BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Cv 11, 19-26
19 Hồi ấy, những người phải tản mác
vì cuộc bách hại xảy ra nhân vụ ông Tê-pha-nô, đi đến tận miền Phê-ni-xi, đảo
Sýp và thành An-ti-ô-khi-a. Họ không rao giảng lời Chúa cho ai ngoài người
Do-thái.20 Nhưng trong nhóm, có mấy người gốc Sýp và Ky-rê-nê; những
người này, khi đến An-ti-ô-khi-a, đã giảng cho cả người Hy-lạp nữa, loan Tin
Mừng Chúa Giê-su cho họ.21 Vì có bàn tay Chúa ở với họ, nên một số
đông đã tin và trở lại cùng Chúa.
22 Tin ấy đến tai Hội Thánh tại
Giê-ru-sa-lem, nên người ta cử ông Ba-na-ba đi An-ti-ô-khi-a.23 Khi
tới nơi và thấy ơn Thiên Chúa như vậy, ông Ba-na-ba mừng rỡ và khuyên nhủ ai
nấy bền lòng gắn bó cùng Chúa,24 vì ông là người tốt, đầy ơn Thánh
Thần và lòng tin. Và đã có thêm một đám rất đông theo Chúa.
25 Ông Ba-na-ba trẩy đi Tác-xô tìm
ông Sao-lô.26 Tìm được rồi, ông đưa ông Sao-lô đến An-ti-ô-khi-a.
Hai ông cùng làm việc trong Hội Thánh ấy suốt một năm và giảng dạy cho rất
nhiều người. Chính tại An-ti-ô-khi-a mà lần đầu tiên các môn đệ được gọi là
Ki-tô hữu.
ĐÁP CA: Tv 86
Đ. Muôn nước
hỡi, nào ca ngợi Chúa. (Tv 116,1a)
1 Thành Xi-on được lập trên núi
thánh.2 Chúa yêu chuộng cửa thành hơn mọi nhà của dòng họ Gia-cóp.3
Thành của Thiên Chúa hỡi, thiên hạ nói bao điều hiển hách về thành!
4 Chúa phán: "Ta sẽ kể
Ba-by-lon và Ai-cập vào số những dân tộc nhận biết Ta. Kìa xứ Phi-li-tinh,
thành Tia cùng xứ Cút: tại đó, kẻ này người nọ đã sinh ra." 5
Nhưng nói về Xi-on, thiên hạ bảo: "Người người sinh tại đó". Chính
Đấng Tối Cao đã củng cố thành.
6 Chúa ghi vào sổ bộ các dân: "Kẻ
này người nọ đều sinh ra tại đó" 7 Và ai nấy múa nhảy hát ca:
"Xi-on hỡi, mọi nguồn gốc của tôi ở nơi thành."
BÀI GIẢNG
CHIÊN CỦA CHÚA THÌ NGHE LỜI CHÚA
Ở nơi Thiên Chúa điều gì cũng đời
đời, do đó ý Chúa muốn con người phải được dựng nên giống hình ảnh Ngài. Tác
giả sách Sáng thế ghi lại hai lần Thiên Chúa tạo dựng loài người :
Lần I: Thiên Chúa chỉ phán một Lời, tức
khắc có nam có nữ (x St 1,26-27).
Lần II: Thiên Chúa tạo dựng Adam, Eva
bằng vật chất.
-
Chúa
lấy đất nắn tạo Adam (x St 2,7).
-
Chúa
lấy xương thịt ngay sườn Adam lúc ông đang ngủ để dựng nên bà Eva làm vợ ông (x St 2,21-23).
Nhưng thực ra lúc đó nguyên tổ
Adam,Eva chưa được giống Thiên Chúa, họ chẳng khác gì loài thú (x Gv 3,18-19) ;
thánh Phao-lô xác quyết: Adam,Eva chỉ là sinh vật, họ chỉ mới có sinh khí, chưa
có thần khí, vì chưa được thông hiệp với sự sống của Chúa Giê-su Phục Sinh (x 1Cr
15,42-49). Để làm rõ vấn đề này, thánh Tông Đồ nói: “Chúng ta được thanh tẩy trong Đức Giê-su Ki-tô thì chính trong sự chết
của Ngài mà ta được thanh tẩy. Vậy nhờ Bí tích Thánh Tẩy, ta đã được mai táng
làm một với Ngài trong sự chết, ngõ hầu như Đức Ki-tô, nhờ bởi vinh quang của
Cha, đã sống lại từ cõi chết, thì cả ta nữa, ta cũng được bước đi trong sự sống
mới, được đồng hình đồng dạng với Đức Giê-su Ki-tô. Vì chưng, nếu ta cùng chịu
đóng đinh con người tội lỗi của mình vào thập giá Đức Ki-tô, hầu ta không còn
làm nô lệ cho tội lỗi nữa, thì ta tin rằng: Ta cũng sẽ cùng sống lại vinh quang
với Ngài” (Rm 6,3-11).
Hội Thánh đã dạy chúng ta nguyên
tắc đọc và hiểu Kinh Thánh trong Hiến Chế Mạc Khải số 16: “Giá trị Cựu Ước được thể hiện
trong Tân Ước ; Giá trị Tân Ước đã được tiềm ẩn trong Cựu Ước”. Bởi
thế, trong Cựu Ước con người được dựng nên bởi Lời và bởi vật chất (x St
1,26-27 ; 2, 7.21-23). Giá trị ấy được thể hiện trong Tân Ước, nhờ Chúa Giê-su
đến làm hoàn hảo (x Mt 5,17), là Ngài muốn chúng ta phải được dựng nên giống
Ngài, thì ta phải được sinh lại bởi Lời
Chúa (x Gc 1,18), và nhờ ăn Thịt và Máu Thánh Chúa Ki-tô (rước Lễ), ta còn
được thanh tẩy và lãnh nhận Thần Khí của Chúa Giê-su Phục Sinh,để ta được tái
sinh làm con Thiên Chúa, có thế ta mới thực sự được giống Thiên Chúa từ nguồn
gốc, xương thịt, sự sống (x Dt 2,11.14 ; Ga 6,57).
Ơn tái sinh này khởi đầu Chúa muốn
dành riêng cho dân tộc Do Thái, rồi từ dân tộc này đi đến muôn dân (x Ga 4,22).
Bởi thế thánh sử Luca đã minh chứng: Đầu tiên các tín hữu đi loan báo Tin Mừng
cho dân miền Phê-ni-xi, đảo Sýp và thành An-ti-ô-khi-a. Ông Barnaba thấy vậy
rất mừng rỡ vì thấy dân ngoại đón nhận Tin Mừng và có rất đông người theo Chúa.
Niềm vui này, ông Phao-lô biết được, liền đến An-ti-ô-khi-a, ông làm việc ở đó
suốt một năm và giảng dạy cho nhiều người. Chính tại An-ti-ô-khi-a mà lần đầu
tiên các môn đệ được gọi là Ki-tô hữu (x Cv
11,19-26). Ki-tô hữu là người được Chúa xức dầu để tấn phong làm vua,
lãnh đạo và hướng dẫn nhân loại về cho Chúa
Như vậy, bất cứ dân tộc nào được
nghe Lời Chúa do Hội Thánh Công Giáo, họ đều là chiên của Mục Tử Giê-su nhân
lành, và được Ngài hứa gìn giữ, bảo vệ: “Chiên
của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết
chúng và chúng theo tôi.Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng
phải diệt vong và không ai giựt được
chúng khỏi tay tôi. Cha tôi, Đấng đã ban chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và
không ai giựt được chúng khỏi tay
Chúa Cha. Tôi và Chúa Cha là một." (Ga 10,27-30).
Lời hứa trên Chúa Giê-su muốn nhấn
mạnh :
1/ Cuộc phán xét xảy ra ngay từ
đời này:Ai nghe Lời Chúa mới thuộc về đàn chiên Ngài chăm sóc ; kẻ không nghe,
tự nó loại ra khỏi vòng tay của Ngài,nó sẽ bị diệt cả hồn lẫn xác.
2/ Ai nghe Lời Chúa, người ấy thực
là Hiền Thê của Ngài, vì động từ “biết” diễn tả tương quan đời sống lứa đôi (x
St 4,1 ; Lc 1,34). Bởi đó thánh Phao-lô nói: “Tôi đã đính hôn anh em với một người độc nhất là Đức Ki-tô, để tiến
dâng anh em cho Người như một trinh nữ
thanh khiết” (2Cr 11,2). Trong muôn sự trên trời dưới đất, Chúa Cha đã trao
vào tay Chúa Giê-su (x Mt 28,18), thì không có gì cao quý bằng Hiền Thê của
Chiên Con (Chúa Giê-su), áo họ mặc đã được giặt trắng tinh bởi Máu Chiên Con (x
Kh 7,14), và được mặc áo trúc bâu là công đức của các thánh (x Kh 19,7-8). Do
đó Đức Giê-su nói: “Cha tôi, Đấng ban
chúng cho tôi thì cao trọng hơn tất cả” (Ga 10,29a).
Vì ai nghe Lời Chúa mới thực là
Hiền Thê, nên được Ngài yêu thương bảo vệ, hơn ông Hô-sê gìn giữ cô vợ dâm đãng,
bất trung luôn ruổi theo tình lang. Nếu ông Hô-sê đã bộc lộ tình yêu của mình
đối với vợ: “Phen này ta sẽ lột trần cái
đĩ già của vợ ta trước mặt các gã tình lang, để không kẻ nào giựt vợ khỏi tay ta” (Hs 2,12 – bản
dịch NTT) ; thì Chúa Giê-su và Cha Ngài còn yêu thương và ra tay bảo vệ người
nghe Lời Chúa, hơn ông Hô-sê đối với vợ, như Đức Giê-su đã nói: “Tôi ban cho chúng sự sống đời, không bao giờ
chúng phải diệt vong, không ai giựt
chúng khỏi tay tôi, và cũng không ai giựt chúng khỏi tay Cha tôi” (Ga
10,28-29: Tin Mừng).
Như vậy, Chúa Cha và Chúa Con cùng
mở rộng vòng tay quyền năng và yêu thương ôm chặt lấy kẻ nghe Lời Ngài. Bởi đó
Đức Giê-su nói: “Tôi và Cha tôi là một”
(Ga 10,30).
Ơn huệ cao quý này, Đức Giê-su
cũng đã nói với chị Matta, đã không coi trọng việc nghe Lời Chúa như cô em
Maria, một chỉ lo của ăn nuôi thân xác, nên Ngài đã lên tiếng dạy: “Mác-ta! Mác-ta ơi! Chị băn khoăn lo lắng
nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Ma-ri-a đã chọn phần tốt
nhất và sẽ không bị ai giựt mất."
(Lc 10,41-42). Vì “Chiên của tôi thì nghe
tiếng tôi ; tôi biết chúng và chúng theo tôi” (Ga 10,27: Tung Hô Tin Mừng).
Tất
cả những người được các ơn huệ trên đây, thì:
- Họ
xứng đáng là Đền Thờ của Thiên Chúa (1Cr 3,16), đặc biệt mỗi khi họ hiệp dâng
Thánh Lễ, Đền Thờ con người của họ được cung hiến cho Thiên Chúa, đáng mừng hơn
lễ Cung Hiến Đền Thờ Giêrusalem (x Ga 10,22).
- Họ
được trở nên giàu có và khôn ngoan hơn vua Sa-lô-môn, vì vua chỉ xin Chúa cho
ông tấm lòng biết nghe, chứ ông không được phúc kết hợp nên một với Chúa
Giê-su, vậy mà ông đã trở nên người giàu có, khôn ngoan không ai sánh bằng (1V
3,9-13) ; còn ta vừa được nghe Lời Chúa, vừa được kết hợp với Chúa Giê-su, đặc
biệt trong Thánh Lễ, đến như được đồng hóa với Ngài. Vì Chúa Giê-su trổi vượt
hơn vua Sa-lô-môn, nên Ngài đi đi lại lại nơi Đền Thờ dưới hàng lang Sa-lô-môn
(x Ga 10,23), hầu mọi người hãy đến với Ngài, còn hơn nữ hoàng phương nam từ
tận cùng trái đất tìm đến vua Sa-lô-môn để chiêm ngưỡng sự giàu sang và nghe
lời khôn ngoan của vua (x Mt 12,42). Và như thế là Chúa Giê-su đã trả lời rõ
cho những người vây quanh Ngài nêu thắc mắc: “Ông còn để lòng trí chúng tôi phải thắc mắc cho đến bao giờ? Nếu ông là
Đấng Ki-tô thì xin nói công khai cho chúng tôi biết” (Ga 10,24).
Vậy “muôn nước hỡi, nào ca ngợi Chúa” (Tv 117/116,1a: Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Chúa Giê-su nói: “Chiên
của tôi thì nghe tiếng tôi, tôi biết chúng và chúng theo tôi” (Ga
10,27)
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH