BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI
ĐỌC : Cl 1,24 - 2,3
1 24
Thưa anh em, giờ đây, tôi vui mừng được chịu đau khổ vì anh em. Những gian nan
thử thách Đức Ki-tô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi
ích cho thân thể Người là Hội Thánh.25 Tôi đã trở nên người phục vụ
Hội Thánh, theo kế hoạch Thiên Chúa đã uỷ thác cho tôi, liên quan đến anh em:
đó là tôi phải rao giảng lời của Người cho trọn vẹn,26 rao giảng mầu
nhiệm đã được giữ kín từ bao thời đại và qua bao thế hệ, nhưng nay đã được tỏ
ra cho dân thánh của Thiên Chúa.27 Người đã muốn cho họ được biết
mầu nhiệm này phong phú và hiển hách biết bao giữa các dân ngoại: đó là chính
Đức Ki-tô đang ở giữa anh em, Đấng ban cho chúng ta niềm hy vọng đạt tới vinh
quang.28 Chính Người là Đấng chúng tôi rao giảng, khi khuyên bảo mỗi
người và dạy dỗ mỗi người với tất cả sự khôn ngoan, để giúp mỗi người nên hoàn
thiện trong Đức Ki-tô. 29
Chính vì mục đích ấy mà tôi phải vất vả chiến đấu, nhờ sức lực của Người hoạt
động mạnh mẽ trong tôi.
2 1
Quả thế, tôi muốn anh em biết tôi phải chiến đấu gay go thế nào vì anh em, vì
những người Lao-đi-ki-a, và vì bao người khác chưa thấy tôi tận mắt;2
như vậy là để họ được phấn khởi trong tâm hồn, và nhờ được liên kết chặt chẽ
với nhau trong tình thương, họ đạt tới sự thông hiểu phong phú và đầy đủ, khiến
họ nhận biết mầu nhiệm của Thiên Chúa, tức là Đức Ki-tô,3 trong
Người có cất giấu mọi kho tàng của sự khôn ngoan và hiểu biết.
ĐÁP
CA : Tv 61
Đ.
Nhờ
Thiên Chúa, tôi được cứu độ và vinh quang.
(c 8a)
6 Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi, này hồn tôi hãy nghỉ ngơi
yên hàn. Vì hy vọng của tôi bởi Người mà đến,7 duy Người là núi đá,
là ơn cứu độ của tôi, là thành luỹ chở che: tôi chẳng hề nao núng.
9 Hỡi dân ta, hãy tin tưởng vào Người luôn mãi, trước mặt
Người, hãy thổ lộ tâm can: Thiên Chúa là nơi ta ẩn náu.
BÀI GIẢNG
SỐNG
NHỜ HY TẾ CHÚA GIÊSU
Có
một điều xem ra Đức Giêsu mâu thuẫn với lời nói và việc làm : Ngài đã khẳng
định : “Dù một chấm một phết trong Luật
Môsê cũng không được bỏ qua” (x Mt 5,18b). Thế mà chính Ngài lại làm việc
trong ngày Sabat nhằm hủy bỏ Luật này? Ta biết rằng các tác giả Tin Mừng ghi
lại bảy lần Đức Giêsu vi phạm ngày Sabat :
- Ngài lên tiếng giảng trong hội đường,
ra lệnh cho quỷ xuất khỏi một người (x Lc 4,31).
- Ngài chữa lành cho một người có tay
khô bại (x Lc 6,6 : Tin Mừng).
- Ngài chữa lành cho một phụ nữ bị còng
lưng 18 năm (x Lc 13,10).
- Ngài chữa lành cho một người mắc bệnh
thủy thũng (x Lc 14,1).
- Ngài chữa lành cho người bất toại nằm
bên hồ ao Cừu (x Ga 5,1).
- Ngài hóa bánh cá ra nhiều nuôi dân
đông vô chừng kể (x Ga 6,4).
- Ngài chữa lành cho một người mù từ
thuở mới sinh (x Ga 9,16).
Thế
mà được mọi người dân ca tụng : “Mọi việc
Đức Giêsu làm đều tốt đẹp”
(Mc 7,37).
Nhưng vì bảy lần Đức Giêsu làm việc vi
phạm ngày Sabat nên bị giết, thì chính nhờ sự chết và phục sinh của Ngài mới làm hoàn hảo công trình
tuần Sáng tạo thuở khai thiên lập địa (x St 1). Vì cuộc Sáng tạo thuở ban đầu,
ngày thứ bảy Thiên Chúa nghỉ, điều ấy chỉ có ý tiên báo vào thời Tân Ước, Đức
Giêsu bị giết vào ngày thứ sáu vì đã vi phạm Luật ngày thứ bảy, và được an táng
trong mộ vào ngày thứ bảy, sau ba ngày Đức Giêsu từ cõi chết sống lại, hoàn tất
Hy Tế mới để thay thế Phụng Vụ Do Thái cử hành vào ngày thứ bảy ; rồi Đức Giêsu
trao cho Hội Thánh tiếp tục cử hành cho đến ngày cánh chung (x 1Cr 11,23-25).
Ai đến tham dự Hy Tế của Chúa Giêsu, thì được Chúa Giêsu Thánh Thể tiếp tục tái
tạo người đó bằng Lời và Thịt Máu Ngài, để làm hoàn hảo cuộc Sáng tạo thuở ban
đầu.
Thực
vậy, ba lý do và ý nghĩa nghỉ việc ngày thứ bảy của ông Môsê quy định cho dân
để tạ ơn Thiên Chúa qua Phụng Vụ Do Thái giáo, nay được hoàn hảo vào ngày thứ
nhất trong tuần, ngày thứ tám tức là ngày Chúa nhật :
1/ MỪNG CÔNG TRÌNH TẠO DỰNG CỦA THIÊN
CHÚA
Ông
Môsê truyền cho dân phải nghỉ việc ngày thứ bảy để mừng công trình Thiên Chúa sáng tạo vũ trụ tốt đẹp trong sáu ngày,
rồi ban tặng hết cho loài người, ngày thứ bảy Chúa nghỉ ngơi (x Xh 20,8-11).
Nhưng
ngày Chúa nhật, Chúa Giêsu Phục Sinh tái tạo loài người khởi đi từ Bí tích
Thánh Tẩy, vì loài người đã ra hư hỏng do tội Adam, Eva, và được nuôi sống bằng
Bí tích Thánh Thể - bằng chính xương thịt Con Một Thiên Chúa – để ta được trở
nên dưỡng tử của Thiên Chúa,
được
thông dự cùng một sự sống Phục Sinh của Chúa Giêsu (x Ga 6,57 ; Ga
15,1), đến như được đồng hóa với Ngài (x Gl 2,20). Bởi
vì “ai ở trong Đức Giêsu Kitô, người
ấy là tạo thành mới, con người cũ đã qua đi, và này con người mới đã được thành
sự” (2Cr 5,17) Nếu không ta chỉ như một sinh vật (x
1Cr 15,45), chẳng hơn gì con thú (x Gv 3,18-19).
2/ MỪNG ĐƯỢC CHÚA CỨU THOÁT KHỎI NÔ
LỆ.
Ông Môsê lại truyền cho dân phải nghỉ
ngày thứ bảy vì Chúa đã cứu dân thoát
cảnh nô lệ Ai Cập, nhờ Chúa bảo ông Môsê dùng gậy đập xuống Biển Đỏ, nước
rẽ ra cho dân đi qua an toàn, để rồi cũng nước ấy chôn sống bọn Ai Cập dưới
lòng biển (x Dnl 5,12-15).
Niềm
vui trên đây không thể sánh bằng nhờ Chúa Giêsu Phục Sinh cứu chúng ta thoát nô
lệ Satan, thoát tội lỗi, đánh gục thần chết, nhờ nước Thánh Tẩy và Máu Chúa
Giêsu Phục Sinh trong Phụng Vụ Ngài thiết lập vào ngày thứ nhất trong tuần.
Đúng như Lời Đức Giêsu đã nói : “Chúa Con có cho các ngươi tự do, thì các ngươi
mới đích thực là tự do” (Ga 8,36).
3/ MỪNG ĐƯỢC CHÚA BAN LỜI HẰNG SỐNG.
Sau cùng ông Môsê truyền cho dân phải
nghỉ ngày thứ bảy để ngợi khen Chúa,vì vào ngày thứ bảy Ngài đã gọi ông lên núi
Sinai trao cho ông Lời Chúa được ghi trên hai bia đá để truyền lại cho dân
(x Xh 24,16-18 ; 35,2). Nhờ hai bia đá ấy, dân Chúa toàn thắng mọi kẻ thù,được
bình an trên đường tiến về miền đất Hứa.
Nhưng
Lời Chúa ông Môsê nhận từ núi Sinai, chỉ ban riêng cho dân Do Thái, ai thi hành
vẫn còn giam người ấy trong tội, vì Kinh Thánh giá trị như một quản giáo dẫn ta
đến kết hợp với Chúa Giêsu Phục Sinh, mới được cứu độ (x Gl 3,22.24). Nhất
là vào ngày lễ Ngũ Tuần, Lời Chúa không chỉ ban cho Do Thái mà còn
cho cả loài người (x Cv 2). “Lời
ấy đã có từ nguyên thủy, và Lời ở nơi Thiên Chúa, và Lời là Thiên Chúa, đã trở
nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta. Từ nguồn sung mãn của Người, hết thảy
chúng ta lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác. Quả thế, Lề Luật đã được Thiên Chúa
ban qua ông Môsê, còn ơn sủng và sự thật, thì nhờ Đức Giêsu Kitô mà có” (x
Ga 1,1-17). Mỗi khi ta dự Thánh Lễ, Hội Thánh dùng quyền năng Chúa Thánh Thần
ghi Lời trên hai tấm bia linh hồn và thân xác của người tín hữu (x 2 Cr 3,3).
Chân lý này đã được ngôn sứ Giêrêmia tiên báo : “Đây là giao ước Ta sẽ lập với nhà Ít-ra-en sau những ngày đó. Ta sẽ ghi
vào lòng dạ chúng, sẽ khắc vào tâm khảm chúng Lề Luật của Ta. Ta sẽ là Thiên
Chúa của chúng, còn chúng sẽ là dân của Ta.Chúng sẽ không còn phải dạy bảo
nhau, kẻ này nói với người kia: "Hãy học cho biết ĐỨC CHÚA", vì hết
thảy chúng, từ người nhỏ đến người lớn, sẽ biết Ta. Ta sẽ tha thứ tội ác cho
chúng và không còn nhớ đến lỗi lầm của chúng nữa.Ít-ra-en sẽ tồn tại mãi”
(Gr 31,33-34).
Bởi
thế, Đức Giêsu nói : “Con Người là Chúa
ngày thứ bảy” (Lc 6, 5 : Tin Mừng), có nghĩa là Ngài làm hoàn hảo Phụng Vụ
Do Thái giáo và chuyển đổi ý nghĩa, giá trị Phụng Vụ này từ ngày thứ bảy sang
ngày Chúa nhật Phục Sinh, mục đích chính là làm cho người ta thoát tay tử thần,
cho nên ai tham dự Phụng Vụ của Chúa Giêsu thì dù có chết cách nào đều được Chúa
cho sống lại hạnh phúc dồi dào (x Ga 6, 54 ; Ga 10,10). Để làm chứng chân lý
này, Đức Giêsu đã chữa cho người có tay khô bại vào ngày thứ bảy. Hình ảnh tay
khô bại là biểu tượng sự chết của con người, như ngôn sứ Êzekiel đã báo trước
về sự Phục Sinh mà Đức Giêsu thực hiện cho loài người : “Các xương khô kia ơi, hãy nghe Lời Đức Chúa. Đức Chúa là Chúa Thượng
phán thế này với các xương ấy: Đây Ta sắp cho thần khí nhập vào các ngươi và
các ngươi sẽ được sống. Ta sẽ đặt gân trên các ngươi, sẽ khiến thịt mọc trên
các ngươi, sẽ trải da bọc lấy các ngươi. Ta sẽ đặt thần khí vào trong các ngươi
và các ngươi sẽ được sống. Bấy giờ, các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là ĐỨC
CHÚA.” (Ed 37,4-6).
Do
đó phép lạ Đức Giêsu chữa lành cho người có tay khô bại, Ngài nói với anh : “Hãy đứng ra giữa đây, và hãy giăng tay ra”
(Lc 6,8.10). Lời quyền năng chữa lành anh có tay khô bại, đã làm cho những kẻ
chứng kiến uất ức, giận điên lên, và bàn mưu tính kế với nhau, để tố cáo Đức
Giêsu đã vi phạm Luật ngày Sabat, phải diệt ngay! (x Lc 6,7.11 : Tin Mừng). Quả
thật vào ngày Thứ Sáu Tuần Thánh chúng làm chứng gian tố cáo Ngài và gây áp lực
với chánh án Philatô phải ra lệnh giết Ngài. Được lệnh giết chúng lặp lại Lời
Đức Giêsu đã nói khi chữa lành cho anh có tay khô bại : “Bây giờ, đến lượt mày hỡi Giêsu,
hãy đứng ra giữa đây, để bọn tao xử tử mày, vậy mày hãy giăng tay ra để bọn tao đóng đinh!” Chính lúc đó Ngài mới
thực sự làm cho hết những ai tin vào Ngài thể hiện qua việc lãnh Bí tích Thánh
Tẩy được tham dự vào Hy Tế Thập Giá của Ngài, dù có chết cách nào cũng được
sống lại vinh hiển cả hồn lẫn xác, và ngày cánh chung mới thấy rằng : Đức Giêsu
thế nào thì những kẻ đã được sống lại với Ngài cũng được vinh hiển như vậy (x
1Ga 3,2). Đúng là “nhờ Thiên Chúa, tôi
được cứu độ và vinh quang” (Tv 62/61,8a : ĐC năm lẻ). Như thánh Tông Đồ
được Chúa Giêsu ở cùng giúp ông thi hành sứ mệnh ngôn sứ trong hân hoan cả lúc
gặp gian khổ, ông nói : “Tôi vui mừng
được chịu đau khổ vì anh em. Những gian nan thử thách Đức Kitô còn phải chịu,
tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi ích cho thân thể Người là Hội
Thánh. Đó là tôi rao giảng Lời của Người cho trọn vẹn. Người đã muốn cho mọi
người được biết mầu nhiệm này phong phú và vinh hiển biết bao giữa các dân
ngoại : Đó là chính Đức Kitô đang ở giữa anh em, Đấng ban cho chúng ta niềm hy
vọng đạt tới vinh quang” (Cl 1, 24-2,1-3 : Bài đọc năm lẻ). Vì thế Đức
Giêsu đã xác định : “Chiên của tôi thì
nghe tiếng tôi, tôi biết chúng, và chúng theo tôi” (Ga 10,27 : Tung Hô Tin
Mừng). Đã nghe tiếng Chúa và đi theo Ngài, thì thân xác chúng ta không còn hiến
cho các đam mê xác thịt. Tiếc rằng một số tín hữu trong giáo đoàn Côrintho đã
chìm đắm trong dâm ô, khiến cho ông Phaolô phải lên tiếng cảnh cáo : “Lẽ ra anh em phải than khóc và loại trừ khỏi
điều ấy ra khỏi cộng đoàn của anh em! Phải nộp con người đó cho satan, để phần
xác nó bị hủy diệt, còn phần hồn được cứu thoát trong Ngày của Chúa. Anh em
không biết rằng chỉ một chút men cũng đủ làm cho một khối bột dậy lên sao? Anh
em hãy loại bỏ men cũ (dâm dật) để trở thành bột mới,vì anh em là bánh không
men (dùng trong Thánh Lễ). Quả vậy, Đức Ki-tô đã chịu hiến tế làm Chiên Lễ Vượt
Qua của chúng ta.Vì thế, chúng ta đừng lấy men cũ là lòng gian tà và độc ác,
nhưng hãy lấy bánh không men, lòng tinh tuyền và chân thật mà ăn mừng Đại Lễ”
(1 Cr 5,1-8 : Bài đọc năm chẵn). Thế nên ta hãy cầu nguyện : “Lạy Chúa, xin lấy đức công chính của Ngài mà
hướng dẫn con” (Tv 5,9a : ĐC năm chẵn).
Mỗi ngày trong giờ kinh Sáng ta vẫn
thường nhắc lại Lời Chúa phán : “Hãy vào
đây (dự Lễ) ta cúi mình phủ phục, quỳ trước Tôn Nhan Chúa là Đấng dựng nên ta,
bởi chính Người là Thiên Chúa ta thờ, còn ta là dân Người lãnh đạo, là đoàn
chiên tay Người dẫn dắt, để được vào chốn yên nghỉ của Người” (Tv
95/94,6.11b).
Vậy sự nghỉ ngơi của Chúa là làm việc cả
ngày thứ bảy, để sinh ơn cứu độ cho chúng ta. Thế thì Điều Răn thứ I Hội Thánh
dạy người Công Giáo “phải nghỉ việc vào
ngày Chúa nhật và lễ Trọng”, để có thêm thời giờ chuẩn bị dự Lễ cách tích
cực với lòng yêu mến, rắp tâm nghe Lời Chúa, dọn tâm hồn rước Lễ, là cách được
nghỉ ngơi trong Chúa Giêsu,và được Ngài bổ sức, như cái máy chạy cần phải tiếp
dầu mỡ, giúp ta làm việc Tông Đồ tích cực hơn đưa ơn Chúa đến với người anh
em,nhằm quy tụ thêm nhiều người về nghỉ ngơi trong Chúa Giêsu Thánh Thể. Đó mới
là người giữ Luật vì yêu Chúa, mến đồng loại, chứ không phải vào ngày lễ nghỉ
có giờ phung phí vào việc vô bổ, lắm lúc gây tai họa không chỉ có mình mà còn
cho đồng loại, như chơi cờ bạc, xem phim thiếu lành mạnh, tổ chức ăn nhậu đến
say xỉn!
THUỘC
LÒNG
Đức
Giêsu nói : “Tôi đến để cho chiên tôi được sống và sống cách dồi dào” (Ga
10,10)
http://phaolomoi.net
Lm
GIUSE ĐINH QUANG THỊNH