôi. Và không
ai biết rõ người Con, trừ Chúa Cha; cũng như không ai biết rõ Chúa Cha, trừ
người Con và kẻ mà người Con muốn mạc khải cho” (Mt 11,27: Tin Mừng).
Vậy Chúa cho ai hiểu ý
Chúa là quyền của Ngài.
- Xưa Thiên Chúa chỉ
mạc khải cho các ngôn sứ của Ngài, thánh Phê-rô nói: “Thiên Chúa đã mạc khải cho các ngài biết là các ngài có phận sự truyền
đạt thông điệp ấy, không phải cho chính mình, mà là cho anh em. Đó là thông
điệp mà nay các người giảng Tin Mừng đã loan báo cho anh em, nhờ tác động của
Thánh Thần là Đấng đã được cử đến từ trời. Chính các thiên thần cũng ước mong
được tìm hiểu kỹ lưỡng thông điệp ấy” (1Pr 1,12).
- Nay Chúa Giê-su chỉ
mở trí cho người được Chúa Thánh Thần cư ngụ. Để được Chúa Thánh Thần ở cùng, giáo
huấn Công Đồng Vat.II trong Sắc Lệnh Đào Tạo Linh Mục số 9, nhắc lại lời thánh
Augustin: “Ai càng yêu mến Hội Thánh Chúa Ki-tô, người đó càng có ơn Chúa Thánh
Thần”. Thánh Phê-rô nói: “Anh em
phải biết điều này: không ai được tự tiện giải thích một lời ngôn sứ nào trong
Sách Thánh. Quả vậy, lời ngôn sứ không
bao giờ lại do ý muốn người phàm, nhưng chính nhờ Thánh Thần thúc đẩy mà có
những người đã nói theo lệnh của Thiên Chúa.” (2Pr 1,20-21).
3- Hội Thánh rao
giảng chính là Đức Giê-su rao giảng.
Đức Giê-su xác nhận: “Ai nghe Lời môn đệ Ta là nghe Lời Ta”
(Lc 10,16a). Trước tòa án, thượng tế Caipha tra hỏi giáo lý của Đức Giê-su đã
dạy thế nào? Đức Giê-su trả lời: “Các ông
muốn nghe giáo lý của tôi, cứ vào Nhà Thờ hỏi người nghe tôi nói” (Ga
18,19-21). Nói trong Nhà Thờ là quyền giảng của hàng giáo sĩ. Như thế, vào giờ
Tử Nạn của Đức Giê-su (lúc Ngài dâng Lễ), người ta vào Nhà Thờ nghe Hội Thánh
giảng dạy, đó chính là nghe Lời Đức Giê-su (x Lc 10,16 ; Dt 1,1-2).
4- Đức Giê-su chỉ
cầu nguyện riêng cho ông Phê-rô, vì
ông là thủ lãnh Hội Thánh Ngài đã đặt: “Si-môn,
Si-môn ơi, kìa Xa-tan đã xin được sàng anh em như người ta sàng gạo. Nhưng Thầy
đã cầu nguyện cho anh để anh khỏi mất lòng tin. Phần anh, một khi đã trở lại,
hãy làm cho anh em của anh nên vững mạnh.” (Lc 22, 31-32).
5- Chỉ có Hội Thánh
Công Giáo được đặc quyền công bố Lời Chúa.
Thánh Phao-lô xác tín: “Thiên thần nào bởi Trời đến giảng Tin Mừng
khác điều chúng tôi rao giảng cho anh em, thì nó hãy là đồ chúc dữ” (Gl
1,8).
Dựa vào những chứng từ
mạc khải trên đây, ta phải vững tin rằng không thể tìm được Lời Chúa ngoài Hội
Thánh Công Giáo. Bởi vì muốn biết đâu là chân lý, thì điều ấy phải phát xuất từ
Thiên Chúa, và Thiên Chúa chỉ trao cho Hội Thánh do ông Phê-rô làm thủ lãnh có quyền
công bố mà thôi. Điều này trái với chủ trương của anh em Tin Lành. Vì anh em
Tin Lành nghĩ ai cũng có Chúa Thánh Thần, cứ đọc Thánh Kinh tự hiểu lấy. Nếu
thế thì, mỗi một Nhà Thờ của anh em Tin Lành lại có một Chúa Thánh Thần soi
sáng để nhưng công bố khác nhau, nghịch nhau!? Xét về mặt tâm lý, nếu hai điều
đúng mà thiếu hiệp nhất, chắc chắn sinh ra sự dữ. Ví dụ vợ muốn bán nhà ở thành
phố về nhà quê mua đất rộng hơn, con cái ở thoáng mát, và không nhiễm lây tật
xấu nơi đô thị ; trong khi chồng lại muốn ở thành phố tốt hơn, vì con đi học dễ
dàng, dễ kiếm tiền bảo đảm kinh tế gia đình. Nếu mỗi người cứ làm theo điều đúng mình đã quyết định, thì gia đình đó
tan rã! Thế thì cả hàng ngàn Nhà Thờ anh em Tin Lành, ai cũng cho mình đúng, và
coi Nhà Thờ khác là tà đạo, thì chắc chắn sự dữ sẽ gia tăng!
Vậy quyền công bố Chân
Lý chỉ do một người. Vì thế cả đến Ba Ngôi Thiên Chúa đều là Lời Chân Lý. Nhưng
Thầy dạy chân lý chỉ có một là Đức Ki-tô Giê-su (x Mt 23,10).
Đặc quyền giảng Tin
Mừng là do Thiên Chúa ban cho ai tùy ý. Cho nên không ai được tự quyền làm việc
này, xưa kia bà Mariam và ông Aharon khinh dể ông Mô-sê, vì ông này đã lấy vợ
ngoại người Kus, nên họ lên tiếng: “Không
lẽ Chúa chỉ mạc khải riêng cho ông Mô-sê ? Ngài cũng mạc khải cho cả chúng ta
nữa chứ!” Chúa liền gọi cả ba Mô-sê, Mariam và Aharon đến, và Ngài nói: “Ta đã mạc khải riêng cho Mô-sê, tại sao các
ngươi ghen tỵ?” Thế là Chúa phạt bà Mariam bị cùi! (x Ds 12). Thực ra người
ta trách ông Mô-sê lấy vợ ngoại là có lý, nhưng không thể trách Thiên Chúa
không được tự do mạc khải riêng cho ông Mô-sê. Cũng vậy, vào thời Tân Ước,
Thiên Chúa có tự do mạc khải riêng cho Hội Thánh, mà Đức Giê-su đã đặt ông
Phê-rô làm thủ lãnh, dù ông còn có những điều bất xứng.
II. QUA LỊCH SỬ THIÊN CHÚA CỨU ĐỘ, TA MỚI NHẬN RA Ý THIÊN
CHÚA QUA LĂNG KÍNH CHÚA GIÊSU PHỤC SINH.
Hiến Chế Mạc Khải
số 16, cho ta chìa khóa mở kho tàng Kinh
Thánh để hiểu: “Giá trị Cựu Ước được thể hiện trong Tân Ước ; giá trị của Tân Ước được
tiềm ẩn trong Cựu Ước”.
Dựa vào nguyên tắc đọc
Kinh Thánh này, ta so sánh lịch sử Do Thái thời Cựu Ước với thời Tân Ước :
Cựu Ước
|
Tân Ước
|
- Akhaz là vua nước Giu-đa (736 – 716 trước công
nguyên),sợ ông Teglat Phalasar, vua đế quốc Assur, chiếm thành Giêrusalem. Ông
tin vào thầy tướng số xúi muốn thắng địch phải thiêu sống con, và ông còn làm
nhiều điều bợ đỡ vua Assur hòng được thương xót, dù trái ý Chúa (x 2V 16).
Bởi đó, bị Chúa kết án: “Một dân tộc vô
luân, chọc giận Ta” (Is 10,6: Bài đọc năm chẵn).
|
+ Các đầu mục Do
Thái xúi tổng trấn Philatô phải giết Con Một Chúa Cha gởi đến cứu loài người (x Mt 27), tội này nặng hơn vua
Akhaz nghe thầy bói xúi giết con mình để tế thần!
|
- Vua Assur ngạo mạn
tưởng mình dư sức tiêu diệt bất cứ dân tộc nào ông muốn, mà ông không nhận ra
rằng: ông chỉ là dụng cụ Chúa dùng thanh tẩy dân Giuđa, đế quốc Assur không
biết rằng: chúng chỉ là dụng cụ Chúa dùng để làm theo ý Ngài, Ngài phán: “Cái rìu lại lên mặt với kẻ cầm rìu mà chặt
hay cái cưa tự đại với người kéo cưa sao? Như thể ngọn roi kéo được kẻ giơ nó
lên, cây gậy nhấc được kẻ không phải là gỗ vậy! Bởi thế, Đức Chúa các đạo
binh là Chúa Thượng sẽ làm cho những kẻ lực lưỡng của nó gầy đi; từ dưới cảnh
vinh hoa phú quý của nó, một ngọn lửa sẽ bốc lên như ngọn lửa một đám cháy”
(Is 10,15-16: Bài đọc năm chẵn).
|
+ Philatô ngạo
mạn trước mặt Đức Giê-su, ông tự cho mình có quyền giết ai tùy ý, nên ông bị
Đức Giê-su cảnh cáo: “Ông không có quyền gì đối với tôi, nếu ơn Trên không
ban cho ông” (Ga 19,10-11). Ông Philatô kiêu ngạo như thế, chẳng qua là dựa
vào quyền lực đế quốc Roma, nhưng Chúa
đã dùng vua Constantino tiêu diệt đế quốc này vào thế kỷ thứ ba.
Sự kiện lịch sử
trên trở thành dấu chỉ để mọi người nhận ra Thiên Chúa mới thực là Đấng làm
chủ sức mạnh, là Vua trời đất, Ngài điều khiển lịch sử mọi dân tộc, luôn ra
tay che chở dân Ngài tuyển chọn, vì “Chúa
là Đấng từ bi nhân hậu” (Tv 103/102,8a: ĐC năm lẻ),và “Chúa không ruồng rẫy dân Ngài” (Tv
94/93, 14: ĐC năm chẵn).
|
- Chúa sai ông Mô-sê
với cây gậy trong tay và được Ngài ở cùng, ông trở thành người uy quyền đưa
dân Do Thái thoát nô lệ Ai Cập (x Xh 3,1-6 . 12-19: Bài đọc năm lẻ).
|
+ Chúa sai
Con Một Ngài, uy quyền vượt xa ông
Mô-sê, nhưng lại bị dân Chúa chọn giết treo trên thập giá. Vì tội ác đó, Chúa
để cho đế quốc Roma ngạo mạn về quyền bính của nó mà triệt hạ đền thờ
Giêrusalem, trung tâm tôn giáo của người Do Thái, và bắt dân đi lưu đày khắp
thế giới từ năm 70. Sau Đệ nhị thế chiến 1946, Liên Hiệp Quốc tạo điều kiện
cho dân tộc này hồi hương lập quốc,
nhưng cho đến nay,họ vẫn chưa xác định được ranh giới lãnh thổ giữa họ với
dân Palestin, tức là giữa dòng tộc của Ismael với dòng tộc Isaac, cùng cha
khác mẹ, do đó chiến tranh cứ liên tục
diễn ra. Sự cố ấy cho ta suy nghĩ và thêm lòng sám hối tội mình xin Chúa
Giê-su thương xót cho gia nhập Hội Thánh, tham dự Thánh Lễ, để được nuôi sống
và giáo dục bởi Lời Chúa, và được rước Mình Máu Thánh Ngài, hầu được thoát
tay tử thần và sống dồi dào, (x Ga 6,54 ; 10,10).
|
THUỘC LÒNG
+ Ai muốn nghe giáo lý của Đức Giê-su, hãy vào Nhà Thờ nghe
Hội Thánh giảng dạy (x Ga 18,19-21).
+ Giá trị của Cựu Ước được thể hiện trong Tân Ước ; giá trị của Tân Ước
đã tiềm ẩn trong Cựu Ước (HCMK số 16).
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH