CON NGƯỜI CHỈ HOÀN HẢO TRONG CHÚA GIÊSU
Hôm nay trước khi kết thúc tuần
Bát nhật mừng Chúa Phục Sinh, Hội Thánh rất khéo léo giúp ta nhớ lại những điểm
giáo lý qua các đoạn Kinh Thánh mà chúng
ta đã được nghe trong suốt tuần, vừa có ý tổng kết những điểm giáo lý trong
tuần, vừa cho chúng ta xác tín về tầm quan trọng mầu nhiệm Phục Sinh, để thúc
bách chúng ta phải lên đường làm cho muôn dân được Chúa cứu độ, khi mọi người
nhận biết và sống những điểm giáo lý quan trọng này :
-
Chúa
Giê-su Phục Sinh muốn đến với hết mọi loại người.
-
Con
người phải được tái sinh trong Chúa Giê-su mới thực là người giống Chúa cách
hoàn hảo.
-
Những
người được Chúa cứu độ phải làm cho muôn vật cùng ca tụng tôn vinh Thiên Chúa.
-
Ai
đã thuộc về Chúa Giê-su Phục Sinh - được Chúa cứu độ - phải mau mắn lên đường
loan báo Tin Mừng.
I/
CHÚA GIÊ-SU PHỤC SINH MUỐN ĐẾN VỚI HẾT MỌI LOẠI NGƯỜI.
Thực vậy,
1- Trước nhất Chúa Giê-su Phục
Sinh đến với người tội lỗi là những kẻ tầm thường, bị xã hội khinh dể, như bà
Maria Madalena một phụ nữ tội lỗi khét tiếng đã được Đức Giê-su trừ khỏi bảy
quỷ (x Mc 16,9: Tin Mừng).
2- Tiếp sau Chúa Giê-su Phục Sinh
đến với hai môn đệ về làng Emmau, đây là hình ảnh dân ngoại đã tin vào Chúa, vì
hai môn đệ này không thuộc Nhóm Mười Hai (x Mc 16,12: Tin Mừng).
3- Sau cùng Chúa Giê-su Phục Sinh
tỏ mình ra cho Nhóm Mười Một, những người Chúa đã nền tảng đặt làm nền tảng Hội
Thánh của Ngài, họ đang tụ tập trong một căn nhà đóng kín vì sợ hãi tại
Giê-ru-sa-lem (x Mc 16,14: Tin Mừng).
Vậy mầu nhiệm Phục Sinh có sức quy
tụ mọi loại người khởi đi từ dân Do Thái đến lương dân, cả người tội lỗi, vào
Hội Thánh. Vì ơn cứu độ phát xuất từ Do Thái (x Dt 4,22).
II/
CON NGƯỜI PHẢI ĐƯỢC TÁI SINH TRONG CHÚA GIÊ-SU MỚI THỰC LÀ NGƯỜI GIỐNG
CHÚA
CÁCH HOÀN HẢO.
Chúa Giê-su truyền cho các môn đệ:
“Hãy
đi loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo” (Mc 16,15).
Tại sao Chúa Giê-su không nói đi
loan báo Tin Mừng cho mọi người, mà Ngài lại dạy loan báo cho mọi loài thụ tạo
?
Qua mạc khải cho chúng ta biết ý
định của Thiên Chúa ngay từ thuở sáng tạo vũ trụ là muốn loài người giống hình
ảnh Ngài (x St 1,26). Mà loài người chỉ thực sự giống Thiên Chúa khi được tái
sinh bởi Chúa Giê-su Phục Sinh (x Cv 2,38). Chính vì vậy mà Lời Kinh Thánh nói:
-
Mọi
sự đã nhờ Ngôi Lời (Chúa Giê-su) mà thành sự, và không có Ngài thì không có gì
đã thành sự, nhất là “những ai đón nhận
được Ngài, thì Ngài ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa, ấy là những kẻ tin vào
danh Ngài. Họ không do máu huyết mà sinh ra, cũng không phải do ý của xác thịt,
cũng không phải do ý của nam nhân, nhưng chính do bởi Thiên Chúa mà được sinh ra. Vì chỉ nhờ Ngài mà chúng ta hết thảy được lãnh
nhận hết ơn này đến ơn khác” (Ga 1,3.12.13.16).
-
Bởi
chưng Thiên Chúa đã chọn ta trong Ngài Chúa Giê-su từ trước tạo thiên lập địa,
để ta được nên thánh vô tỳ tích. Vì sự an bài của Ngài cho muôn thời được viên
mãn là thâu họp vạn vật dưới một đầu một mối trong Đức Ki-tô Giê-su, vật ở trời
cao, vật nơi dương thế (Ep 1,4.10).
Bởi thế :
-
Con người đầu tiên là Adam được dựng nên chỉ là một sinh vật ; còn Adam cuối cùng (Chúa
Giê-su) là Thần Khí ban sự sống (x 1Cr 15,45: Bản dịch CGKPV).
-
Thiên
Chúa muốn thử thách con cái loài người, và cho họ thấy chính họ chỉ là thú vật mà thôi. Quả thế, con người và
thú vật đều chung một số phận, bên này chết bên kia cũng chết (Gv 3,18-19: Bản
dịch CGKPV).
Vậy “loài người phải được thanh tẩy nhân
danh Chúa Giê-su Ki-tô để được tha tội” (Cv 2,38), xứng đáng quyền làm
con Thiên Chúa. Nhưng “điều ấy nay chưa
được tỏ hiện, ta biết rằng một khi điều ấy tỏ hiện, thì ta sẽ được giống như
Người, vì Người thế nào, ta sẽ được thấy như vậy” (1Ga 3,2).
III/
NHỮNG NGƯỜI ĐƯỢC CHÚA CỨU ĐỘ PHẢI LÀM CHO MUÔN VẬT CÙNG CA TỤNG
TÔN
VINH THIÊN CHÚA.
Lệnh Chúa Giê-su truyền: “Hãy
đi rao giảng Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo” (Mc 16,15: Tin Mừng), còn
có nghĩa là: Những người đã được Chúa Giê-su cứu độ phải có trách nhiệm làm cho
muôn vật được cùng với con người mà ca tụng Thiên Chúa. Đây là trách nhiệm Chúa
đã trao phó cho loài người khởi đi từ Adam: “Hãy thống trị mặt đất, hãy làm bá chủ cá biển, chim trời và mọi giống
vật bò trên mặt đất” (St 1,28). Vì thế mà thánh Tông Đồ nói: “Muôn loài thọ tạo những ngong ngóng đợi chờ
ngày Thiên Chúa mặc khải vinh quang của con cái Người. Quả thế, muôn loài đã
lâm vào cảnh hư ảo, không phải vì chúng muốn, nhưng là vì Thiên Chúa bắt chịu
vậy; tuy nhiên, vẫn còn niềm trông cậy là có ngày cũng sẽ được giải thoát,
không phải lệ thuộc vào cảnh hư nát, mà được cùng với con cái Thiên Chúa chung
hưởng tự do và vinh quang” (Rm 8,19-21). Ví dụ: tôi nhìn thấy đống phân
giữa đường, tôi nghĩ ngay cái này thuộc về tôi, tôi phải có trách nhiệm làm cho
nó phục vụ con người để mọi người tôn vinh Thiên Chúa, nên tôi phải cho nó vào
gốc cây, làm cây tươi tốt phục vụ con người theo ý Chúa, chứ không phải để nó
nằm đây gây phiền cho nhiều người !
Làm thế là ta đã cộng tác vào
chương trình cứu độ của Thiên Chúa, để làm hoàn hảo muôn loài, như lời thánh
Phao-lô nói: “Mọi sự thuộc về anh em, anh
em thuộc về Chúa Ki-tô, Chúa Ki-tô thuộc về Chúa Cha” (1Cr 3,22-23).
Vì vậy Đức Giê-su kết án: “Ai
không đi với tôi là chống lại tôi, ai cùng tôi thu họp là phá hoại” (Mt
12,30).
IV/ AI ĐÃ THUỘC VỀ CHÚA GIÊ-SU PHỤC SINH - ĐƯỢC CHÚA CỨU ĐỘ
- PHẢI MAU MẮN LÊN ĐƯỜNG LOAN
BÁO TIN MỪNG.
1- Khi gặp thất bại, ta hãy nhớ: Sứ giả loan báo Tin Mừng
phải khiêm tốn tin tưởng, trông cậy, phó thác việc mình làm nơi Thiên Chúa. Bởi vì có lúc việc mình làm
không thấy kết quả, thì cũng cứ làm. Đan cử:
§
Bà
Maria Madalena báo Tin Mừng cho các Tông Đồ nhưng họ không tin, lại rên cùng
khóc (x Mc 16,10-11: Tin Mừng).
§
Hai
môn đệ về làng Emmau, sau khi được gặp Chúa Giê-su Phục Sinh, họ trở lại
Giê-ru-sa-lem để loan báo cho Nhóm Mười Một, Nhóm này cũng xác nhận rằng Thầy
cũng hiện ra với ông Phê-rô, thế mà khi Chúa Giê-su xuất hiện, tất cả đều hoảng
hốt la lên: “Ma kìa !” (x Mc 16,12-13: Tin Mừng).
§
Sau
cùng Chúa Giê-su tỏ mình ra cho Nhóm Mười Một đang khi họ dùng bữa, họ cũng đã
đưa cho Ngài miếng cá nướng và Ngài ăn trước mặt họ, nhưng Ngài vẫn quở mắng sự
cứng tin lòng chai dạ đá của họ, bởi họ không tin những kẻ đã được thấy Ngài
sống lại (x Lc 24,42 ; Mc 16,14: Tin Mừng).
Bởi vậy, mỗi khi việc Tông Đồ của
ta xem ra thất bại, ta hãy nhớ lời Đức Giê-su đã dạy: “Khi hoàn tất những gì theo lệnh phải làm, hãy nói: chúng tôi là đầy tớ
vô dụng không biết làm gì hơn là việc bổn phận phải làm” (Lc 17,10). Nên
hãy an ủi lòng mình: “Tôi đã vất vả luống công phí sức mà chẳng
được gì, chính Chúa minh xét cho tôi và phần thưởng của tôi nơi tay Ngài”
(Is 49,4).
Thánh Phao-lô nhắc nhở chúng ta: “Tôi trồng, anh tưới, Thiên Chúa mới làm cho
mọc lên, vì thế trồng hay tưới chẳng là gì, Đấng làm cho lớn lên mới đáng kể”
(1Cr 3,6-7).
Một người Công Giáo
đi chung chuyến xe lửa với một đảng viên cộng sản. Hai người trao đổi với nhau
về vấn đề tôn giáo, người CG xem ra không làm cho anh đảng viên tin vào Chúa
được, nên cứ chịu ngồi nghe anh đảng viên thao thao về lý thuyết Mác-Lê. Sau
câu chuyện, người CG tặng anh đảng viên cuốn Kinh Thánh, anh này cầm liệng ngay
xuống đường ray, làm người CG rất buồn, vì đó là Cuốn Sách anh vẫn thường đọc,
có ghi tên và địa chỉ ghi ở đầu sách…
Một năm sau, tự
nhiên có một người lạ mặt tìm đến nhà người CG và trả lại cuốn Kinh Thánh với
lời cám ơn: “Trong lúc đang làm việc ở
đường ray, tôi nhặt được cuốn sách này. Tôi đem về nghiền ngẫm thấy quá hay, và
tôi đã xin theo Đạo. Không nhờ cuốn Kinh Thánh này, thì chắc không bao giờ tôi
được biết Chúa. Xin Chúa trả ơn vô cùng cho anh”.
2- Khi bị bách hại, ta phải xác tín:
Các phép lạ Chúa Giê-su Phục Sinh bày tỏ cho các Tông Đồ thấy xem ra chẳng có
sức thuyết phục ai tin vào Ngài, ngoại trừ phép Chúa Giê-su Phục Sinh làm cho
các Tông Đồ vốn dĩ là những kẻ ngu dốt thuộc hạng lê dân (x Cv 4,13: Bài đọc).
Ngu dốt đến nỗi chính họ đã chứng kiến Chúa Giê-su Phục Sinh, thế mà họ vẫn bị
Chúa mắng là cứng tin, lòng chai dạ đá (x Mc 16,14: Tin Mừng). Nhưng sau Chúa
Giê-su về Trời, Ngài gởi Thánh Thần đến
với họ qua hình ảnh lưỡi lửa, họ liền được biến đổi thành người thông thái,
giảng một thứ tiếng mà 16 sắc tộc có mặt ai nghe cũng hiểu vì tưởng họ nói
tiếng mẹ đẻ của mỗi người (x Cv 2) ; họ còn can đảm, quảng đại đến nỗi dù bị
trù dập đến mất mạng, họ vẫn hiên ngang nói với đối phương: “Trước
mặt Thiên Chúa, điều ngay lẽ chính phải chăng là vâng lời các ngài hơn là vâng
lời Thiên Chúa ? Xin các ngài xét cho. Phần chúng tôi, điều chúng tôi đã thấy
và đã nghe, chúng tôi không thể không nói” (Cv 4,19-20: Bài đọc). Đây
mới thực là phép lạ vĩ đại, vì dân nhìn thấy những chứng nhân của Chúa Giê-su
như thế làm cho họ kinh ngạc hơn, khiến mọi người đều tôn vinh Thiên Chúa về
các việc đã xảy ra (x Cv 4,21: Bài đọc).
Ta không thể quên ba chú bé
Do-thái can đảm tuyên xưng đức tin trước mặt vua Nabukodonosor ngoại giáo: Vua
dọa các chú nếu không thờ thần của vua thì các chú sẽ bị trói và quăng vào lò
lửa đốt nóng gấp bảy lần. Nhưng Chúa đã đến gìn giữ các chú và cùng với các chú
nhảy múa ca tụng tôn vinh Thiên Chúa giữa lò lửa. Nhà vua thấy thế, cho kéo các
chú ra, lạ thay một sợi tóc trên đầu các chú không bị lửa tèm. Thế là thay vì
vua bắt mọi người thờ thần của vua, thì vua lại ra sắc chỉ: “Ta
truyền rằng bất cứ người nào thuộc bất cứ dân tộc, giống nòi, ngôn ngữ nào, dám
nói điều gì sai quấy, phạm đến Thiên Chúa của Sát-rắc, Mê-sắc, A-vết-nơ-gô, sẽ
bị chém đầu và nhà chúng sẽ trở thành đống bùn, bởi vì không có thần nào khác
có thể cứu được như thế” (Dn 3,29).
Vậy ta có sẵn lòng mất mạng vì Tin
Mừng, vì Chúa, vì hạnh phúc đồng loại, ta mới thực là người yêu Chúa và đồng
loại nhất. Bởi vì Đức Giê-su đã nói: “Không
có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu của người đã hy sinh mạng sống vì bạn hữu”
(Ga 15,13). Mà “thế giới sẽ thuộc về tay
ai biết yêu mến” (th. Gioan Maria Vianey). Đó là lý do ta cầu nguyện: “Lạy Chúa, con xin tạ ơn Ngài, vì đã đáp lời
con” (Tv 118/117,21a: Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Ai không đi với tôi là chống lại tôi, ai không cùng tôi thu
họp là phá hoại (Mt 12,30).
Linh mục GIUSE ĐINH
QUANG THỊNH