BÀI GIẢNG
CÔNG DÂN NƯỚC TRỜI NÓI LỜI THIÊN CHÚA
Các Bài đọc trong Thánh Lễ hôm
nay, cho chúng ta xác tín rằng :
-
Công
dân Nước Trời thì nói Lời Thiên Chúa.
-
Kẻ
không tin vào Lời Chúa là khước từ Chúa Giê-su, thần chết liền chịt cổ nó.
-
Công
dân Nước Trời phải trở nên chứng nhân cho Tin Mừng để được sống.
1/
CÔNG DÂN NƯỚC TRỜI THÌ NÓI LỜI THIÊN CHÚA.
Đức Giê-su nói: “Đấng từ trên cao mà đến thì ở trên mọi
người; kẻ từ đất mà ra thì thuộc về đất và nói những chuyện dưới đất. Quả vậy,
Đấng được Thiên Chúa sai đi, thì nói những lời của Thiên Chúa, vì Thiên Chúa
ban Thần Khí cho Người vô ngần vô hạn” (Ga 3,31.34: Tin Mừng).
Chính vì vậy mà Đức Giê-su cầu
nguyện cho những người Ngài tuyển chọn: “Lạy
Cha, những người Cha đã lấy từ trong thế gian mà ban cho Con, họ thuộc về Cha”,
nên “Con đã ban Lời của Cha cho họ, bởi
lẽ đó mà thế gian đã ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian, cũng như Con không
thuộc về thế gian” (Ga 17,6.14). Như thế, công dân Nước Trời có ngôn ngữ
riêng, bởi đó khi người ta nghe giọng nói của ông Phê-rô, họ biết ngay ông
thuộc về Đức Giê-su (x Mt 26,73).
Sống trên đời, muốn lập cư ở quốc gia nào,
buộc phải biết nói ngôn ngữ của nước đó mới hy vọng có tương quan tốt với xã
hội, thành công trong công việc làm ăn. Thí dụ tôi là người Việt Nam đang chuẩn
bị lập cư trên đất Mỹ, thì tôi phải vùi đầu vào việc học tiếng Anh, nếu không
tôi không được cấp Thẻ Xanh của Mỹ, thì tôi không được Mỹ bảo trợ.
Chiến trường Việt
Nam vào Tết Mậu Thân năm 1968, khi quân Việt cộng lẻn vào miền Nam nhằm cướp
chính quyền, lúc ấy đội quân Mỹ yểm trợ quân lực Việt Nam Cộng Hòa để đẩy lui
Việt cộng. Cuộc chiến khá ác liệt, các trường học ở Saigon
phải cho học sinh nghỉ. Năm ấy tôi học lớp 12, Việt cộng chiếm vùng Bà Điểm Hóc
Môn làm cứ điểm tấn công vào phi trường Tân Sơn Nhất, lính Mỹ bao vây khu Bà
Điểm. Bạn tôi muốn thực tập tiếng Anh nên đã tìm đến trại quân Mỹ để trò
chuyện. Một anh lính Mỹ hỏi bạn tôi: Người Việt Nam chào nhau có giống người Mỹ hay
không ? Vì người Mỹ buổi sáng gặp nhau chào “good morning”, buổi chiều chào “good
afternoon” hoặc “good evening”.
Bạn tôi liền đáp: “Người Việt Nam
lúc nào gặp nhau cũng chào “mặt tôi là
mặt mèo”. Thế là anh lính Mỹ cứ gật gù đọc đi lại cách chào bạn tôi dạy với
lòng thích thú,vì biết chào bằng tiếng Việt. Sáng hôm sau, anh lính Mỹ xách
thùng vào nhà người Việt để xin nước, vừa thấy chủ nhà ra, anh cúi đầu chào “mặt tôi là mặt mèo”. Bọn trẻ con xúm lại
cười rộ, anh Mỹ quay lại đám trẻ vừa cười vừa chào “mặt tôi là mặt mèo”. Trẻ con vỗ tay cười đến vỡ bụng, anh lính
Mỹ tưởng là người ta khen anh nói tiếng
Việt giỏi, anh quay một vòng nói với mọi người “mặt tôi là mặt mèo”.
Dù anh lính Mỹ đã không chào đúng cách
chào của người Việt, nhưng anh đã gây được cảm tình nơi nhiều người. Thế là hôm
đó người ta tranh nhau đi lấy nước giúp anh, và xách đến tận nơi anh đang đóng
quân.
2/
KẺ KHÔNG TIN VÀO LỜI CHÚA LÀ KHƯỚC TỪ CHÚA GIÊ-SU, THẦN CHẾT LIỀN CHỊT CỔ NÓ.
Đức Giê-su nói: “Kẻ bởi đất mà ra thì thuộc về đất, nên không
nhận lấy chứng của Thiên Chúa, nó là kẻ bất phục tùng Chúa Con, thì sẽ không
thấy sự sống, nhưng cơn thịnh nộ của Thiên Chúa cứ lưu lại trên nó” (Ga
3,31b.32b.36b). Vì thế Đức Giê-su thưa với Chúa Cha: “Con không cầu xin cho chúng là những kẻ thuộc về thế gian” (Ga
17,9b). Thế gian là những kẻ không muốn nghe Lời Thiên Chúa (x Cv 17, 32a). Như
vậy, ai không tin vào Đức Giê-su là Chúa và khước từ Lời Ngài, thì nặng tội hơn
kẻ đã chủ mưu giết thân xác Ngài. Thực vậy, trên thập giá, Đức Giê-su đã cầu
nguyện cho kẻ giết Ngài: “Lạy Cha, xin
tha cho chúng vì chúng lầm” (Lc 23,34). Nhưng Ngài không cầu nguyện cho thế
gian.
Thánh Gioan xác nhận kẻ không được
Chúa Giê-su cầu nguyện cho là kẻ phạm tội đáng phải chết, nên ông khuyên các
tín hữu: “Nếu ai biết anh em mình phạm
thứ tội không đưa đến cái chết, thì hãy cầu xin,và Thiên Chúa sẽ ban sự sống
cho người anh em ấy;đó là nói về những ai phạm thứ tội không đưa đến cái chết.
Có một thứ tội đưa đến cái chết, tôi không bảo phải cầu xin cho thứ tội ấy.”
(1Ga 5,16). Và ông còn nói: “Nếu ai đến
với anh em mà không đem theo giáo huấn ấy, anh em đừng đón vào nhà và cũng đừng
chào hỏi người ấy. Quả thật, ai chào hỏi là cộng tác vào những việc xấu xa của
người ấy.” (2Ga 10-11)
3/
CÔNG DÂN NƯỚC TRỜI PHẢI TRỞ NÊN CHỨNG NHÂN CHO TIN MỪNG ĐỂ ĐƯỢC SỐNG.
Đức Giê-su nói về Ngài để ám chỉ
về những người Ngài tuyển chọn: “Người
làm chứng về những gì Người đã thấy đã nghe, nhưng chẳng ai nhận lời chứng của
Người. Ai nhận lời chứng của Người, thì xác nhận Thiên Chúa là Đấng chân thật”
(Ga 3,32-33: Tin Mừng), nên “được Thiên
Chúa yêu mến và được ban mọi sự trong tay, để ai tin thì được sống đời đời”
(Ga 3,35-36a: Tin Mừng). Và còn được Đức Giê-su cầu nguyện cho: “Lạy Cha, chúng thuộc về Cha, vì Cha đã ban
chúng cho Con, và chúng đã giữ Lời Cha. Bây giờ chúng đã biết rằng mọi sự Cha
đã ban cho Con đều do Cha tất cả ; vì các Lời Cha đã ban cho Con, Con đã ban
lại cho chúng, chúng đã nhận lấy và nhận chân rằng Con đã xuất tự Cha, cùng đã
tin rằng chính Cha đã sai Con. Con cầu xin cho chúng, Con không cầu xin cho thế
gian, cho chúng là những kẻ Cha đã ban cho Con và chúng thuộc về Cha. Mọi sự
của Con đều là của Cha, và sự gì của Cha cũng là của Con, và Con đã được tôn
vinh nơi chúng” (Ga 17,6b-10). “Phần
Con, Con đã ban cho chúng vinh quang Cha đã ban cho Con, để chúng nên một như
Chúng Ta” (Ga 17,22). “Lạy Cha điều
Cha đã ban cho Con, thì con muốn là Con ở đâu, chúng cũng ở đó với Con, để
chúng được ngắm vinh quang của Con mà Cha đã ban cho Con, vì Cha đã yêu mến
trước tạo thành lập địa” (Ga 17,24).
Vì các môn đệ đã được Đức Giê-su
cầu nguyện tha thiết như thế, nên các ông đã trở nên chứng nhân xuất sắc, kiên
cường trong sứ mệnh loan báo Tin Mừng, dù các ông bị cả một cơ cấu quyền bính
Do Thái giáo đòi lấy mạng, nếu các ông cứ tiếp tục loan báo Đức Giê-su đã sống
lại. Bởi thế họ ra lệnh cho các ông phải câm miệng ! Các Tông Đồ khẳng khái,
hiên ngang, dõng dạc nói: “Phải vâng Lời
Thiên Chúa hơn là vâng lời người phàm” (x Bài đọc: Cv 5, 27-33). Vì các ông
tin rằng “kẻ nghèo hèn kêu xin và Chúa đã
nhận lời” (Tv 34/33,7a: Đáp ca).
Như vậy, các Tông Đồ đã được tình
yêu Đức Ki-tô thúc bách đi rao giảng Tin Mừng (x 2Cr 5,14), họ nhiệt thành đến nỗi
nói được như thánh Phao-lô: “Tôi có sự
thật về Đức Ki-tô, không ai bịt miệng tôi được” (2Cr 11,10),do đó “phải nhiệt tâm rao giảng Lời Chúa khi thuận cũng như lúc nghịch, cả
những lúc người ta không chịu nghe giáo lý lành mạnh, sự thật thì họ ngoảnh đi,
còn chuyện bá láp thì họ xô lại theo dục vọng
mà kiếm đủ thứ thầy” (2 Tm 4,2-4).
Vậy ai đã thuộc về Đức Giê-su thì phải
lấy việc rao giảng Tin Mừng làm lẽ sống: “Vô
phúc cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng, tự ý làm việc đó thì tôi có
công, còn nếu ngoài ý tôi, thì Chúa ký thác cho tôi” (1Cr 9,16). Kẻ nào thiếu
sót việc loan báo Tin Mừng là chủ ý giết cả xác lẫn hồn đồng loại mà quăng
xuống hỏa ngục (Cv 20,26-27). Đó là lý do Hội Thánh nhắc nhở con cái mình: “Giáo dân có thể và phải có một hoạt động cao
quý là truyền bá Tin Mừng cho thế giới, cả những lúc họ bận tâm lo lắng việc
trần thế” (HCHT số 35). Để ai nhờ được nghe Lời Chúa mà tin vào Chúa Giê-su
Phục Sinh, thì thật là phúc cho họ, như Lời Đức Giê-su đã nói: “Này anh Tô-ma, vì đã thấy Thầy nên anh mới
tin. Phúc cho những ai không thấy mà tin” (Ga 20,29: Tung Hô Tin Mừng)
THUỘC LÒNG
Người của Thiên Chúa sai thì nói Lời Thiên Chúa (Ga 3,34)
LM. GIUSE ĐINH QUANG THỊNH