PHỤNG VỤ TRONG HỘI THÁNH CÔNG GIÁO
Giáo huấn của Công Đồng Vat.II
trong Hiến Chế Hội Thánh số 9 dạy: “Chúa không cứu con người cách riêng rẽ thiếu
liên kết”. Liên kết ở đây là ta phải kết hợp với Chúa Giê-su, đồng thời
liên kết với Hội Thánh là Thân Mình Mầu Nhiệm của Ngài, qua Đức Giáo hoàng là
hiện thân Chúa Ki-tô. Thực vậy, giáo lý Công Giáo dạy rằng: “Không thể có cộng đoàn Giám mục nếu không có
thủ lãnh Giáo hoàng, cũng là chủ thể có quyền bính trọn vẹn và tối cao trên
toàn thể Hội Thánh. Vì Đức Giáo hoàng là thủ lãnh của cộng đoàn Giám mục, nên
chính ngài, một mình ngài có quyền hành động trong một số việc mà các Giám mục
khác không có quyền. Thí dụ: Triệu tập và điều khiển cộng đoàn Giám mục, phê
chuẩn các Quy Luật hành động” (xem Thông Tri số 3 của Hiến Chế Hội Thánh).
Sự hiệp thông của các Ki-tô hữu
trong Hội Thánh với vị thủ lãnh Giáo hoàng Roma, được thể hiện trong Phụng Vụ
của Hội Thánh Công Giáo: Trong Phụng Vụ mọi Ki-tô hữu phải được hiệp thông với
Vị Thủ Lãnh Tối Cao là Chúa Giê-su Phục Sinh. Vì “chỉ có một Thiên Chúa và cũng chỉ có một Đấng Trung Gian duy nhất giữa
Thiên Chúa và nhân loại: một người là Đức Ki-tô Giê-su, Đấng đã hiến mình làm
giá chuộc thay cho mọi người” (1Tm 2,5-6). “Nhờ Ngài mà ta có mọi sự và cũng nhờ Ngài mà ta được có” (1Cr
8,6b). Chính vì vậy mà Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Điều gì anh em xin cùng Chúa Cha, thì Người sẽ ban cho nhân danh Thầy.
Cho đến rầy anh em không xin gì nhân danh Thầy. Hãy xin và anh em sẽ được, hầu
anh em được vui mừng trọn vẹn. Ngày ấy (khi Thầy về cùng Cha) anh em sẽ cầu xin
nhân danh Thầy, và Thầy không bảo anh em là chính Thầy sẽ phải xin Cha cho anh
em, vì chính Cha yêu anh em, bởi anh em yêu Thầy,và tin rằng: Thầy đã xuất tự
Thiên Chúa” (Ga 16,23b-28: Tin Mừng).
Bởi thế mà lời cầu nguyện kết thúc
Phụng Vụ Hội Thánh luôn luôn nói: “Nhờ Đức Ki-tô, Chúa chúng con”, dù
hôm đó là lễ Trọng kính Đức Mẹ hay kính thánh Gioan Bt, thánh Phao-lô v.v…,
chúng ta cũng phải hiệp thông với Hội Thánh mà cầu nguyện như thế.
Giáo huấn của Công Đồng Vat.II
trong Hiến Chế Phụng Vụ số 8 nói: “Phụng
Vụ trần gian là nơi chúng ta tham dự bằng cảm nếm trước Phụng Vụ trên trời,
chúng ta là những lữ khách đang tiến về Thánh Đô Giê-ru-sa-lem trên trời, ở đó
Chúa Ki-tô đang ngự bên hữu Thiên Chúa như một thừa tác viên của Cung Thánh,
của Nhà Tạm đích thực; Phụng Vụ trần gian là nơi chúng ta hợp cùng toàn thể đạo
binh trên trời đồng thanh ca ngợi tôn vinh Chúa: trong khi kính nhớ các thánh,
chúng ta hy vọng được thông phần và đoàn tụ với các ngài ;chúng ta mong đợi
Đấng Cứu Thế là Chúa Giê-su Ki-tô Chúa chúng ta, cho đến khi chính Người là sự sống
chúng ta sẽ xuất hiện, và chúng ta cũng sẽ xuất hiện với Người trong vinh quang”.
Như thế, ta có thể ví: Trên trời
“nghệ sĩ Giê-su” diễn xuất theo ý Chúa Cha là đạo diễn, và Chúa Thánh Thần là
sóng phát đi từ Phụng Vụ Hội Thánh cử hành. Do đó thánh Tông Đồ nói về giá trị
cầu nguyện theo Phụng Vụ: “Ta không biết
cầu nguyện thế nào cho phải, thì chính
Thánh Thần đỡ đần tình cảnh yếu đuối của ta. Vì cầu xin thế nào cho
phải, ta nào có biết, song chính Thánh
Thần chuyển cầu thay nguyện giúp chúng ta bằng những tiếng rên xiết khôn tả, và
Thiên Chúa thấu suốt tâm can, biết Thánh
Thần muốn nói gì, vì Thánh Thần cầu thay
nguyện giúp dân thánh theo đúng ý Thiên Chúa” (Rm 8,26-27).
Vậy Chúa Thánh Thần trong Phụng Vụ
chính là Lời cầu của Hội Thánh là
Hiền Thê của Chúa Ki-tô Giê-su, để cùng
với Ngài là trung gian giữa Thiên Chúa và nhân loại dâng lên Chúa Cha, có thế
chúng ta mới được đón nhận hết ơn này đến ơn khác (x Ga 1,16). Vì thế khi cử
hành Thánh Lễ, Hội Thánh muốn chúng ta nhắc lại Lời của Đức Giê-su: “Thầy từ Chúa Cha mà đến, và Thầy đã đến thế
gian. Nay Thầy lại bỏ thế gian mà đến cùng Chúa Cha” (Ga 16,28: Tung Hô Tin
Mừng), để hoàn tất việc thiết lập Phụng Vụ mới, Ngài vừa là Chủ Tế, vừa là Bàn
Thờ, vừa là Của Lễ, thay thế cho Phụng Vụ Do Thái giáo. Cho nên nếu không có
Chúa Giê-su làm Chủ Phụng Vụ, thì lời cầu của cộng đoàn chỉ là tiếng kêu ! Để phân biệt tiếng kêu với
lời, ví dụ ta dạy con yểng “chào khách”. Khi có người lạ đến nhà, nó cất tiếng
kêu “chào khách”. Đó không phải là lời chào thay chủ, khác với lời chào của chủ
đón khách với tâm hồn hân hoan. Do đó, ơn ta được Chúa ban qua Phụng Vụ là ơn
nhưng không, ta ăn theo công nghiệp của Chúa Giê-su và công đức của các thánh,
còn ta, Chúa cần ta nhất bởi tình yêu thúc bách mà đến với Ngài tham dự Phụng
Vụ, thì được Ngài không đếm xỉa gì đến
tội lỗi của ta, và nếu ta chúng ta có chết vì tội đã phạm Thánh Thần vẫn làm
cho ta trở nên người công chính (x Rm 8,10). Ơn quan trọng trong Phụng Vụ ban
cho ta là: làm kiện toàn Đức Tin và lòng Mến của ta. Chân lý này đã được mạc
khải trong Bài đọc (Cv 18,23-28) :
Ông Apollo có khiếu ăn nói, ông
lại rất thông thạo Kinh Thánh, và ông đã học biết đạo Chúa, với tâm hồn nồng
nhiệt ông đã lên tiếng giảng dạy một cách xác đáng về Chúa Giê-su. Nhưng ông
nói như con khiếu nói, đó là tiếng kêu chứ không phải là do Thánh Thần nói trong ông. Vì ông chỉ mới nhận
phép rửa của ông Gioan, ông chưa lãnh Bí tích Thánh Tẩy, nên chưa được thông dự
vào Phụng Vụ của Hội Thánh. Đến khi ông Apollo gặp ông bà Aquila
và Priskilla là người Do Thái đã trở lại Công Giáo, Hội Thánh vẫn họp tại gia
đình ông bà này để cử hành Phụng Vụ (x 1Cr 16,19). Ông Apollo đã được ông bà
này trình bày cho ông cặn kẽ hơn về đạo lý của Thiên Chúa. Nhờ đó ông Apollo
thêm uy tín, nên được anh em khuyến khích và viết thư xin các môn đệ đón tiếp
ông đến Khaia. Đến nơi, nhờ ơn riêng ông đã giúp ích cho các kẻ tin, vì một
cách hùng hồn, ông đã công khai biện bác với người Do Thái, dẫn Kinh Thánh minh chứng rằng “Giê-su là Đức Ki-tô”. Đó
là cách ông làm cho “muôn dân vỗ tay reo
hò mừng Thiên Chúa là Vua toàn cõi địa cầu” (Tv 47/46,2.8a: Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Chỉ có một Thiên Chúa là Cha, do tự Người mà có mọi sự, và
vì Người mà ta được có. Và chỉ có một Chúa, Đức Giê-su Ki-tô, nhờ Ngài mà có
mọi sự, và cũng nhờ Ngài mà ta được có (1Cr 8,6)
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH