CHÚA NHẬT 3 PHỤC SINH-NĂM A: SỐNG MẦU NHIỆM PHỤC SINH (Emmaus)
BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ) BÀI ĐỌC I: Cv
2,14.22b-28
14
Trong ngày lễ Ngũ Tuần, ông Phê-rô đứng chung với Nhóm Mười Một lớn tiếng nói
với họ rằng: “Thưa anh em miền Giu-đê và tất cả những người đang cư ngụ tại
Giê-ru-sa-lem, xin biết cho điều này, và lắng nghe những lời tôi nói đây.
22b
“Đức Giê-su Na-da-rét, là người đã được Thiên Chúa phái đến với anh em. Và để
chứng thực sứ mệnh của Người, Thiên Chúa đã cho Người làm những phép mầu, điềm
thiêng và dấu lạ giữa anh em. Chính anh em biết điều đó.23
Theo kế hoạch Thiên Chúa đã định và biết trước, Đức Giê-su ấy đã bị nộp, và anh
em đã dùng bàn tay kẻ dữ đóng đinh Người vào thập giá mà giết đi. 24
Nhưng Thiên Chúa đã làm cho Người sống lại, giải thoát Người khỏi những đau khổ
của cái chết. Vì lẽ cái chết không tài nào khống chế được Người mãi.25 Quả
vậy, vua Đa-vít đã nói về Người rằng: Tôi luôn nhìn thấy Đức Chúa trước mặt
tôi, vì Người ở bên hữu, để tôi chẳng nao lòng.26 Bởi
thế tâm hồn con mừng rỡ, và miệng lưỡi hân hoan, cả thân xác con cũng nghỉ ngơi
trong niềm hy vọng.27 Vì Chúa chẳng đành bỏ mặc
linh hồn con trong cõi âm ty, cũng không để Vị Thánh của Ngài phải hư nát.28
Chúa sẽ dạy con biết đường về cõi sống, và cho con được vui sướng tràn trề khi
ở trước Thánh Nhan.
29
“Thưa anh em, xin được phép mạnh dạn nói với anh em về tổ phụ Đa-vít rằng:
người đã chết và được mai táng, và mộ của người còn ở giữa chúng ta cho đến
ngày nay.30 Nhưng vì là ngôn sứ và biết
rằng Thiên Chúa đã thề với người là sẽ đặt một người trong dòng dõi trên ngai
vàng của người,31 nên người đã thấy trước và
loan báo sự phục sinh của Đức Ki-tô khi nói: Người đã không bị bỏ mặc trong cõi
âm ty và thân xác Người không phải hư nát.32
Chính Đức Giê-su đó, Thiên Chúa đã làm cho sống lại; về điều này, tất cả chúng
tôi xin làm chứng.33 Thiên Chúa Cha đã ra tay uy
quyền nâng Người lên, trao cho Người Thánh Thần đã hứa, để Người đổ xuống: đó
là điều anh em đang thấy đang nghe.”
ĐÁP CA: Tv 15
Đ. Lạy Chúa, Chúa sẽ dạy con biết đường về
cõi sống. (c 11a)
1 Lạy Chúa Trời, xin giữ gìn con, vì bên
Ngài, con đang ẩn náu. 2a Con thưa cùng Chúa: "Ngài là Chúa con thờ, 5
Chúa, Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng, là chén phúc lộc dành cho con; số
mạng con, chính Ngài nắm giữ.
7 Con chúc tụng Chúa hằng thương chỉ dạy,
ngay cả đêm trường, lòng dạ nhắn nhủ con. 8 Con
luôn nhớ có Ngài trước mặt, được Ngài ở bên, chẳng nao núng bao giờ.
9 Vì thế, tâm hồn con mừng rỡ, và lòng dạ
hân hoan, thân xác con cũng nghỉ ngơi an toàn. 10 Vì
Chúa chẳng đành bỏ mặc con trong cõi âm ty, không để kẻ hiếu trung này hư nát
trong phần mộ.
11 Chúa sẽ dạy con biết đường về cõi sống:
trước Thánh Nhan, ôi vui sướng tràn trề, ở bên Ngài, hoan lạc chẳng hề vơi !
BÀI ĐỌC II: 1Pr 1,17-21 17 Anh
em thân mến, Thiên Chúa là Đấng không vị nể ai, nhưng cứ theo công việc mỗi
người mà xét xử. Vậy nếu anh em gọi Người là Cha, thì anh em hãy đem lòng kính
sợ mà sống cuộc đời lữ khách này.18 Anh
em hãy biết rằng không phải nhờ những của chóng hư nát như vàng hay bạc mà anh
em đã được cứu thoát khỏi lối sống phù phiếm do cha ông anh em truyền lại.19
Nhưng anh em đã được cứu chuộc nhờ bửu huyết của Con Chiên vẹn toàn, vô tỳ
tích, là Đức Ki-tô.20 Người là Đấng Thiên Chúa đã
biết từ trước, khi vũ trụ chưa được dựng nên, và Người đã xuất hiện vì anh em
trong thời cuối cùng này.21 Nhờ Người, anh em
tin vào Thiên Chúa, Đấng đã cho Người trỗi dậy từ cõi chết, và ban cho Người
được vinh hiển, để anh em đặt niềm tin và hy vọng vào Thiên Chúa.
BÀI TIN MỪNG TUNG HÔ TIN MỪNG: x Lc
24,32
Hall-Hall: Lạy Chúa Giê-su, xin mở trí
cho chúng con hiểu lời Kinh Thánh. Và
khi Chúa phán dạy, xin đốt lòng chúng con cháy lửa nồng nàn. Hall.
TIN MỪNG: Lc 24,13-35
13
Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là
Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số.14 Họ
trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.15
Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi
với họ.16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn
cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ:
"Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy? " Họ dừng
lại, vẻ mặt buồn rầu.
18 Một
trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: "Chắc ông là người duy nhất
trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành
mấy bữa nay."19 Đức Giê-su hỏi:
"Chuyện gì vậy? " Họ thưa: "Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người
là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa
và toàn dân.20 Thế mà các thượng tế và thủ
lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người
vào thập giá.21 Phần chúng tôi, trước đây
vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc
ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi.22
Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh
ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm,23
không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng
Người vẫn sống.24 Vài người trong nhóm chúng
tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không
thấy."
25 Bấy
giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: "Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí
các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ!26 Nào
Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang
của Người sao?27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và
tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người
trong tất cả Sách Thánh.
28 Khi
gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa.29 Họ
nài ép Người rằng: "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và
ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ.30 Khi
đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ.31 Mắt
họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất.32 Họ
mới bảo nhau: "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh
cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao? "
33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy,
quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại
đó.34 Những người này bảo hai
ông: "Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn."35 Còn hai ông thì thuật lại
những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ
bánh.
BÀI GIẢNG SỐNG MẦU NHIỆM PHỤC SINH
Tác
giả Lu-ca không tôn trọng lịch sử, nên xem ra ông đã mâu thuẫn trong việc trình
bày Chúa Phục Sinh. Cụ thể như :
§ Trong
sách Tông Đồ Công Vụ (1,1-12), ông viết: “Sau
khi Chúa phục sinh, Ngài còn ở với các môn đệ 40 đêm ngày, rồi mới về Trời”
– tức là vàongày thứ Năm nhớ ngày
Ngài lập Bí tích Thánh Thể.
§ Trong
Tin Mừng, ở chương 24, ông lại gói gọn từ biến cố Chúa Giê-su phục sinh đến lúc
Ngài về Trời, chỉ xảy ra trong ngày Chúa nhật thứ I Phục Sinh - ngày Hội Thánh
dâng Lễ bắt nguồn từ mầu nhiệm Tử Nạn và Phục Sinh – và tác giả Lu-ca ghi nhận
việc đầu tiên Chúa Giê-su Phục Sinh gặp đủ 11 môn đệ khác với thánh sử Gio-an: lần
đầu tiên Chúa Giê-su Phục Sinh đến với các môn đệ, hôm đó vắng ông Tô-ma, tức
là Ngài chỉ gặp 10 môn đệ (x Ga 20,4).
Sở
dĩ ông Lu-ca viết như vậy chỉ vì ông muốn giáo dục tín hữu sống ngày Chúa Phục
Sinh nhờ việc tham dự Phụng Vụ :
1- Không còn tìm vinh
quang dưới đất. Lúc đầu các Tông Đồ theo Đức Giê-su chỉ tìm
vinh quang trần thế, cho nên hai môn đệ về đàng Emmau nói với vị khách đồng
hành: “Phần chúng tôi trước đây vẫn hy
vọng rằng chính Đức Giê-su là Đấng sẽ cứu chuộc Israel” (Lc 24,21a: Tin
Mừng), để các ông còn được chia quyền bính (x Mt 20,21 ; Cv 1,6). Cho nên thánh
Phê-rô phải hướng dẫn lòng mọi người tìm kiếm phúc lộc Nước Thiên Chúa, ông nói:
“Anh em hãy biết rằng không phải nhờ những
của chóng hư nát như vàng hay bạc mà anh em đã được cứu thoát khỏi lối sống phù
phiếm do cha ông anh em truyền lại.Nhưng
anh em đã được cứu chuộc nhờ bửu huyết của Con Chiên vẹn toàn, vô tỳ tích, là
Đức Ki-tô, mà anh em tin vào Thiên Chúa, Đấng đã cho Người chỗi dậy từ cõi chết,
và ban cho Người được vinh hiển, để anh em đặt niềm tin và hy vọng vào Thiên
Chúa” (1Pr 1,18-19.21: Bài đọc II).
Muốn
được Chúa Giê-su cứu chuộc bằng giá máu Ngài, thì mỗi ngày ta phải tham dự tiệc
Thánh Thể, để hưởng ơn cứu chuộc nhờ mầu nhiệm Tử Nạn và Phục Sinh của Chúa
Giê-su (sau 40 ngày Phục Sinh, Chúa Giê-su về Trời nhắc cho ta nhớ đến ngày thứ Năm, Ngài lập Bí
tích Thánh Thể – xem Cv 1,1-12), và chính thức vào ngày Chúa nhật thứ I Phục
Sinh, trong đêm đó Ngài cùng với các môn đệ cử hành Thánh Lễ, rồi Ngài dẫn các
ông tới Bêtania, nơi đây Ngài được cất nhắc lên Trời (x Lc 24,36-51).
Vậy
nhờ được kết hợp với Chúa Giê-su Thánh Thể, ta mới nói được như thánh Phê-rô: “Tôi luôn luôn nhìn thấy Đức Chúa trước mặt
tôi, vì Người ở bên hữu, để tôi chẳng nao lòng. Bởi thế tâm hồn tôi mừng rỡ và
miệng lưỡi hân hoan, cả thân xác tôi cũng được nghỉ ngơi trong niềm hy vọng, vì
Chúa chẳng đành bỏ mặc linh hồn tôi trong cõi âm ty” (Cv 2,25-27a: Bài đọc
I).
2- Biết tin vào Lời Sách
Thánh. Thực vậy, hai môn đệ trên đường Em-mau đã thưa với Chúa
Giê-su rằng: “Có mấy người đàn bà trong
nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, không
thấy xác Người đâu cả, về còn nói là
đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống” (Lc 24,22-23). Nghe
thế, Chúa Giê-su không trách họ: Tại sao không tin vào lời chứng của các chị ấy
? Mà Ngài lại nói: Sao không tin vào lời các ngôn sứ ? (x Lc 24,25). Tức là tại
sao không tin vào Kinh Thánh ?
Vậy
Chúa muốn ta phải dựa vào Kinh Thánh để nhận biết Chúa Giê-su đã từ cõi chết
sống lại. Thánh Giê-rô-ni-mô nói: “Ai
không biết Thánh Kinh là không biết Chúa Ki-tô” ; và nhờ được kết hợp với
Ngài khi dự tiệc Thánh Thể, thì được chia phần chiến thắng đau khổ đạt vinh
quang của Ngài, như Ngài đã nói: “Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình
như thế, rồi mới vào vinh quang của Người sao?” (Lc 24,26: Tin Mừng).
3- Biết chia sẻ Lời Chúa
để nâng đỡ đồng loại. Thực vậy, các Tông Đồ đang buồn rầu, chán nản vì đã hết lòng tin theo Chúa Giê-su, mà
nay phải thất vọng, vì Ngài đã bị giết chết cách nhục nhã như một tên gian phi
! Chúa Giê-su đọc rõ được tâm trạng hai môn đệ, nên Ngài đến cùng đồng hành với
họ, Ngài vừa đi, vừa cắt nghĩa Thánh Kinh cho họ, làm tâm hồn họ bừng cháy,
tràn đầy hân hoan, quên cả mệt nhọc vì đường dài ! (x Lc 24,25-27: Tin Mừng).
Vậy
người Công Giáo có Lời Chúa là món quà quý giá phải chia cho đồng loại, làm cho
người anh em quên mọi khổ đau, như hai môn đệ nhờ được Chúa Giê-su cắt nghĩa Kinh
Thánh, làm các ông đã phải thốt lên: “Dọc
đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng
ta đã bừng bừng cháy lên” (Lc 24,32: Tin Mừng).
Giám
mục Yves Congar - nhà Thần Học đã đóng
vai trò lớn trong việc soạn thảo các Văn Bản Công Đồng Vat.II, và đã được Đức
Giáo hoàng Gioan Phaolo II nâng lên bậc Hồng Y – ngài đã xác quyết rằng: “Tôi có thể trích dẫn một loạt các văn bản
xưa với chung một nội dung rằng: Nếu trong một xứ đạo mà suốt 30 năm người ta
cử hành Thánh Lễ hằng ngày nhưng không giảng ; và một xứ đạo trong suốt 30 năm không
có Thánh Lễ, chỉ được nghe giảng Lời Chúa, thì chắc chắn dân chúng ở nơi được
nghe giảng sẽ là những Ki-tô hữu tốt hơn”. Vì thế ta mới hiểu được lý do
thánh Phao-lô nói: “Chúa sai tôi không
phải để rửa tội, nhưng để giảng Tin Mừng” (1Cr 1,17).
Vậy ta
hãy cầu nguyện: “Lạy Chúa Giê-su, xin mở
trí cho chúng con hiểu Lời Kinh Thánh.
Và khi Chúa phán dạy, xin đốt lòng chúng con cháy lửa nồng nàn” (Lc 24, 32:
Tung Hô Tin Mừng). Và “lạy Chúa, Chúa sẽ
dạy con biết đường về cõi sống” (Tv 16/15,11a: Đáp ca).
4- Biết chia sẻ của ăn.
Hai môn đệ tiến gần đến nhà, họ thấy người khách đồng hành còn tiếp tục đi, họ
liền tha thiết mời vị khách vào nhà cùng dùng bữa và nghỉ ngơi ! Trong bữa ăn,
Chúa Giê-su cầm lấy bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ, mắt hai ông bấy
giờ mới bừng mở nhận ra Thầy Giêsu, và ngay lúc đó Ngài biến mất ! (x Lc
24,28-31). Nếu hôm ấy hai môn đệ không mời người khách vào trú nhà và chia sẻ
của ăn, thì chắc chắn các ông đã không được gặp Chúa Giêsu Phục Sinh. Bởi vì
Ngài đã xác nhận: “Mỗi khi anh em chia sẻ
của cải cho kẻ bé mọn là anh em chia cho Thầy” (x Mt 25,31-46) Truyện kể rằng,
một bệnh nhân kia đã cạn tiền vì tìm thầy chạy thuốc mà bệnh vẫn gia tăng!
Trong tâm trạng thất vọng, người ấy nhìn qua cửa sổ thấy một cây vào mùa thu đã
rụng hết lá, trừ một lá úa còn đeo trên cành, người bệnh nghĩ đến thân phận
mình cũng sắp xuống huyệt như chiếc lá kia ! Sự thất vọng ê chề lưu truyền mạnh
trong máu huyết anh, anh nhìn vợ con mà trào nước mắt, vì sự vĩnh biệt nhau sắp
đến ! Trong cơn mê sảng, anh thiếp đi, vợ anh cột ngay chiếc lá đang tòng teng
đeo trên cành cây ! Khi tỉnh dậy, anh nhìn thấy lá vẫn còn gắn với cành, gương
mặt anh lộ hẳn niềm vui, vì lá chưa rụng, anh chưa lìa biệt vợ con, niềm vui này
nối tiếp niềm vui khác, nhờ đó bệnh anh thuyên giảm và tháng sau anh đã khỏe
lại !
Câu
chuyện trên đây, người bệnh được lành
chỉ vì một niềm vui không có thực ! Còn hôm nay mỗi khi ta tham dự tiệc Thánh
Thể, ta được Hội Thánh nhờ quyền năng Chúa Thánh Thần ghi tạc Lời Chúa vào tấm
linh hồn và thân xác ta (x 2 Cr 3,3), và còn được rước lấy Chúa Giê-su Đấng
Phục Sinh, chắc chắn ta được tha hết mọi tội, vì Bí tích Thánh Thể là trung tâm
ơn tha tội, có thế ta mới được sống dồi dào (x Ga 10,10), dù có chết cũng được
sống lại như Ngài (x Ga 6,53), hơn hẳn người bệnh nhân được khỏe lại chỉ vì một
niềm vui không tưởng!
THUỘC LÒNG Lòng chúng ta chẳng bừng cháy lên khi được nghe và
giải thích Kinh Thánh! (x Lc 24,32)
Linh mục GIUSE ĐINH QUANG THỊNH
|