BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Cv 13, 26-33
26 Khi đến An-ti-ô-khi-a miền
Pi-xi-đi-a, ông Phao-lô đứng giữa hội đường và nói: "Thưa anh em, là con
cái thuộc dòng giống Áp-ra-ham, và thưa anh em đang hiện diện nơi đây, là những
người kính sợ Thiên Chúa, lời cứu độ này được gửi tới chúng ta.27
Dân cư thành Giê-ru-sa-lem và các thủ lãnh của họ đã không nhận biết Đức
Giê-su; khi kết án Người, họ đã làm cho ứng nghiệm những lời ngôn sứ đọc mỗi
ngày sa-bát.28 Tuy không thấy Người có tội gì đáng chết, họ vẫn đòi
Phi-la-tô xử tử.29 Sau khi thực hiện tất cả mọi điều Kinh Thánh chép
về Người, họ đã hạ Người từ trên cây gỗ xuống và mai táng trong mồ.30
Nhưng Thiên Chúa đã làm cho Người trỗi dậy từ cõi chết.31 Trong
nhiều ngày, Đức Giê-su đã hiện ra với những kẻ từng theo Người từ Ga-li-lê lên
Giê-ru-sa-lem. Giờ đây chính họ làm chứng cho Người trước mặt dân.
32 "Còn chúng tôi, chúng tôi
xin loan báo cho anh em Tin Mừng này: điều Thiên Chúa hứa với cha ông chúng ta,33
thì Người đã thực hiện cho chúng ta là con cháu các ngài, khi làm cho Đức
Giê-su sống lại, đúng như lời đã chép trong Thánh vịnh 2: Con là Con của Cha,
ngày hôm nay Cha đã sinh ra Con.
ĐÁP CA: Tv 2
Đ. Con là
Con của Cha, ngày hôm nay Cha đã sinh ra Con. (c 7)
6 "Chính Ta đã đặt vị quân
vương Ta tuyển chọn, lên trị vì Xi-on, núi thánh của Ta." 7 Tân
vương lên tiếng: Tôi xin đọc sắc phong của Chúa, Người phán bảo tôi rằng:
"Con là con của Cha, ngày hôm nay Cha đã sinh ra con.
8 Con cứ xin, rồi Cha ban tặng muôn
dân nước làm sản nghiệp riêng, toàn cõi đất làm phần lãnh địa. 9 Con
sẽ dùng trượng sắt đập chúng tan tành, nghiền nát chúng như đồ sành đồ
gốm."
10 Vậy giờ đây, hỡi các vua chúa,
hãy biết điều, thủ lãnh trần gian, nào tỉnh ngộ! 11 Đem lòng kính sợ
mà phụng thờ Đức Chúa , 12a hãy khiếp run phủ phục dưới chân Người!
BÀI GIẢNG
ĐƯỜNG DẪN
ĐẾN SỰ SỐNG THẬT SUNG MÃN
Chỉ có Đức Giê-su mới có quyền nói:
“Ta
là đường và là sự thật, sự sống, không ai đến được với Chúa Cha mà lại không
nhờ Ta” (Ga 14,6: Tung Hô Tin Mừng).
Ta lưu ý chữ “và” trong tiếng Hy Lạp,
khác với “và” trong tiếng Việt: để báo trước chấm dứt một câu văn người ta thường
dùng liên từ “và”; còn ngôn ngữ Hy Lạp, “và” báo trước một điều quan trọng. Đan
cử :
-
Đức
Giê-su truyền cho các môn đệ ban Bí tích Thánh Tẩy nhân danh Ba Ngôi Thiên Chúa:
Trong khi người tân tòng được dìm xuống nước, thì phải đọc: “Nhân
danh Cha và Con và Thánh Thần”
(Mt 28,19). Như vậy, Chúa Con và Chúa Thánh Thần quan trọng như Chúa Cha.
-
Khi
hai ông Phê-rô và Gioan vào trong mộ Đức Giê-su, ông Gioan nói: “Tôi đã thấy và tôi tin” (Ga 20,8). Điều này ông Gioan có ý trách nhiều người thấy xác Chúa Giê-su
không còn trong mộ mà vẫn không tin Ngài đã sống lại ; còn ông Gioan thì đã tin.
Bởi thế thấy không quan trọng, mà tin mới quan trọng. Do đó Chúa Giê-su chúc
phúc cho những ai không thấy mà tin (x Ga 20, 29).
Như ta biết đường đi không quan
trọng, đường chỉ quan trọng khi nó dẫn ta đi vào sự thật, đạt được sự sống. Mà chỉ
duy Đức Giê-su mới là đường quan trọng nhất vì dẫn ta đến sự thật đạt sự sống
dồi dào (x Ga 10,10).
Đường sự thật dẫn ta đến sự sống
khởi đi từ Ga-li-lê lên Giê-ru-sa-lem. Theo Tin Mừng Nhất Lãm, đời hoạt động
của Đức Giê-su thiết lập Nước Thiên Chúa chỉ có một tuyến đường khởi đi từ
Ga-li-lê lên Giê-ru-sa-lem, rồi bị giết và sống lại ở đó, để Ngài làm hoàn tất
chương trình cứu độ loài người. Bởi đó Chúa Giê-su Phục Sinh không gặp các môn
đệ ở Giê-ru-sa-lem mà Ngài hẹn gặp các ông ở Ga-li-lê (x Mt 28,16). Vì lý do
này thánh sử Luca ghi nhận: “Chúa Giê-su
Phục Sinh không hiện ra với toàn dân, nhưng chỉ hiện ra với những người từng
theo Ngài từ Ga-li-lê lên Giê-ru-sa-lem” (Cv 13,31: Bài đọc), nghĩa là Chúa
Giê-su Phục Sinh chỉ đến với những người đi chung đường với Ngài để thực hiện
chương trình cứu độ loài người. Lộ trình này có lúc Đức Giê-su cho ba môn đệ
Phê-rô, Gia-cô-bê và Gioan dừng chân hưởng vinh quang với Ngài trên núi Hiển
Dung (x Mt 17,1-8). Đây là bằng chứng vinh quang sau khi Đức Giê-su Ki-tô sống
lại từ cõi chết, đúng như lời các ngôn sứ đã nói: “Đức Ki-tô phải chịu đau khổ trước khi vào vinh quang của Ngài” (Lc 24,26). Nếu các ông muốn được lưu lại mãi
trong vinh quang này, thì các ông phải xuống núi để cùng với Thầy Giê-su “được”người
ta dẫn độ ra tòa án để nạp mạng sống cho kẻ ác! (x Ga 13,16 ; 15,20) Như thế là
cùng đi đường sự thật, đạt sự sống, được Chúa Giê-su Phục Sinh dẫn vào ; còn
nếu các môn đệ chưa bị điệu ra tòa xét xử, thì hãy ở đúng nơi, làm đúng việc,
vì Ngài đã nói với các môn đệ: “Trong Nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, Thầy đi để
dọn chỗ cho anh em” (Ga 14, 2: Tin Mừng), nghĩa là khi Ngài về Trời, Ngài sai Chúa
Thánh Thần đến phân nhiệm: “Ai nấy phận
mình mà làm chi thể trong Thân Mình Mầu Nhiệm Chúa Giê-su Ki-tô (Hội Thánh): Thiên
Chúa đặt trong Hội Thánh trước nhất là Tông Đồ, thứ đến là các tiên tri, ba là
tấn sĩ, có người được ơn làm phép lạ, được đặc sủng chữa bệnh, có người làm
việc thiện và quản trị, có người biết nói nhiều ngôn ngữ” (1Cr 12,27-28). Đó
là những chỗ trong Nước Thiên Chúa, để họ được cùng ở với Chúa Giê-su Phục Sinh,
vì Ngài ở đâu, thì kẻ theo Ngài cũng được ở đó (x Ga 14,13: Tin Mừng). Chỉ khi
nào người ta làm đúng việc do Chúa Thánh Thần phân nhiệm thì họ mới được thừa
hưởng sự bình an Chúa ban, như Lời Ngài đã nói: “Lòng các ngươi chớ rúng động” (Ga 14,1 :Tin Mừng).
Mà thực, đã có thời các Tông Đồ
không ở đúng nơi Nhà Thờ để cầu nguyện (không làm tròn sứ mệnh tư tế) ; không
làm đúng việc giảng Lời (không làm tròn sứ mệnh ngôn sứ) Chúa đã trao. Vì các
ông lại ở với những người nghèo, dùng quyền thâu góp tiền của người ta dâng
cúng để chia sẻ cho mọi người. Điều ấy các ông đã gây sóng gió trong cộng đoàn:
người này bất hòa với người kia vì họ kêu ca của cải chia không hợp lý ! Chúa
đã soi sáng cho các ông làm như thế là sai lầm, nên các ông họp dân lại để bầu
chọn ra những người có uy tín, đức hạnh gọi là Phó tế, rồi trao công việc nhận
tiền của để chia sẻ đồng đều cho mọi người, còn Tông Đồ trở về ở đúng chỗ Nhà
Thờ, làm đúng việc Chúa Thánh Thần đã trao là cầu nguyện và giảng Lời, lúc đó
cộng đoàn được bình an và phát triển (x Cv 6,1-7).
Đối với người Ki-tô hữu, muốn được
Chúa hướng dẫn làm đúng việc, hoàn tất bổn phận, thì mỗi ngày phải tích cực
tham dự Thánh Lễ, vì nơi đây mỗi người được Hội Thánh dùng quyền Chúa Thánh Thần ghi lạc Lời vào tâm hồn (x 2Cr
3,3). Mà Lời Chúa là ánh sáng soi đường ta đi (x Tv 119/118,105), ta lại còn
được Chúa Giê-su Phục Sinh chiếm đoạt khi ta rước Lễ, đó là điều quan trọng
nhất (x Pl 3,12). Được như thế, Lời Chúa và Chúa Giê-su Thánh Thể là chiếc la
bàn chỉ đường ta đi đúng hướng ; Ngài còn là “bánh lái” đời ta. Điều này đã
được tiên báo nơi con tàu ông Noe được Chúa chỉ dạy đóng từng chi tiết, nhưng
lại không dạy làm bánh lái (x St 6), bởi vì chính Chúa là bánh lái tàu Noe ;
Chúa lại còn là sức mạnh đẩy ta đi làm được nhiều việc vượt khả năng (x Mt
11,28), kết quả ta làm được những việc như Đức Giê-su, mà còn làm được những
việc lớn lao hơn nữa, vì Ngài về cùng Chúa Cha (x Ga 14,12). Có thế ta mới được
lãnh nhận phần thưởng bội hậu, vì Chúa ban ơn cho mỗi người tùy theo việc họ
làm khi còn trong thân xác, hoặc lành hoặc dữ (x 2Cr 5,10). Cũng chính vì vậy mà “Chúa Giê-su Phục Sinh lại chỉ hiện ra với những người đã cùng ăn cùng
uống với Ngài sau khi Ngài từ cõi chết sống lại” (Cv 10,41), nghĩa là những người hằng ngày lui tới Nhà Thờ nghe
giáo huấn các Tông Đồ và hiệp dâng Thánh Lễ (x Cv 2,42)
Kẻ làm việc hăng hái mà không làm
đúng bổn phận phải làm hay làm việc phụ mà bỏ việc chính, đó là kẻ đi trật
đường Chúa thiết lập! Thánh Phao-lô nhắc nhở môn đệ Ti-mô-thê: “Con hãy tránh xa những người: hình thức của
đạo thánh thì họ còn giữ, nhưng cái chính yếu thì đã chối bỏ” (2 Tm 3,5) ;
thánh Augustin phê bình: “Họ chạy khỏe
lắm đó, nhưng trật đường mất rồi”. Đó cũng là lý do mà Đức Giáo hoàng Gioan
Phao-lô II nhắc nhở cho hàng giáo sĩ: “Một nỗi nguy thường xuyên nơi các giáo sĩ,
là họ quá năng nổ trong công việc của
Chúa, mà quên mất Chúa là Chủ của công
việc”.
Vậy mỗi buổi mai ta hãy cầu nguyện
với Chúa là đường dẫn ta đi từng ngày, Ngài cho ta biết phải đi đâu, làm việc
gì cho đúng ý Ngài. Có thế công việc ta làm mới tôn vinh Thiên Chúa (x 1Cr
10,31), xứng đáng “Con là Con của Cha,
ngày hôm nay Cha đã sinh ra Con” (Tv 2,7: Đáp ca).
THUỘC LÒNG
+ Thánh Augustin nhắc: “Bạn chạy khỏe lắm đó, nhưng trật đường mất rồi !”
+ Thánh Phao-lô dạy: “Con hãy tránh xa những người: hình thức của đạo thánh thì họ
còn giữ, nhưng cái chính yếu thì đã chối bỏ” (2 Tm 3,5).
LM. GIUSE ĐINH QUANG
THỊNH