Kinh Thánh
Thời kỳ
Sách
Chương
 
      Lm. Trịnh Ngọc Danh
Bài giảng
THỨ HAI SAU CN 4 PS: HẾT MỌI NGƯỜI ĐƯỢC THIÊN CHÚA DẠY BẢO (Mục Tử nhân lành)
Âm thanh
Video
[ Bấm play 2 lần liên tiếp để xem video. Vui lòng chờ chút nếu kết nối mạng chậm ]
BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Cv 11, 1-18
1 Hồi ấy, các Tông Đồ và các anh em ở miền Giu-đê nghe tin là cả dân ngoại cũng đã đón nhận lời Thiên Chúa.2 Khi ông Phê-rô lên Giê-ru-sa-lem, các người thuộc giới cắt bì chỉ trích ông,3 họ nói: "Ông đã vào nhà những kẻ không cắt bì và cùng ăn uống với họ! "4 Bấy giờ ông Phê-rô bắt đầu trình bày cho họ đầu đuôi sự việc, ông nói:5 "Tôi đang cầu nguyện tại thành Gia-phô, thì trong lúc xuất thần, tôi thấy thị kiến này: có một vật gì sà xuống, trông như một tấm khăn lớn buộc bốn góc, từ trời thả xuống đến tận chỗ tôi.6 Nhìn chăm chú và xem xét kỹ, tôi thấy các giống vật bốn chân sống trên đất, các thú rừng, rắn rết và chim trời.7 Và tôi nghe có tiếng phán bảo tôi: "Phê-rô, đứng dậy, làm thịt mà ăn!8 Tôi đáp: "Lạy Chúa, không thể được, vì những gì ô uế và không thanh sạch không bao giờ lọt vào miệng con!9 Có tiếng từ trời phán lần thứ hai: "Những gì Thiên Chúa đã tuyên bố là thanh sạch, thì ngươi chớ gọi là ô uế!10 Việc ấy xảy ra đến ba lần, rồi tất cả lại được kéo lên trời.
 11 "Ngay lúc đó, có ba người đến nhà chúng tôi ở: họ được sai từ Xê-da-rê đến gặp tôi.12 Thần Khí bảo tôi đi với họ, đừng ngần ngại gì. Có sáu anh em đây cùng đi với tôi. Chúng tôi đã vào nhà ông Co-nê-li-ô.13 Ông này thuật lại cho chúng tôi nghe việc ông đã thấy thiên sứ đứng trong nhà ông và bảo: "Hãy sai người đi Gia-phô mời ông Si-môn, cũng gọi là Phê-rô.14 Ông ấy sẽ nói với ông những lời nhờ đó ông và cả nhà ông sẽ được cứu độ.
15 "Tôi vừa mới bắt đầu nói, thì Thánh Thần đã ngự xuống trên họ, như đã ngự xuống trên chúng ta lúc ban đầu.16 Tôi sực nhớ lại lời Chúa nói rằng: "Ông Gio-an thì làm phép rửa bằng nước, còn anh em thì sẽ được rửa trong Thánh Thần.17 Vậy, nếu Thiên Chúa đã ban cho họ cùng một ân huệ như Người đã ban cho chúng ta, vì chúng ta tin vào Chúa Giê-su Ki-tô, thì tôi là ai mà dám ngăn cản Thiên Chúa? "
18 Nghe thế, họ mới chịu im, và họ tôn vinh Thiên Chúa mà nói: "Vậy ra Thiên Chúa cũng ban cho các dân ngoại ơn sám hối để được sự sống! "
ĐÁP CA: Tv 41.42
Đ.        Linh hồn con khao khát Chúa Trời, là Chúa Trời hằng sống.  (Tv 41,3a)
41 2 Như nai rừng mong mỏi tìm về suối nước trong, hồn con cũng trông mong được gần Ngài, lạy Chúa.
3 Linh hồn con khao khát Chúa Trời, là Chúa Trời hằng sống. Bao giờ con được đến vào bệ kiến Tôn Nhan?
42 3 Xin Ngài thương sai phái ánh sáng và chân lý của Ngài, để soi đường dẫn lối con đi về núi thánh, lên đền Ngài ngự.
4 Con sẽ bước tới bàn thờ Thiên Chúa, tới gặp Thiên Chúa, nguồn vui của lòng con. Con gảy đàn dâng câu cảm tạ, lạy Chúa là Thiên Chúa con thờ. 
BÀI TIN MỪNG
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga 10,14
Hall-Hall:  Chúa nói: “Tôi chính là Mục Tử nhân lành, tôi biết chiên của tôi, và chiên của tôi biết tôi. Hall.
TIN MỪNG: Ga 10, 11-18
11 Khi ấy, Đức Giê-su nói với người Do-thái rằng: “Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên.12 Người làm thuê, vì không phải là mục tử, và vì chiên không thuộc về anh, nên khi thấy sói đến, anh bỏ chiên mà chạy. Sói vồ lấy chiên và làm cho chiên tán loạn,13 vì anh ta là kẻ làm thuê, và không thiết gì đến chiên.14 Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Tôi biết chiên của tôi, và chiên của tôi biết tôi,15 như Chúa Cha biết tôi, và tôi biết Chúa Cha, và tôi hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên.
16 Tôi còn có những chiên khác không thuộc ràn này. Tôi cũng phải đưa chúng về. Chúng sẽ nghe tiếng tôi. Và sẽ chỉ có một đoàn chiên và một mục tử.17 Sở dĩ Chúa Cha yêu mến tôi, là vì tôi hy sinh mạng sống mình để rồi lấy lại.18 Mạng sống của tôi, không ai lấy đi được, nhưng chính tôi tự ý hy sinh mạng sống mình. Tôi có quyền hy sinh và có quyền lấy lại mạng sống ấy. Đó là mệnh lệnh của Cha tôi mà tôi đã nhận được." 
BÀI GIẢNG
HẾT MỌI NGƯỜI ĐƯỢC THIÊN CHÚA DẠY BẢO
Đức Giê-su nói: “Tôi còn có những chiên khác không thuộc ràn, tôi cũng phải đưa chúng về. Chúng sẽ nghe tiếng tôi. Và chỉ có một đoàn chiên và một mục tử” (Ga 10,16: Tin Mừng).
Vào thời Giáo Hội sơ khai, khi Chúa chưa mạc khải riêng cho ông Phê-rô để đưa dân ngoại về cho Chúa, thì các Tông Đồ chỉ ban Bí tích Thánh Tẩy cho những người thuộc dòng giống Abraham đã được cắt bì. Nhưng sau khi Đức Giê-su mạc khải cho ông Phê-rô qua thị kiến: Một chiếc khăn túm bốn góc từ trời xà xuống trước mặt ông, trong đó có những con vật dơ như rắn rết bò cạp, Chúa bảo ông hãy giết mà ăn, Chúa Thánh Thần soi lòng mở trí cho ông Phê-rô hiểu rằng các Tông Đồ đừng coi dân ngoại như đồ dơ, để khước từ ban Thánh Tẩy, mà những gì các ông bảo dơ, Chúa bảo giết mà ăn, các ông phải hiểu rằng nếu rao giảng Lời Chúa cho dân ngoại mà họ tin vào Chúa Giê-su, thì họ đều được tái sinh qua Bí tích Thánh Tẩy. Để trước mặt Chúa mọi người đã lãnh Thánh Tẩy, không còn phân biệt Do Thái hay Hy Lạp, tự do hay nô lệ, mà tất cả đều là con Thiên Chúa (x Cv 11,1-18: Bài đọc). Vì ba lần Đức Giê-su đã nhấn mạnh: “Chính tôi là Mục Tử nhân lành, tôi biết chiên của tôi, và chiên của tôi biết tôi” (Ga 10,11.14: Tung Hô Tin Mừng). Ngài là Mục Tử nhân lành vì :
-          Ngài yêu chiên của Ngài như Hiền Thê.
-          Ngài hy sinh mạng sống cho đoàn chiên.
1/ MỤC TỬ NHÂN LÀNH YÊU CHIÊN CỦA NGÀI NHƯ HIỀN THÊ.
Đức Giê-su nói: “Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Tôi biết chiên của tôi, và chiên của tôi biết tôi, như Chúa Cha biết tôi, và tôi biết Chúa Cha” (Ga 10,14-15a: Tin Mừng).
Biết” trong Thánh Kinh là sống đời vợ chồng với nhau, cụ thể như Adam biết Eva sinh Cain (x St 4,1) ; trong ngày Truyền Tin Đức Ma-ri-a thưa với Thiên thần: “Tôi không biết người nam, sao tôi có thể sinh con” (Lc 1, 34). Chúa biết ta từ lúc ta lãnh Bí tích Thánh Tẩy, ta đã trở nên Hiền Thê của Ngài (x 2Cr 11,2). Người Ki-tô hữu được biết Chúa Ki-tô trọn vẹn là lúc rước Lễ, vì Chúa Giê-su trao thân cho ta và ta trao thân cho  Ngài. Vợ chồng “biết” nhau thì sinh con cái, thế nên sau khi ta rước Lễ, chủ tế chúc ta ra đi bình an. “Ra đi bình an” có nghĩa là đi loan báo Tin Mừng thì luôn phát sinh sự bình, vì Đức Giê-su nói: “Chúng con hãy đi rao giảng Tin Mừng, ở đâu nghe lời chúng con, thì sự bình an đến với họ, bằng không sự bình an lại trở về với chúng con” (Mt 10,13). Như vậy ra đi loan báo Tin Mừng là ta sinh con cho Thiên Chúa, bởi vì ta đã được “biết” Chúa Ki-tô.
Vợ chồng yêu nhau thật là họ luôn khao khát được biết nhau ; thế thì ta biết Đức Giê-su yêu ta còn hơn ông Hô-sê yêu cô vợ dâm đãng, nên ta càng phải cầu nguyện cùng Ngài: “Linh hồn con khao khát Chúa Trời là Chúa Trời hằng sống” (Tv 42/41,3a: Đáp ca).
2/ MỤC TỬ NHÂN LÀNH HY SINH MẠNG SỐNG CHO ĐOÀN CHIÊN.
Đức Giê-su nói: “Tôi hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên. Sở dĩ Chúa Cha yêu mến tôi, là vì tôi hy sinh mạng sống mình để rồi lấy lại. Mạng sống của tôi, không ai lấy đi được, nhưng chính tôi tự ý hy sinh mạng sống mình. Tôi có quyền hy sinh và có quyền lấy lại mạng sống ấy. Đó là mệnh lệnh của Cha tôi mà tôi đã nhận được." (Ga 10,15b.17-18: Tin Mừng).
Như thế Đức Giê-su sống ngược với tinh thần kẻ chăn thuê: “Người làm thuê, vì không phải là mục tử, và vì chiên không thuộc về anh, nên khi thấy sói đến, anh bỏ chiên mà chạy. Sói vồ lấy chiên và làm cho chiên tán loạn, vì anh ta là kẻ làm thuê, và không thiết gì đến chiên” (Ga 10,12-13: Tin Mừng).
Mùa hè đỏ lửa năm 1972, cuộc chiến ác liệt xảy ra giữa hai chế độ Cộng Sản miền Bắc và Cộng Hòa miền Nam. Những vùng sâu vùng xa thường mất an ninh, quân đội của VN Cộng Hòa không kiểm soát được. Máy bay Mỹ thường oanh tạc trên vùng đất này, dân chúng miền Trung chạy về Tòa Giám mục Nha Trang, hy vọng ẩn náu nơi Nhà Chúa để được che chở, nhưng chốc chốc những quả đại pháo phía Việt Cộng nã vào, làm nhiều người bị thương và có kẻ chết. Vì dân chúng quá đông nên thiếu lương thực, thỉnh thoảng có chiếc trực thăng phía Cộng Hòa liều mạng chuyên chở lương thực đến cho đồng bào, nhưng chẳng thấm vào đâu! Lúc ấy, Đức Cha Phanxico Nguyễn Văn Thuận nhờ một chiếc trực thăng chở ngài về Saigon để xin tiếp tế nhiều hơn nữa. Khi ngài về ra phi trường Tân Sơn Nhất trở về Nha Trang, thì có một người đàn bà níu lấy áo ngài vừa khóc vừa nói: “Thưa ông, cho tôi theo với”, Đức Cha gỡ tay bà ra và ôn tồn nói: “Này bà, bom đạn ngoài ấy như mưa, bà trốn được vào đây là may rồi, còn đòi ra ngoài đấy làm gì?” Nhưng bà kia vẫn cứ níu lấy áo ngài và năn nỉ: “Thưa ông, tôi có ba đứa con, hai đứa tôi đã đưa nó vào Saigon rồi, còn một đứa tôi không biết nó lạc ở đâu, tôi phải ra tìm nó, tôi  không thể sống nếu thiếu nó!” Đức Cha cản bà không được, đành cho bà lên chung máy bay để trở lại Nha Trang. Ngồi trên trực thăng, Đức Cha nhìn bà và suy nghĩ: “Bà này chỉ lấy tình mẫu từ tự nhiên đối với con, còn chính mình được giáo dục hơn bà, ngày chịu chức Linh mục và Giám mục người ta nói mình là Chúa Ki-tô thứ hai, thế mà liệu mình có hy sinh cho đoàn chiên hơn người đàn bà này không.?!”
Khi Đức Cha đã về tới Nha Trang, ngài nhờ một số người cùng với ngài đem bánh mì đi phát cho đồng bào, khi tới chân tháp chuông, ngài thấy một người phụ nữ với bộ mặt sầu não, hai tay chị đang ôm chặt một cái gói, khi đưa bánh mì đến cho, chị chẳng thèm nói gì, cứ cúi gầm mặt hai tay ghì chặt cái gói vào ngực, nhân viên phát bánh tưởng chị này đã lấy lương thực nhiều không muốn cho ai lấy lại, nên họ giật lấy gói của chị đang ôm, thấy thế chị òa lên khóc! Mọi người ngỡ ngàng và xúc động khi biết bên trong gói đó là một đứa bé đã chết thối mấy ngày! Nhìn cảnh tượng ấy, Đức Cha cũng không cầm được nước mắt và càng làm cho ngài suy nghĩ nhiều hơn nữa: Liệu mình có yêu chiên của mình được như thế hay không?! Có lẽ vì ấn tượng này mà khi ngài nhận chức Giám mục Phó Giáo Phận Saigon, ngài bằng lòng bị bắt đi tù đày suốt 13 năm trong gian khổ mà không mở miệng kêu ca! Tưởng đây cũng là một mẫu mục tử nhân lành, diễn tả phần nào chân dung Mục Tử Nhân Hậu Giê-su.
THUỘC LÒNG
Tôi là Mục Tử nhân lành, Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống cho đoàn chiên (Ga 10,11).

Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH  

Gửi phản hồi - thắc mắc

Tên của bạn *
Địa chỉ
Email *
Điện thoại
   
Câu hỏi

Lên đầu trang
Các bài giảng khác: