THỨ SÁU TUẦN THÁNH - SUY TÔN THÁNH GIÁ
BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ) BÀI ĐỌC I: Is 52,13 – 53,12
52 13 Này
đây, người tôi trung của Ta sẽ thành đạt, sẽ vươn cao, nổi bật, và được suy tôn
đến tột cùng.14 Cũng như bao kẻ đã sửng sốt khi thấy tôi trung của
Ta mặt mày tan nát chẳng ra người, không còn dáng vẻ người ta nữa, 15
cũng vậy, nó sẽ làm cho muôn dân phải sững sờ, vua chúa phải câm miệng, vì được
thấy điều chưa ai kể lại, được hiểu điều chưa nghe nói bao giờ.
53
1 Điều chúng
ta đã nghe, ai mà tin được? Cánh tay uy quyền của Đức Chúa đã được tỏ cho ai? 2 Người
tôi trung đã lớn lên tựa chồi cây trước Nhan Thánh, như khúc rễ trên đất khô
cằn.
Người chẳng còn dáng vẻ, chẳng còn oai phong đáng chúng ta ngắm nhìn, dung mạo
chẳng còn gì khiến chúng ta ưa thích. 3 Người bị đời khinh khi ruồng
rẫy, phải đau khổ triền miên và nếm mùi bệnh tật. Người như kẻ ai thấy cũng che
mặt không nhìn, bị chúng ta khinh khi, không đếm xỉa tới. 4 Sự thật, chính người đã mang lấy
những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta, còn chúng
ta, chúng ta lại tưởng người bị phạt,bị Thiên Chúa giáng hoạ, phải nhục nhã ê
chề. 5 Chính người đã bị đâm vì chúng ta phạm tội, bị nghiền nát vì
chúng ta lỗi lầm; người đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an, đã phải mang
thương tích cho chúng ta được chữa lành. 6 Tất cả chúng ta lạc lõng
như chiên cừu, lang thang mỗi người một ngả. Nhưng Đức Chúa đã đổ trên đầu
người tội lỗi của tất cả chúng ta.7 Bị ngược đãi, người cam chịu
nhục, chẳng mở miệng kêu ca; như chiên bị đem đi làm thịt, như cừu câm nín khi
bị xén lông, người chẳng hề mở miệng. 8 Người đã bị ức hiếp, buộc
tội, rồi bị thủ tiêu. Dòng dõi của người, ai nào nghĩ tới? Người đã bị khai trừ
khỏi cõi nhân sinh, vì tội lỗi của dân, người bị đánh phạt. 9 Người
đã bị chôn cất giữa bọn ác ôn, bị mai táng với người giàu có, dù đã chẳng làm
chi tàn bạo và miệng không hề nói chuyện điêu ngoa. 10 Đức Chúa đã
muốn người phải bị nghiền nát vì đau khổ. Nếu người hiến thân làm lễ vật đền
tội, người sẽ được thấy kẻ nối dõi, sẽ được trường tồn, và nhờ người, ý muốn
của Đức Chúa sẽ thành tựu. 11 Nhờ nỗi thống khổ của mình, người sẽ
nhìn thấy ánh sáng và được mãn nguyện. Vì đã nếm mùi đau khổ, người công chính,
tôi trung của Ta, sẽ làm cho muôn người nên công chính và sẽ gánh lấy tội lỗi
của họ. 12 Vì thế, Ta sẽ ban cho nó muôn người làm gia sản, và cùng
với những bậc anh hùng hào kiệt, nó sẽ được chia chiến lợi phẩm, bởi vì nó đã
hiến thân chịu chết, đã bị liệt vào hàng tội nhân; nhưng thực ra, nó đã mang
lấy tội muôn người và can thiệp cho những kẻ tội lỗi.
ĐÁP CA: Tv 30
Đ. Lạy Cha,
Con xin phó thác hồn Con trong tay Cha. (Lc
23,46)
2 Con ẩn náu bên Ngài, lạy Chúa, xin
đừng để con phải tủi nhục bao giờ. Bởi vì Ngài công chính, xin giải thoát con,
6 Trong tay Ngài, con xin phó thác hồn con, Ngài đã cứu chuộc con, lạy
Chúa Trời thành tín.
12 Con đã nên trò cười cho thù địch
và cho cả hàng xóm láng giềng. Bạn bè thân thích đều kinh hãi, thấy con ngoài
đường, ai cũng tránh xa. 13 Bị lãng quên, như kẻ chết không người
tưởng nhớ, con hoá thành đồ hư vất bỏ.
15 Nhưng con đây vẫn tin tưởng nơi
Ngài, lạy Chúa, dám thưa rằng: Ngài là Thượng Đế của con. 16 Số phận
con ở trong tay ngài. Xin giải thoát con khỏi tay địch thủ, khỏi người bách hại
con.
17 Xin toả ánh tôn nhan rạng ngời
trên tôi tớ Ngài đây, và lấy tình thương mà cứu độ. 25 Hỡi mọi người
cậy trông vào Chúa, mạnh bạo lên, can đảm lên nào!
BÀI ĐỌC II: Dt 4,14-16 ; 5,7-9
4 14 Chúng ta có một vị Thượng Tế siêu phàm đã
băng qua các tầng trời, là Đức Giê-su, Con Thiên Chúa. Vậy chúng ta hãy giữ vững
lời tuyên xưng đức tin.15 Vị Thượng Tế của chúng ta không phải là
Đấng không biết cảm thương những nỗi yếu hèn của ta, vì Người đã chịu thử thách
về mọi phương diện cũng như ta, nhưng không phạm tội.16 Bởi thế, ta
hãy mạnh dạn tiến lại gần ngai Thiên Chúa là nguồn ân sủng, để được xót thương
và lãnh ơn trợ giúp mỗi khi cần.
5 7 Khi còn sống kiếp phàm nhân, Đức Giê-su
đã lớn tiếng kêu van khóc lóc mà dâng lời khẩn nguyện nài xin lên Đấng có quyền
năng cứu Người khỏi chết. Người đã được nhậm lời, vì có lòng tôn kính.8
Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã phải trải qua nhiều đau khổ mới học được thế
nào là vâng phục;9 và khi chính bản thân đã tới mức thập toàn, Người
trở nên nguồn ơn cứu độ vĩnh cửu cho tất cả những ai tùng phục Người.
BÀI TIN MỪNG TUNG HÔ TIN MỪNG:
Chúa Kitô vì chúng ta đã vâng lời cho đến chết, và chết
trên thập giá. Vì thế, Thiên Chúa đã tôn vinh Người, và ban cho Người một danh
hiệu vượt trên mọi danh hiệu.
TIN MỪNG: Ga 18,1-19,42
LM: Bài Thương Khó Đức Giêsu Kitô,
Chúa chúng ta, theo Thánh Gioan
XV1: Khi ấy, Chúa Giêsu đi với môn đệ sang qua suối
Xêrông, ở đó có một khu vườn, Người vào đó cùng với các môn đệ. Giuđa, tên phản
bội, đã biết rõ nơi đó, vì Chúa Giêsu thường đến đấy với các môn đệ. Nên Giuđa
dẫn tới một toán quân cùng với vệ binh do các thượng tế và biệt phái cấp cho,
nó đến đấy với đèn đuốc và khí giới. Chúa Giêsu đã biết mọi sự sẽ xảy đến cho
Mình, nên Người tiến ra và hỏi chúng:
LM: "Các ngươi tìm ai?"
XV1: Chúng
thưa lại:
XV2: "Giêsu
Nadarét".
XV1: Chúa
Giêsu bảo:
LM: "Ta đây".
XV1: Giuđa
là kẻ định nộp Người cũng đứng đó với bọn chúng. Nhưng khi Người vừa nói
"Ta đây", bọn chúng giật lùi lại và ngã xuống đất. Người lại hỏi
chúng:
LM: "Các ngươi tìm ai?"
XV1: Chúng
thưa:
XV2: "Giêsu
Nadarét".
XV1: Chúa
Giêsu đáp lại:
LM: "Ta đã bảo các ngươi rằng Ta đây! Vậy nếu các
ngươi tìm bắt Ta, thì hãy để cho những người này đi".
XV1: Như thế
là trọn lời đã nói: Con chẳng để mất người nào trong những kẻ Cha đã trao phó
cho Con. Bấy giờ Simon Phêrô có sẵn thanh gươm, liền rút ra đánh tên đầy tớ vị
thượng tế, chém đứt tai bên phải. Đầy tớ ấy tên là Mancô. Nhưng Chúa Giêsu bảo
Phêrô rằng:
LM: "Hãy xỏ gươm vào bao. Chén Cha Ta đã trao lẽ
nào Ta không uống!"
XV1: Bấy
giờ, toán quân, trưởng toán và vệ binh của người Do-thái bắt Chúa Giêsu trói lại,
và điệu Người đến nhà ông Anna trước, vì ông là nhạc phụ của Caipha đương làm
thượng tế năm ấy. Chính Caipha là người đã giúp ý kiến này cho người Do-thái:
để một người chết thay cho cả dân thì lợi hơn. Còn Phêrô và môn đệ kia vẫn theo
Chúa Giêsu. Môn đệ sau này quen vị thượng tế nên cùng với Chúa Giêsu vào trong
sân vị thượng tế, còn Phêrô đứng lại ngoài cửa. Vì thế, môn đệ kia là người
quen với vị thượng tế, nên đi ra nói với người giữ cửa và dẫn Phêrô vào. Cô nữ
tì gác cửa liền bảo Phêrô:
XV2: "Có
phải ông cũng là môn đệ của người đó không?"
XV1: Ông
đáp:
XV2: "Tôi không phải đâu".
XV1: Đám thủ
hạ và vệ binh có nhóm một đống lửa và đứng đó mà sưởi vì trời lạnh, Phêrô cũng
đứng sưởi với họ. Vị thượng tế hỏi Chúa Giêsu về môn đệ và giáo lý của Người.
Chúa Giêsu đáp:
LM: "Tôi đã nói công khai trước mặt thiên hạ, Tôi
thường giảng dạy tại hội đường và trong đền thờ, nơi mà các người Do-thái
thường tụ họp, Tôi không nói chi thầm lén cả. Tại sao ông lại hỏi Tôi? Ông cứ
hỏi những người đã nghe Tôi về những điều Tôi đã giảng dạy. Họ đã quá rõ điều
Tôi nói".
XV1: Nghe
vậy, một tên vệ binh đứng đó vả mặt Chúa Giêsu mà nói:
XV2: "Anh trả lời vị thượng tế như thế ư".
XV1: Chúa
Giêsu đáp:
LM: "Nếu Ta nói sai, hãy chứng minh điều sai đó;
mà nếu Ta nói phải, thì tại sao anh lại đánh Ta?"
XV1: Rồi
Anna cho giải Người vẫn bị trói đến cùng vị thượng tế Caipha. Lúc ấy Phêrô đang
đứng sưởi. Họ bảo ông:
XV2: "Có phải ông cũng là môn đệ người đó không?"
XV1: Ông
chối và nói:
XV2: "Tôi không phải đâu".
XV1: Một tên
thủ hạ của vị thượng tế, có họ với người bị Phêrô chém đứt tai, cãi lại rằng:
XV2: "Tôi đã chẳng thấy ông ở trong vườn cùng với người đó sao?"
XV1: Phêrô
lại chối nữa, và ngay lúc đó gà liền gáy.
Bấy giờ
họ điệu Chúa Giêsu từ nhà Caipha đến pháp đình. Lúc đó tảng sáng và họ không
vào pháp đình để khỏi bị nhơ bẩn và để có thể ăn Lễ Vượt Qua. Lúc ấy Philatô ra
ngoài để gặp họ và nói:
XV2: "Các ngươi tố cáo người này về điều gì".
XV1: Họ đáp:
XV2: "Nếu hắn không phải là tay gian ác, chúng tôi đã không nộp cho
quan".
XV1: Philatô
bảo họ:
XV2: "Các ông cứ bắt và xét xử theo luật của các ông".
XV1: Nhưng
người Do-thái đáp lại:
XV2: "Chúng tôi chẳng có quyền giết ai cả".
XV1: Thế mới
ứng nghiệm lời Chúa Giêsu đã nói trước: Người sẽ phải chết cách nào. Bấy giờ
Philatô trở vào pháp đình gọi Chúa Giêsu đến mà hỏi:
XV2: "Ông có phải là Vua dân Do-thái không?"
XV1: Chúa
Giêsu đáp:
LM: "Quan tự ý nói thế, hay là có người khác nói
với quan về tôi?"
XV1: Philatô
đáp:
XV2: "Ta đâu phải là người Do-thái. Nhân dân ông cùng các thượng tế đã
trao nộp ông cho ta. Ông đã làm gì?"
XV1: Chúa
Giêsu đáp:
LM: "Nước tôi không thuộc về thế gian này. Nếu
nước tôi thuộc về thế gian này, thì những người của tôi đã chiến đấu để tôi
không bị nộp cho người Do-thái, nhưng nước tôi không thuộc chốn này".
XV1: Philatô
hỏi lại:
XV2: "Vậy ông là Vua ư?"
XV1: Chúa
Giêsu đáp:
LM: "Quan nói đúng: Tôi là Vua. Tôi sinh ra và
đến trong thế gian này là chỉ để làm chứng về Chân lý. Ai thuộc về Chân lý thì
nghe tiếng tôi".
XV1: Philatô
bảo Người:
XV2: "Chân lý là cái gì?"
XV1: Nói lời
này xong, ông lại ra gặp người Do-thái và bảo họ:
XV2: "Ta không thấy nơi người này có lý do để khép án. Nhưng theo tục lệ
các ngươi, ta sẽ phóng thích cho các ngươi một tù nhân vào dịp Lễ Vượt Qua. Vậy
các ngươi có muốn ta phóng thích Vua Do-thái cho các ngươi chăng?"
XV1: Họ liền
la lên:
XV2: "Không phải tên đó, nhưng là Baraba".
XV1: Baraba
là một tên cướp. Bấy giờ Philatô truyền đem Chúa Giêsu đi mà đánh đòn Người.
Binh sĩ kết một triều thiên bằng gai nhọn đội lên đầu Người, và chúng mặc cho
Người một áo đỏ. Rồi chúng đến gần Người và nói:
XV2: "Tâu Vua Do-thái!"
XV1: Và vả
mặt Người. Philatô lại ra ngoài và nói:
XV2: "Đây ta cho dẫn người ấy ra ngoài cho các ngươi để các ngươi biết
rằng ta không thấy nơi người ấy một lý do để kết án".
XV1: Bấy giờ
Chúa Giêsu đi ra, đội mão gai và khoác áo đỏ. Philatô bảo họ:
XV2: "Này là Người".
XV1: Vừa
thấy Người, các thượng tế và vệ binh liền la to:
XV2: "Đóng
đinh nó vào thập giá! Đóng đinh nó vào thập giá!"
XV1: Philatô
bảo họ:
XV2: "Đấy các ngươi cứ bắt và đóng đinh ông vào thập giá, phần ta, ta
không thấy lý do nào kết tội ông".
XV1: Người
Do-thái đáp lại:
XV2: "Chúng tôi đã có luật, và theo luật đó nó phải chết, vì nó tự xưng
là Con Thiên Chúa".
XV1: Nghe
lời đó Philatô càng hoảng sợ hơn. Ông trở vào pháp đình và nói với Chúa Giêsu:
XV2: "Ông ở đâu đến?"
XV1: Nhưng
Chúa Giêsu không đáp lại câu nào. Bấy giờ Philatô bảo Người:
XV2: "Ông không nói với ta ư? Ông không biết rằng ta có quyền đóng đinh
ông vào thập giá và cũng có quyền tha ông sao?"
XV1: Chúa
Giêsu đáp:
LM: "Quan chẳng có quyền gì trên tôi, nếu từ trên
không ban xuống cho, vì thế nên kẻ nộp tôi cho quan, mắc tội nặng hơn".
XV1: Từ lúc
đó Philatô tìm cách tha Người. Nhưng người Do-thái la lên:
XV2: "Nếu quan tha cho nó, quan không phải là trung thần của Xêsa, vì ai
xưng mình là vua, kẻ đó chống lại Xêsa".
XV1: Philatô
vừa nghe lời đó, liền cho điệu Chúa Giêsu ra ngoài rồi ông lên ngồi toà xử, nơi
gọi là Nền đá, tiếng Do-thái gọi là Gabbatha. Lúc đó vào khoảng giờ thứ sáu
ngày chuẩn bị Lễ Vượt Qua. Philatô bảo dân:
XV2: "Đây là vua các ngươi".
XV1: Nhưng họ càng la to:
XV2: "Giết đi! Giết đi! Đóng đinh nó đi!"
XV1: Philatô
nói:
XV2: "Ta đóng đinh vua các ngươi ư?"
XV1: Các
thượng tế đáp:
XV2: "Chúng tôi không có vua nào khác ngoài Xêsa".
XV1: Bấy giờ
quan giao Người cho họ đem đóng đinh. Vậy họ điệu Chúa Giêsu đi. Và chính Người
vác thập giá đến nơi kia gọi là Núi Sọ, tiếng Do-thái gọi là Golgotha.
Ở đó họ đóng đinh Người trên thập giá cùng với hai người khác nữa: mỗi người
một bên, còn Chúa Giêsu thì ở giữa. Philatô cũng viết một tấm bảng và sai đóng
trên thập giá. Bảng mang những hàng chữ này: "Giêsu, Nadarét, vua dân
Do-thái". Nhiều người Do-thái đọc được bảng đó, vì nơi Chúa Giêsu chịu
đóng đinh thì gần thành phố, mà bảng viết thì bằng tiếng Do-thái, Hy-lạp và
La-tinh. Vì thế các thượng tế đến thưa với Philatô:
XV2: Xin đừng viết "Vua dân Do Thái", nhưng nên viết: "Người
này đã nói: 'Ta là vua dân Do-thái'".
XV1: Philatô
đáp:
XV2: "Điều ta đã viết là đã viết".
XV1: Khi
quân lính đã đóng đinh Chúa Giêsu trên thập giá rồi thì họ lấy áo Người chia
làm bốn phần cho mỗi người một phần, còn cái áo dài là áo không có đường khâu,
đan liền từ trên xuống dưới. Họ bảo nhau:
XV2: "Chúng ta đừng xé áo này, nhưng hãy rút thăm xem ai được thì
lấy".
XV1: Hầu ứng
nghiệm lời Kinh Thánh: "Chúng đã chia nhau các áo Ta và đã rút thăm áo dài
của Ta". Chính quân lính đã làm điều đó. Đứng gần thập giá Chúa Giêsu, lúc
đó có Mẹ Người, cùng với chị Mẹ Người là Maria, vợ ông Clopas và Maria
Mađalêna. Khi thấy Mẹ và bên cạnh có môn đệ Người yêu, Chúa Giêsu thưa cùng Mẹ
rằng:
LM: "Hỡi Bà, này là con Bà".
XV1: Rồi
Người lại nói với môn đệ:
LM: "Này là Mẹ con".
XV1: Và từ
giờ đó môn đệ đã lãnh nhận Bà về nhà mình. Sau đó, vì biết rằng mọi sự đã hoàn
tất, để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm, Chúa Giêsu nói:
LM: "Ta khát!"
XV1: Ở đó có
một bình đầy dấm. Họ liền lấy miếng bông biển thấm đầy dấm cắm vào đầu ngành
cây hương thảo đưa lên miệng Người. Khi đã nếm dấm rồi, Chúa Giêsu nói:
LM: "Mọi sự đã hoàn tất".
XV1: Và
Người gục đầu xuống trút hơi thở cuối cùng.
LM: (Quỳ gối thinh lặng
thờ lạy trong giây lát)
XV1: Hôm đó là ngày chuẩn bị lễ: để tội nhân khỏi treo
trên thập giá trong ngày Sabbat, vì ngày Sabbat là ngày đại lễ, nên người
Do-thái xin Philatô cho đánh dập ống chân tội nhân và cho cất xác xuống. Quân
lính đến đánh dập ống chân của người thứ nhất và người thứ hai cùng chịu treo
trên thập giá với Người. Nhưng lúc họ đến gần Chúa Giêsu, họ thấy Người đã
chết, nên không đánh dập ống chân Người nữa, tuy nhiên một tên lính lấy giáo
đâm cạnh sườn Người; tức thì máu cùng nước chảy ra. Kẻ đã xem thấy thì đã minh
chứng, mà lời chứng của người đó chân thật, và người đó biết rằng mình nói thật
để cho các người cũng tin nữa. Những sự việc này đã xảy ra để ứng nghiệm lời
Kinh Thánh: "Người ta sẽ không đánh dập một cái xương nào của Người".
Lời Kinh Thánh khác rằng: "Họ sẽ nhìn xem Đấng họ đã đâm thâu qua".
Sau đó,
Giuse người xứ Arimathia, môn đệ Chúa Giêsu, nhưng thầm kín vì sợ người
Do-thái, xin Philatô cho phép cất xác Chúa Giêsu. Philatô cho phép. Và ông đến
cất xác Chúa Giêsu. Nicôđêmô cũng đến, ông là người trước kia đã đến gặp Chúa
Giêsu ban đêm. Ông đem theo chừng một trăm cân mộc dược trộn lẫn với trầm
hương. Họ lấy xác Chúa Giêsu và lấy khăn bọc lại cùng với thuốc thơm theo tục
khâm liệm người Do-thái. Ở nơi Chúa chịu đóng đinh có cái vườn và trong vườn có
một ngôi mộ mới, chưa chôn cất ai. Vì là ngày chuẩn bị lễ của người Do-thái và
ngôi mộ lại rất gần, nên họ đã mai táng Chúa Giêsu trong mộ đó.
BÀI GIẢNG NHỮNG ĐAU KHỔ TRIỀN MIÊN CỦA CHÚA GIÊSU
Ai mang kiếp người cũng phải đương
đầu với ba thù: xác thịt, thế gian, ma quỷ. Đức Giê-su cũng phải trải qua những
đau khổ này, “Ngài bị người đời khinh dể
ruồng rẫy, đau khổ triền miên và nếm mùi bệnh tật. Người như kẻ ai thấy cũng
che mặt không muốn nhìn, nhưng sự thật Ngài mang lấy bệnh tật của nhân loại,
gánh chịu những đau khổ của chúng ta, thế mà chúng ta lại tưởng Ngài bị Thiên
Chúa phạt cách nhục nhã ê chề. Bị ngược đãi, Người cam chịu nhục, chẳng mở miệng kêu ca ; như chiên bị
đem đi làm thịt chẳng hề mở miệng. Người bị khai trừ khỏi cõi nhân sinh, Người
bị chôn cất giữa bọn gian ác” (Is 52,13-15 - 53,1-10a: Bài đọc I).
Thực vậy Đức Giê-su bị “ba thù” tấn
công :
A. ĐỐI THỦ SATAN. Chúng chỉ quấy rầy Đức Giê-su
trong chốc lát bằng ba câu “nếu” :
§ Nếu ông là Con Thiên Chúa thì hãy
truyền cho viên đá này thành bánh ?
§ Nếu ông quỳ xuống lạy tôi, tôi sẽ
cho ông hết thảy các nước thiên hạ, uy quyền và vinh quang của các nước ấy ?
§ Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì hãy
gieo mình xuống từ trên thượng đỉnh Đền Thờ, Chúa sẽ ra lệnh cho các Thiên thần
bay đến gìn giữ ông ?
Như thế, satan chỉ nêu lên những tình
huống để dò ý Đức Giê-su thế nào, chứ thực tế chúng chưa dám đụng đến Ngài, vì
lần tấn công nào của chúng, Ngài cũng xô nhào chúng một cách dễ dàng chỉ bằng
một Lời Kinh Thánh (x Lc 4,1-12).
B. ĐỐI THỦ THẾ
GIAN, là những kẻ
không muốn đón nhận chân lý. Cụ thể dân thành Athen tự mãn vào nền văn hóa của
họ (x Cv 17,16-33) ; hay tổng trấn Philatô sợ mất ghế ngồi béo bở (x Ga 19) ; các đầu mục Do Thái: hàng
tư tế, Luật sĩ và Biệt phái thì tự mãn vào việc giữ Luật Mô-sê, và sợ dân bỏ họ
mà theo Đức Giê-su (x Ga 7,45.48-49) ; còn dân chúng chỉ đòi Đức Giê-su làm
phép lạ đáp ứng nhu cầu thân xác họ (x Ga 6,22t) ; hoặc để thử thách Ngài (x Mt
27,39-44). Đây là loại người tạo nên “dịp thuận lợi cho satan” (x Lc 4,13)
hợp tác để tấn công trong suốt đời phục vụ của Đức Giê-su, cao điểm là ngày Thứ
Sáu Tuần Thánh, chúng đóng đinh Ngài trên thập giá chết cách nhục nhã ! Nhưng
chỉ sau ba ngày Ngài “ngủ” trong mồ (x Mc 5,39 ; Ga 11,11), rồi chỗi dậy vinh
quang đánh gục thần chết (x Mt 20,19). Một trong những kẻ hung bạo trong bọn
này là viên sĩ quan Roma thi hành bản án tử trên Ngài, cuối cùng ông phải đấm
ngực hối hận mà thốt lên: “Ông này đích thực là Con Thiên Chúa”
(Mc 15,39), để ai nhờ nghe lời ấy mà tin vào Đức Giê-su, thì Ngài cho họ được
sự sống đời đời (x Ga 17,3).
C. ĐỐI THỦ LÀ XÁC
THỊT ĐỨC GIÊSU.
Thánh Phao-lô nói: “Vị Thượng Tế (Đức
Giê-su) của chúng ta đã chịu thử thách về mọi phương diện cũng như ta. Bởi thế
khi còn sống trong kiếp phàm nhân, Đức Giê-su đã lớn tiếng kêu van khóc lóc mà
dâng lên lời khẩn nguyện nài xin Đấng có quyền năng cứu Người khỏi chết. Người
đã được nhận lời, vì có lòng tôn kính. Dầu là Con Thiên Chúa, Người đã phải
trải qua nhiều đau khổ, mới học được thế nào là vâng phục, để biết cảm thương những nỗi yếu hèn của
ta, vì Ngài không hề phạm tội” (Dt 4,14-16 ; 5,7-8: Bài đọc II). Nhất là
trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh:
§
Đôi
chân Ngài đi đến với những người đau khổ, bàn tay Ngài dang ra để thi ân, giờ
đây chúng trả nghĩa bằng những chiếc đinh nhọn dưới nhát búa hằn học đóng xuyên
thâu ghim chặt vào cây gỗ .
§
Khối
óc Ngài để suy gẫm Lời Chúa Cha ban, hầu mở miệng rao giảng cho muôn dân, giờ
đây chúng lấy vòng gai ấn vào đầu ghim thấu óc, hết suy nghĩ ; miệng Ngài bị vả sưng phù, hết nói năng.
§
Trái
tim Ngài để yêu, chúng ngoáy nát!
Chỉ còn có linh hồn Ngài không ai
cướp được, Ngài thưa: “Lạy Cha, Con phó
linh hồn Con trong tay Cha” (Lc 23,46: Đáp ca).
Nói tắt: Mọi khả năng phục vụ của Đức Giê-su bị tước đoạt, cũng
như mọi cơ năng để biểu lộ tình yêu lại được đáp trả bằng hận thù, nhưng “khi chính bản thân đã tới mức thập toàn,
Người đã trở nên nguồn ơn cứu độ vĩnh cửu cho tất cả những ai tùng phục Người”
(Dt 5, 9: Bài đọc II).
Thế mà những người Công Giáo tự
hào mình là các chi thể trong Thân Mình Mầu Nhiệm Chúa Giê-su Phục Sinh, ngày
nay vẫn còn tiếp tục gây đau khổ cho Chúa Giê-su, đứng đầu là các giáo sĩ, thứ
đến là giáo dân.
I/ CÁC GIÁO SĨ GÂY ĐAU KHỔ CHO ĐỨC GIÊ-SU.
Nguyên nhân gây đau khổ nhiều nhất
cho Đức Giê-su là người ta tranh nhau quyền bính, vì tội này đã nhen lên ngay
trong tâm hồn các môn đệ (x Mt 20,17-28), nay vẫn còn di căn tới các giáo sĩ.
Thực ra, ai cũng mơ ước mình được thành đạt trong cuộc sống để có địa vị trong
xã hội, bản chất nó là tốt. Bởi đó thánh Phao-lô nói: “Ai cầu mong được chức giám sự, người ấy mong ước việc tốt lành”
(1Tm 3,1). Nhưng tranh quyền để ăn trên ngồi trước, có quyền thống trị anh em,
thủ lợi cá nhân, thì vô cùng độc ác.
Đức Giê-su muốn cho các môn đệ
được quyền cao chức cả như Ngài, thì họ phải thực hiện hai điều Ngài dạy:
1- Trước nhất ta phải kết hợp với Chúa
Giê-su Phục Sinh qua Bí tích Thánh Thể, như Ngài đã nói với các môn đệ: “Chúng con có uống được chén của Thầy không ?” Các ông đáp: “Thưa được” (x Mt 20,22).
Các ông quả quyết như thế vì nghĩ
rằng khi Thầy thành công trong sự nghiệp, chắc chắn là có tiệc mừng, ngày ấy
các ông tha hồ “cụng ly”. Nhưng Đức Giê-su thì lại muốn các ông uống chén của
Ngài, nghĩa là: Hiệp thông với Ngài qua mầu nhiệm Thánh Thể. Như Ngài đã nói
với các ông trong lúc Ngài lập Bí tích này: “Đây là chén Máu Thầy, Máu đổ
ra để lập Giao Ước Mới; mỗi khi uống, anh em hãy làm như Thầy vừa làm để tưởng
nhớ đến Thầy.” (1Cr 11,25). Có uống chén
của Thầy, các ông mới được nên một với Thầy đến nỗi được đồng hóa (x Gl 2,20). Nguyên giá trị được nên một trong Đức
Giê-su đã minh chứng ta là người cao cả nhất trong Nước Thiên Chúa, vì thế
mà Đức Giê-su đã so sánh ông Gioan với kẻ nhỏ là người sống kết hợp với Ngài: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, trong những kẻ
sinh bởi người nữ chưa một người nào cao trọng hơn ông Gioan Tẩy Giả đã chỗi
dậy ; nhưng kẻ nhỏ trong Nước Trời lại lớn hơn ông” (Mt 11,11). Ta lưu ý
thuật ngữ “kẻ nhỏ” hay “trẻ nhỏ” hoặc “con thơ bé” trong Tân Ước chỉ riêng về
người được Chúa Ki-tô cứu độ (x Ga 13,33 ; Mt 10,42 ; 11,25 ; 18, 6 ; Lc 12,32 ; 1Ga
2,1.12.14.18.28). Và nhờ được kết hợp với Đức Giê-su, chúng ta mới có khả năng
phục vụ đồng loại “nhờ Ngài, với Ngài,
trong Ngài mà tôn vinh Thiên Chúa” (x Rm 11,36). Đây là chân lý chủ tế long
trọng tuyên bố trước khi cho ta rước Lễ.Đó mới là việc bác ái, việc của Thiên
Chúa, có giá trị tồn tại vĩnh cửu, tích trữ vào kho Quê Trời, để được hưởng sự
sống đời đời trong thế giới Phục Sinh ; Nếu ta phục vụ mà không nhờ, không với,
không trong Chúa Giê-su, thì việc ấy chỉ là
nhân bản, không phải là Đức Ái, nên chắc chắn sẽ tan biến thành tro bụi
(x Cv 5,38-39).
2- Thứ đến
muốn làm lớn, người ta còn phải phục vụ đồng loại với tinh thần như Đức Giê-su, Ngài dạy: “Anh em biết: thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người
làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Giữa anh em thì không được như vậy: Ai
muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu
anh em thì phải làm đầy tớ anh em. Cũng như Con Người đến không phải để được
người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn
người” (Mt 20,25-28). Đây là cũng “chén
đắng” mà Đức Giê-su trong bản tính nhân loại Ngài run sợ đến toát mồ hôi máu (x
Lc 22,41-44).
Ta cứ suy gẫm trong ngày Thứ Sáu
Tuần Thánh, có hai người nói về Đức Giê-su:
-
“Này
là Người” (Ga 19,5). Đây là lời của tổng trấn Phi-la-tô sau khi đã cho
đánh nát thân Đức Giê-su, rồi ông dẫn Ngài ra đứng trước dân, chỉ vào Ngài nói
như thế. Như vậy, Đức Giê-su phục vụ nhu cầu mọi người đến nát thân, Ngài mới
làm trọn người có nhân bản: Đúng là Người!
-
“Ông
này thật là Con Thiên Chúa” (Mc 15,39).Đây là lời tuyên xưng Đức Tin
của vị sĩ quan Roma ngoại giáo, khi ông nhìn Đức Giê-su bị đâm, nước và máu từ
tim dốc xuống khơi nguồn ơn cứu độ loài người. Như vậy, khi phục vụ đồng loại
phải nhắm làm cho mọi người đạt ơn cứu độ, ta mới xứng danh là con Thiên Chúa.
Đó là cách ta làm lớn giống Thầy
Giê-su: “Ngài trở nên nguồn ơn cứu độ
vĩnh cửu cho tất cả những ai tùng phục Người” (Dt 5,9b: Bài đọc II).
II/ NHỮNG GIÁO DÂN GÂY ĐAU KHỔ CHO ĐỨC GIÊSU.
1- Không muốn nghe Lời Chúa: Phúc Âm
thánh Marco 3,20-21 ghi lại: Đức Giê-su đang mải mê tiếp đón và đáp ứng nhu cầu
của đoàn lũ dân chúng kéo đến chật nhà Ngài đang ngồi giảng dạy. Thậm chí Ngài
không còn thời giờ để nghỉ ngơi ăn uống ! Đúng lý ra, những người thân tộc của
Ngài phải lấy làm hãnh diện được thơm lây. Thế mà họ lại đến lôi Ngài đi không
cho giảng cũng như không để cho Ngài phục vụ ai. Họ nói với mọi người: “Ông
này mất trí rồi !”
Thái độ đối với Đức Giê-su như thế,
ngày nay nhiều giáo dân đang thể hiện, không muốn hàng giáo sĩ hết lòng giảng
dạy cặn kẻ để hiểu thấu đáo Lời Chúa, họ chỉ muốn giảng càng vắn càng tốt. Do
đó họ dễ dàng kết án “điên” đối với những người giảng nhiều điều giống Chúa
Giê-su (x Mc 6,34). Như thế giáo dân ngày nay khác hẳn với các tín hữu thời sơ
khai, họ bỏ việc, bỏ ăn, bỏ ngủ đi nghe Đức Giê-su giảng tới ba ngày! (x Mt
15,32). Thậm chí người ta nghe ông Phao-lô giảng quá lâu, làm anh Êu-ty-khô từ
lầu ba vì buồn ngủ nhào đầu xuống đất chết, thế mà các tín hữu vẫn phải ngồi
nghe ông Phao-lô giảng cho đến sáng (x Cv 20,7t).
2- Không thiết tha dự tiệc Thánh Thể:
Trong đời Đức Giê-su, Ngài giảng một bài quan trọng nhất về Bí tích Thánh Thể,
nhưng bị mọi người chê bai: “Ông này ăn
nói sống sượng quá, ai mà nghe được”, thế là họ lũ lượt kéo nhau đi hết,
trong đó có nhiều môn đệ đã từng theo
Đức Giê-su cũng rút lui (x Ga 6,60-66).
Giáo huấn Công Đồng Vat.II dạy: “Một
Giáo phận được tập trung trong Chúa Thánh Thần nhờ rao giảng Phúc Âm và cử hành
Thánh Thể” (xem Sắc Lệnh Về Nhiệm Vụ Mục Vụ Của Các Giám Mục Trong Địa
Phận số 11).
Ngày nay nhiều người ồ ạt kéo nhau
đến Lòng Thương Xót Chúa hay đến với Canh Tân Đặc Sủng mục đích chỉ vì xin ơn,
nhất là xin lành bệnh, chứ có mấy ai thiết tha khao khát đến dự Thánh Lễ mỗi
ngày. Nếu ta chỉ nhận ra lòng Chúa thương xót khi thấy nhiều người anh em được
ơn lạ chữa lành, để tin vào Ngài, thì thánh Gioan đã lên tiếng mỉa mai: “Trong
thời Đức Giê-su ở tại Giêrusalem vào dịp lễ Vượt Qua, trong đám người chầu Lễ,
đã có lắm kẻ tin vào danh Ngài, bởi được chứng kiến các dấu lạ Ngài làm. NHƯNG
ĐỨC GIÊ-SU KHÔNG TÍN NHIỆM VÀO HỌ, vì Ngài biết họ hết thảy” (Ga
2,23-24).
THUỘC LÒNG
Đức Giê-su nói: “Khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt
đất nữa chăng?” (Lc 18,8)
LM. GIUSE ĐINH QUANG THỊNH
|