Kinh Thánh
Thời kỳ
Sách
Chương
 
      Lm. Trịnh Ngọc Danh
Bài giảng
THỨ TƯ SAU CN 4 PS: SỐNG CHẾT TẠI TA (chính lời tôi đã nói sẽ xét xử)
Âm thanh
Video
[ Bấm play 2 lần liên tiếp để xem video. Vui lòng chờ chút nếu kết nối mạng chậm ]
BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Cv 12, 24-13,5a
12 24 Trong khi ấy, lời Thiên Chúa vẫn lan tràn và phát triển.25 Còn ông Ba-na-ba và ông Sao-lô, sau khi đã chu toàn công việc phục vụ tại Giê-ru-sa-lem thì trở về, đem theo ông Gio-an, cũng gọi là Mác-cô.
13  1 Trong Hội Thánh tại An-ti-ô-khi-a, có những ngôn sứ và thầy dạy, đó là các ông Ba-na-ba, Si-mê-ôn biệt hiệu là Đen, Lu-ki-ô người Ky-rê-nê, Ma-na-en, bạn thời thơ ấu của tiểu vương Hê-rô-đê, và Sao-lô.2 Một hôm, đang khi họ làm việc thờ phượng Chúa và ăn chay, thì Thánh Thần phán bảo: "Hãy dành riêng Ba-na-ba và Sao-lô cho Ta, để lo công việc Ta đã kêu gọi hai người ấy làm."3 Bấy giờ họ ăn chay cầu nguyện, rồi đặt tay trên hai ông và tiễn đi.
 4 Vậy, được Thánh Thần sai đi, hai ông xuống Xê-lêu-ki-a, rồi từ đó đáp tàu đi đảo Sýp.5 Đến Xa-la-min, hai ông loan báo lời Thiên Chúa trong các hội đường người Do-thái.
ĐÁP CA: Tv 66
Đ.        Ước gì chưa dân cảm tạ Ngài, lạy Thiên Chúa,
            chư dân phải đồng thanh cảm tạ Ngài !         (c 4)
2 Nguyện Chúa Trời dủ thương và chúc phúc, xin toả ánh tôn nhan rạng ngời trên chúng con,3 cho cả hoàn cầu biết đường lối Chúa, và muôn nước biết ơn cứu độ của Ngài.
5 Ước gì muôn nước reo hò mừng rỡ, vì Chúa cai trị cả hoàn cầu theo lẽ công minh, Người cai trị muôn nước theo đường chính trực và lãnh đạo muôn dân trên mặt đất này.
6 Ước gì chư dân cảm tạ Ngài, lạy Thiên Chúa, chư dân phải đồng thanh cảm tạ Ngài. 8 Nguyện Chúa Trời ban phúc lộc cho ta! Ước chi toàn cõi đất kính sợ Người! 
BÀI TIN MỪNG
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga 8,12
Hall-Hall:  Chúa nói: “Tôi là ánh sáng thế gian. Ai theo tôi, sẽ nhận được ánh sáng đem lại sự sống”. Hall.
TIN MỪNG: Ga 12, 44-50
44 Khi ấy, Đức Giê-su lớn tiếng nói rằng: "Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng đã sai tôi;45 ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi.46 Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối.47 Ai nghe những lời tôi nói mà không tuân giữ, thì không phải chính tôi xét xử người ấy, vì tôi đến không phải để xét xử thế gian, nhưng để cứu thế gian.48 Ai từ chối tôi và không đón nhận lời tôi, thì có quan toà xét xử người ấy: chính lời tôi đã nói sẽ xét xử người ấy trong ngày sau hết.49 Thật vậy, không phải tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai tôi, truyền lệnh cho tôi phải nói gì, tuyên bố gì.50 Và tôi biết: mệnh lệnh của Người là sự sống đời đời. Vậy, những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi." 
BÀI GIẢNG

SỐNG CHẾT TẠI TA
Tin Mừng Mt 25,31-46, nhấn mạnh ngày cánh chung Chúa chỉ căn cứ vào lòng bác ái của ta đối với những kẻ bé nhỏ mà xét xử ; còn trong Tin Mừng Gioan, đặc biệt là chương 12, 47-48, lại cho biết ngay khi còn sống trên đời, ta được Chúa  cứu độ hay bị loại trừ, hệ tại có tin yêu Lời Chúa và cố gắng đem thực hành hay không. Vì cả đến  Đức Giê-su vốn dĩ là Thiên Chúa mà Ngài nói và làm như Cha Ngài : “Thật vậy, không phải tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai tôi, truyền lệnh cho tôi phải nói gì, tuyên bố gì. Và tôi biết: mệnh lệnh của Người là sự sống đời đời. Vậy, những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi." (Ga 12,49-50) Và “Thật, tôi bảo thật các ông: người Con không thể tự mình làm bất cứ điều gì, ngoại trừ điều Người thấy Chúa Cha làm; vì điều gì Chúa Cha làm, thì người Con cũng làm như vậy” (Ga 5,19). Ta lại biết “Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi” (Tv 119/118,105). Bóng tối (tội lỗi) không phải là đối thủ của ánh sáng (Lời Chúa). Vì ở đâu có ánh sáng, tất yếu bóng tối bị đẩy lui. Bởi đó nếu ta để Hội Thánh chiếu rọi Lời Chúa vào lòng, đương nhiên tội lỗi (bóng tối) được Chúa thanh tẩy (x Ga 15,3), và lại còn được Chúa biến tội ra ơn huệ, như lời thánh Tông Đồ nói: “Luật đã xen vào để sa ngã gia tăng. Song ở đâu tội lỗi đã gia tăng, thì ở đó ân sủng càng chứa chan gấp bội” (Rm 5,20).
Thế nên, nếu ta để Lời Chúa dẫn ta đến kết hợp với Chúa Giê-su Phục Sinh qua Bí tích Khai Tâm, thì bóng tối tội lỗi dù có dầy đặc gấp mấy, cũng bị phá tan ; còn nếu tự sức ta tìm mọi cách xua đuổi bóng tối, thì thật là vô ích. Do đó, ta phải chạy đến với ánh sáng hoặc ta tháo gỡ những bức chắn để cho ánh sáng ùa vào. Chỉ có kẻ ngu đần muốn nán lại trong bóng đêm, thì hỏi nó có thể làm được gì ? Nó khác nào trồng cây rồi lấy thùng úp lại, đương nhiên là cây bị chết, dù cây vẫn được bón tưới. Đức Giê-su đã khẳng định: “Tôi là ánh sáng thế gian. Ai theo tôi, sẽ nhận được ánh sáng đem lại sự sống” (Ga 8,12 : Tung Hô Tin Mừng). Như thế, Thiên Chúa không tạo ra hỏa ngục để phạt ai. Trước mặt ta có ánh sáng và bóng tối, có sự sống và sự chết, ta chọn gì thì lãnh điều ấy (x Dnl 30,15-20 ; Hc 15,16-20).
Ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, vào lúc 12 giờ trưa, mặt trời đang chiếu sáng, bỗng tối tăm bao phủ địa cầu, vì những kẻ chống đối Đức Giê-su, không nghe Lời Ngài, chúng đã quyết liệt loại trừ Ngài ra khỏi mặt đất (x Mt 27, 45t). Nhưng Thiên Chúa là Đấng toàn năng, là tình yêu (x 1Ga 4,8), Ngài là nguồn ánh sáng cứu độ (x Tv 27/26,1), Ngài cho Đức Giê-su từ cõi chết chỗi dậy phá tan bóng tối sự chết, ánh sáng cứu độ bùng lên trong Phụng Vụ Đức Giê-su thiết lập, đẩy lùi phụng vụ Do Thái giáo, qua dấu chỉ “màn trong đền thờ Giê-ru-sa-lem xé ra làm hai từ trên xuống dưới, đất động, và núi đá vỡ tung, mồ mả mở toang ra, và xác của nhiều thánh đã an nghỉ được sống lại. Họ ra khỏi mồ sau khi sống lại mà vào thành thánh và đã hiện ra cho nhiều người” (Mt 27,51-53). Do đó ai tham dự Phụng Vụ do Hội Thánh cử hành, thì được cứu độ. Vì Chúa Giê-su nói: “Tôi đến không phải để xét xử thế gian, nhưng để cứu thế gian” (Ga 12,47b : Tin Mừng).
Các Tông Đồ Phao-lô và Barnaba đã được Chúa Thánh Thần chiếm đoạt biệt riêng ra, để các ông căn cứ vào niềm vui dân ngoại đã sấn sả vào Hội Thánh mà loan báo Tin Mừng này cho người Do Thái trong các hội đường của họ (x Cv 12, 24-25 ; 13,1-5a : Bài đọc). Bởi vì Chúa Giê-su muốn mọi người vào Hội Thánh, mới được Ngài chăm sóc,  như Ngài nói: “Ta còn những chiên khác nữa không thuộc ràn này, các con chiên ấy, Ta cũng phải chăn dắt và chúng sẽ nghe tiếng Ta và sẽ thành một đoàn chiên và một chủ chiên” (Ga 10,16).
Kẻ nào quyết liệt xua đuổi ánh sáng Tin Mừng cứu độ, thì ngày nó ra khỏi thế gian, nó tự  lên án mình cách chua xót hơn người khước từ mua vé số, vì để kẻ khác mua, họ trúng.
Trong lớp giáo lý Dự Tòng, tôi thường hay nhấn mạnh chân lý này cho các bạn, trong đó có anh T, đến ngày anh chuẩn bị cưới vợ, nên rất cần tiền, chẳng những để tổ chức đám cưới mà còn muốn có căn nhà cho vợ chồng xum họp.
Lần kia, anh đang ngồi uống cà phê với bạn tại một quán cóc, thình lình có một em bé cầm mấy tấm vé số đi tới, không hiểu lý do nào em vấp ngã, làm tung vé số vào người anh T, em vội vàng xin lỗi anh, trong lúc nhặt mấy tấm vé số lên, em nói : “Chú ơi, chắc là mấy tấm vé số này Trời muốn cháu đưa cho chú, chú sẽ gặp may”. Nhưng anh T quắc mắt xua đuổi : “Xạo mày, trúng thì giữ lấy mà xài đừng quấy rầy tao”.  Em lại cố năn nỉ : “Chú thương mua giúp để cháu kịp giờ về đi học”, nhưng anh T quay đi nơi khác buông lời cộc lốc : “Cút đi!”  Thấy vậy, bạn anh liền nói : “Thôi để chú mua giúp cho”. Chiều hôm đó, sau giờ mở số, anh bạn trúng độc đắc thật, quá vui mừng nên gọi điện cho anh T và khoe : “T à, mấy tờ vé số sáng nay cậu không mua, tớ mua trúng rồi nè. Cậu cám ơn Trời cho tớ nhé”. Nghe được cú điện thoại, T sững sờ và vô cùng hối hận, tự vò đầu bứt tai than thân trách phận : “Trời ơi sao mình ngu thế, đúng là thần tài đến nhét tiền vào tay mình mà lại khước từ”. Lúc ấy, T nghe như tiếng em bán vé số còn đang dội lại lời mời làm xé nát tim T, và tự kết án mình quá ngu ! Đó chỉ là chuyện vé số may rủi, dù có trúng độc đắc tậu được biệt thự lớn chăng nữa, thì cũng chưa chắc gì hạnh phúc, có khi vì đó mà lại mang họa ! Thế mà còn làm cho T ray rứt, xót xa vì sự ngu đần của mình.
Nhưng Hội Thánh mời ta nghe Lời Chúa để đón nhận Chúa Giê-su Phục Sinh, thì luôn luôn là “trúng độc đắc”, đem lại cho ta sự sống dồi dào hạnh phúc đến muôn đời, mà ta lại khước từ, thì chính Lời Chúa trở nên xét xử ta: “Ai nghe các Lời của Ta mà không giữ lấy, thì không phải chính Ta sẽ xét xử nó, vì Ta đến không phải để xét xử thế gian. Hết thảy mọi kẻ bỏ Ta mà đi, mà không chịu lấy các Lời của Ta, thì có người xét xử nó: ấy là Lời Ta đã nói, chính Lời ấy sẽ xét xử nó trong ngày sau hết” (Ga 12,47-48 : Tin Mừng).
Vậy ai muốn được sự sống dồi dào hạnh phúc đến muôn đời như Thiên Chúa, chẳng những phải được Chúa Ki-tô chộp lấy, đó là điều quan trọng nhất (x Pl 3,12), mà còn xin Chúa cho tấm lòng biết nghe như vua Sa-lô-môn, để nên giàu có và khôn ngoan không ai sánh bằng (x 1V 3,9-13), và còn được Chúa chúc lành làm gì cũng thành công (x Tv 1,2-3). Có cảm nghiệm được hạnh phúc nhờ được nghe và sống Lời Chúa, ta mới cất lời cầu: “Ước gì chư dân cảm tạ Ngài, lạy Thiên Chúa, chư dân phải đồng thanh cảm tạ Ngài” (Tv 67/66, 4 : Đáp ca), để nối dài và mở rộng sứ mệnh truyền giáo của các tín hữu thời Giáo Hội sơ khai, đã cộng tác với các Tông Đồ (x Cv 13,1 : Bài đọc).
THUỘC LÒNG
Chúa là nguồn ánh sáng và ơn cứu độ của tôi, tôi còn sợ người nào? Chúa là thành lũy bảo vệ đời tôi, tôi khiếp gì ai nữa (Tv 27/26,1).
 
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH  

Gửi phản hồi - thắc mắc

Tên của bạn *
Địa chỉ
Email *
Điện thoại
   
Câu hỏi

Lên đầu trang
Các bài giảng khác: