BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: St 18, 16-33
16 Từ cụm sồi Mam-rê đó, ba người khách đứng dậy và nhìn xuống phía Xơ-đôm. Ông Áp-ra-ham cùng đi để
tiễn khách.17 ĐỨC CHÚA phán: "Ta có nên giấu Áp-ra-ham điều Ta sắp làm
chăng?18 Áp-ra-ham sẽ trở thành
một dân tộc lớn mạnh và mọi dân tộc sẽ được chúc phúc nhờ nó.19 Thật vậy, Ta đã chọn
nó, để nó truyền cho con cái nó và gia tộc nó sau này phải giữ đường lối của
ĐỨC CHÚA mà thực hiện điều công minh chính trực; như thế ĐỨC CHÚA sẽ làm cho
Áp-ra-ham điều Người đã phán về nó."20 ĐỨC CHÚA phán: "Tiếng kêu trách
Xơ-đôm và Gô-mô-ra thật quá lớn! Tội lỗi của chúng quá nặng nề!21 Ta phải xuống xem thật
sự chúng có làm như tiếng kêu trách đã thấu đến Ta không. Có hay không, Ta sẽ
biết."
22 Hai người kia bỏ nơi đó mà đi về phía Xơ-đôm,
nhưng ĐỨC CHÚA còn đứng lại với ông Áp-ra-ham.23 Ông lại gần và thưa:
"Chẳng lẽ Ngài tiêu diệt người lành một trật với kẻ dữ sao?24 Giả như trong thành có
năm mươi người lành, chẳng lẽ Ngài tiêu diệt họ thật sao? Chẳng lẽ Ngài không
dung thứ cho thành đó, vì năm mươi người lành trong đó sao?25 Ngài làm như vậy, chắc
không được đâu! Giết chết người lành một trật với kẻ dữ, coi người lành cũng
như kẻ dữ, chắc không được đâu! Đấng xét xử cả trần gian lại không xét xử công
minh sao? "26 ĐỨC CHÚA đáp: "Nếu Ta tìm được trong thành Xơ-đôm năm mươi
người lành, thì vì họ, Ta sẽ dung thứ cho tất cả thành đó."
27 Ông Áp-ra-ham lại nói:
"Mặc dầu con chỉ là thân tro bụi, con cũng xin mạn phép thưa với Chúa:28 Giả như trong số năm
mươi người lành lại thiếu mất năm, vì năm người đó, Ngài sẽ phá huỷ cả thành
sao? " Chúa đáp: "Không! Ta sẽ không phá huỷ, nếu Ta tìm được bốn
mươi lăm người."29 Ông lại thưa một lần nữa: "Giả như trong thành tìm
được bốn mươi người thì sao? " Chúa đáp: "Vì bốn mươi người đó, Ta sẽ
không làm."
30 Ông nói: "Xin
Chúa đừng giận, cho con nói tiếp: Giả như ở đó có ba mươi người thì sao? "
Chúa đáp: "Nếu Ta tìm được ba mươi người, Ta sẽ không làm."31 Ông nói: Con xin mạn
phép thưa với Chúa: "Giả như tìm được hai mươi người thì sao? " Chúa
đáp: "Vì hai mươi người đó, Ta sẽ không phá huỷ." 32 Ông nói: "Xin
Chúa đừng giận, cho con nói một lần này nữa thôi: Giả như tìm được mười người
thì sao? " Chúa đáp: "Vì mười người đó, Ta sẽ không phá huỷ
Xơ-đôm."
33 Sau khi phán với ông
Áp-ra-ham, ĐỨC CHÚA đi, còn ông Áp-ra-ham thì trở về nhà.
ĐÁP CA: Tv 102
Đ. Chúa là
Đấng từ bi nhân hậu. (c 8a)
1 Chúc
tụng CHÚA đi, hồn tôi hỡi, toàn thân tôi, hãy chúc tụng Thánh Danh! 2
Chúc tụng CHÚA đi, hồn tôi hỡi, chớ khá quên mọi ân huệ của Người.
3 CHÚA
tha cho ngươi muôn ngàn tội lỗi, thương chữa lành các bệnh tật ngươi. 4
Cứu ngươi khỏi chôn vùi đáy huyệt, bao bọc ngươi bằng ân nghĩa với lượng hải
hà.
8 CHÚA là
Đấng từ bi nhân hậu, Người chậm giận và giàu tình thương, 9 chẳng
trách cứ luôn luôn, không oán hờn mãi mãi.
10 Người
không cứ tội ta mà xét xử, không trả báo ta xứng với lỗi lầm. 11 Như
trời xanh trổi cao hơn mặt đất, tình Chúa thương kẻ thờ Người cũng trổi cao.
BÀI GIẢNG
CHỈ CHỌN CHÂN LÝ, CHỌN TÌNH THƯƠNG MỚI SỐNG
Đức Giê-su bắt đầu rao
giảng Nước Trời, Ngài lôi kéo mọi người đến bằng nhiều phép lạ. Đan cử:
-
Ngài chữa lành một người phung hủi, khi Ngài giơ tay đụng vào anh
(x Mt 8,1-4).
- Ngài chữa lành tên hầu của vị sĩ quan Roma bằng Đức Tin của ông,
như lời ông thưa: “Xin Thầy chỉ phán một
lời, tên hầu của tôi sẽ được lành mạnh tức khắc” (x Mt 8,5-13).
- Ngài đụng tay vào mẹ vợ của ông Phê-rô đang nằm liệt trên giường vì
cảm sốt nặng, tức khắc bệnh liền biến mất, bà đi phục vụ Ngài (x Mt 8,14-15).
- Chiều đến người ta đem lại cho Ngài nhiều người bị quỷ ám, và Ngài
đã trừ mọi thần dữ cũng như hết thảy mọi người đau ốm chỉ bằng một Lời nói của
Ngài (x Mt 8,16-17).
Một Ký lục thấy Đức
Giê-su quyền năng như thế, nên ông tiến lại thưa: “Thưa Thầy, Thầy đi đâu tôi cũng
xin đi theo” (Mt 8,19: Tin Mừng).
Ông này tỏ ra quảng đại
xin theo Đức Giê-su bất cứ Ngài đi đâu, kể cả lúc gặp gian khổ, miễn là ông
được quyền năng như Đức Giê-su, thì ai cũng phải kính nể, ai cũng cần ông. Lúc
đó, ông không thiếu gì tiền của! Đức Giê-su đọc được tâm tư ấy, Ngài trả lời
ngay: “Con chồn (cáo) có hang, chim trời
có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu” (Mt 8,20: Tin Mừng).
Đức Giê-su nói như thế
vì có ý dạy:
- “Con cáo có hang”: Ám chỉ về vua Hê-rô-đê là “con cáo già” (Lc
13,13).
- “Chim có tổ”: Đó là hoàng đế Roma, ông lấy chim phượng hoàng làm
biểu tượng cho sự cao cả hùng mạnh của ông đang cai trị chư dân!
Thế thì vua Hê-rô-đê
cũng như hoàng đế Roma đều có chức quyền, có ngai báu. Khác hẳn Đức Giê-su
“không có chỗ ngả đầu”, điều này ai cũng thấy rõ lúc Ngài bị đóng đinh trên
thập giá, quả thật Ngài không có nơi ngả đầu.
Vậy ai theo Chúa, đừng
chỉ nhắm lợi nhuận trần thế, mà theo Chúa chỉ để phục vụ vì Chân Lý (Lời
Chúa) như Chúa Giê-su, dù có phải bị trù dập đến chết, để diễn tả sự vâng phục
Chúa Cha, và thể hiện tình yêu tuyệt vời
đối với đồng loại. đặc biệt nhất là theo Chúa Giê-su để tích cực rao giảng Tin
Mừng. Việc đó có giá trị cao hơn việc chôn cất cha mẹ để tỏ lòng hiếu thảo. Bởi
thế có một môn đệ khác đến thưa với Ngài: “Thưa
Ngài, xin cho phép con về chôn cất cha con trước đã”, nhưng Đức Giê-su bảo: “Anh
hãy đi theo tôi, cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ” (Mt 8,21-22: Tin Mừng).
Phong tục của người Do
Thái, chết ngày nào chôn ngày đó. Thế mà một môn đệ chỉ xin hoãn một ngày sẽ
theo Thầy, mà Ngài không cho phép. Lý do:
1/ Đi theo Đức Giê-su để loan báo Tin Mừng là việc cấp cứu
đi cứu người lâm nạn vì ai không biết Lời Chúa để sống, người đó đang ở trong cõi chết.
Chỉ những ai được nghe Lời Chúa mới sống (x Ga 5,25). Thế thì kẻ không được
nghe Lời Chúa, họ như người chết đuối, không có khí thở, phải cấp cứu họ ngay,
việc này quan trọng hơn việc chôn cất cha mẹ mới qua đời, vì nếu không an táng
cha mẹ, cũng có người khác lo! Đó là lý do Đức Giê-su nói với môn đệ: “Hãy đi theo tôi, cứ để kẻ chết chôn kẻ chết
của họ!” (Mt 8,22: Tin Mừng).
2/ Việc loan báo Tin Mừng là bổn phận hiếu thảo đối với cha
mẹ, trổi vượt hơn mọi việc
làm thảo hiếu khác đối với cha mẹ. Chính Đức Giê-su, khi lên 12 tuổi, Ngài trốn
cha mẹ mà không báo cáo, không xin phép,
ở lại Đền Thờ sau cuộc lễ để dạy giáo lý cho các bậc tấn sĩ (x Lc 2,41t). Rõ
ràng Ngài đã lấy việc loan báo Tin Mừng làm cho Mẹ Ngài nức lòng phấn khởi.
Thực vậy, có lần Đức Giê-su đang say sưa giảng, có một phụ nữ tấm tắc khen: “Phúc cho dạ nào đã cưu mang ông, và vú đã
cho ông bú”, nhưng Ngài trả lời: “Phải
hơn, phúc cho những ai nghe Lời Thiên Chúa và thực hành” (Lc 11,27). Thế
thì, nếu một gia đình có hai con trai, con cả ở nhà lo phụng dưỡng cha mẹ tận
tình; con thứ đi tu nhiệt tình loan báo Tin Mừng, không còn điều kiện giúp gia
đình. Nhưng được mọi người khen ngợi, làm cho cộng đoàn dân Chúa phát triển. Hỏi
ông bà cố hãnh diện về người con nào?!
Bởi vậy kẻ nào chỉ lo
làm giàu, coi của như thần hộ mạng, chắc chắn sẽ sinh nhiều tật xấu, bị Chúa
nguyền rủa. Cụ thể như qua miệng ngôn sứ Amos, Chúa đã trách dân Ngài: “Các ngươi là những kẻ tham, mê của cải, sống
công chính không bằng thu tích được nhiều tiền, nên các ngươi đã đánh giá đồng
loại không bằng một đôi dép! Nên chà đạp kẻ yếu thế xuống bùn đen, xô người
khiêm hạ ra khỏi đường lộ. Mà có tiền thì sẽ sinh dâm dật: cả con lẫn cha đi
lại với một cô ả! Làm ô nhục Danh Thánh Ta, cướp của người để làm những chuyện
ô uế ngay trong nơi cầu nguyện ! Chúng đã quên ơn Chúa: chính Ta đã đem các
ngươi ra khỏi Ai Cập, Ta dẹp chư dân để lấy đất cho các ngươi, vì không tuân
giữ Lời, Ta sẽ để cho xe chất lúa cán trên mặt các ngươi, các ngươi có hùng mạnh
nhanh chân chạy, cũng không thoát nạn” (Am 2,6-10.13-16: Bài đọc năm chẵn).
Vậy “hỡi những người lãng quên Thiên Chúa, gắng
mà hiểu cho tường” (Tv 50/49,22a: ĐC năm chẵn). Cụ thể đừng coi của cải hơn
tình người. Đan cử như ông Lot là cháu đã đòi
ông Abraham là bác phải nhường vùng đất Sô-đô-ma mầu mỡ, dễ làm ăn đi lên. Cuối
cùng, chính nơi ông Lot chọn xảy ra đủ thế tệ đoan, làm Chúa giận dữ muốn tung
lửa trời xuống thiêu rụi cả vùng Sô-đôm. Rất may, ông Abraham biết được “Chúa là Đấng từ bi nhân hậu” (Tv
103/102,8a: ĐC năm lẻ), nên ông thưa cùng Chúa: Không lẽ người công chính bị
chết chung với kẻ có tội? Như thế thì Chúa không công bằng, và nhất là vì danh
dự của Chúa, “Đấng từ bi nhân hậu”,
Ngài không thể để người công chính phải chết oan với kẻ có tội. Do đó ông cất tiếng
xin: “Nếu coni tìm được năm mươi người
người công chính trong thành, Chúa có tha mạng cho cả thành không?” Chúa
đồng ý ngay. Ông thấy Chúa dễ tính, nên ông liên tục “trả giá”: Bốn mươi lăm?
Bốn mươi ? Ba mươi? Hai mươi? Và mười người công chính, nếu con tìm được trong
thành, Chúa có tha cho cả thành không? Ông Abraham đưa giá nào Chúa cũng gật
đầu, nhưng ông chỉ dám dừng lại ở con số mười người, vì ông chưa hiểu rằng: “Nếu chỉ vì một người công chính trong
thành Giêrusalem, thì Chúa sẽ tha mạng cho hết mọi người” (Gr 5,1). Rõ ràng người công chính là
ô dù che chở cho kẻ có tội. Người công chính đó chính là Chúa Giê-su! Ông
Abraham dai miệng với Chúa xin sáu lần, điều ấy tiên báo: Đức Giê-su trong cuộc
Tử Nạn của Ngài cũng thưa với Chúa Cha sáu lần để cứu kẻ có tội :
1. Ga 12,27: Lạy Cha, xin cứu Con khỏi giờ này (giờ ám chỉ
sự chết).
2. Ga 12,28: Lạy Cha, xin
làm vinh hiển Cha.
3. Lc 22,42: Lạy Cha, nếu
có thể được xin cất chén đắng này khỏi Con.
4. Lc 23,34: Lạy Cha, xin
tha cho chúng vì chúng lầm.
5. Lc 23,46: Lạy Cha, Con
phó linh hồn Con trong tay Cha.
6. Mt 27,46: Lạy Chúa Trời
tôi, sao Chúa bỏ tôi!
Vậy “ngày hôm nay, anh em chớ cứng lòng, nhưng
hãy nghe tiếng Chúa” (Tv 95/94,7b.8a :Tung Hô Tin Mừng), để đem ra thực
hành Lời Ngài đã dạy: “Hãy tìm kiếm Nước Thiên
Chúa trước và sự công chính của Ngài, còn các sự khác Ngài sẽ ban thêm cho”
(Mt 6,33). Chứ đừng chỉ lo tìm sự đời này cho nhu cầu thân xác, thì chắc chắn
tai họa sẽ ập đến!
THUỘC LÒNG
Đức Giê-su nói: “Ai
nghe lời tôi và tin vào Đấng đã sai tôi, thì có sự sống đời đời và khỏi bị xét
xử, nhưng đã từ cõi chết bước vào cõi sống.25 Thật, tôi bảo thật các
ông: giờ đã đến - và chính là lúc này đây - giờ các kẻ chết nghe tiếng Con
Thiên Chúa; ai nghe thì sẽ được sống” (Ga 5,24-25).
LM. GIUSE ĐINH QUANG THỊNH