BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI
ĐỌC : Xh 12, 37-42
37
Hồi ấy, con cái Ít-ra-en nhổ trại rời Ram-xết đi Xúc-cốt, có khoảng sáu trăm
ngàn bộ hành, chỉ kể đàn ông không kể trẻ con.38 Cả một đám đông hỗn
tạp cùng lên với họ, mang theo chiên cừu, bò dê, họp thành một đàn súc vật đông
đảo.39 Họ lấy bột đã nhào đưa từ Ai-cập ra mà nướng thành bánh không
men, vì bột chưa dậy men; họ bị trục xuất khỏi Ai-cập, không được chậm trễ, nên
ngay cả lương thực cũng không kịp chuẩn bị.40 Thời gian con cái
Ít-ra-en ở Ai-cập là bốn trăm ba mươi năm.41 Vào đúng ngày chấm dứt
bốn trăm ba mươi năm đó, toàn thể các đạo binh của ĐỨC CHÚA đã ra khỏi đất
Ai-cập.42 Đó là đêm ĐỨC CHÚA canh thức để đưa họ ra khỏi đất Ai-cập;
đêm đó thuộc về ĐỨC CHÚA, đêm canh thức của toàn thể con cái Ít-ra-en, qua mọi
thế hệ.
ĐÁP
CA : Tv 135
Đ. Muôn
ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương. (c 1b)
1 Hãy tạ ơn CHÚA vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn
trọn tình thương. 23 Chúa đã nhớ đến ta giữa cảnh nhục nhằn,muôn
ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương, 24 gỡ ta thoát khỏi tay thù
địch, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.
10 Người sát hại các con đầu lòng Ai-cập,muôn ngàn đời Chúa
vẫn trọn tình thương, 11 dang cánh tay uy quyền mạnh mẽ, muôn ngàn
đời Chúa vẫn trọn tình thương, 12 dẫn Ít-ra-en ra khỏi xứ này, muôn
ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.
13 Nước Biển Đỏ, Chúa phân làm hai khối,muôn ngàn đời Chúa
vẫn trọn tình thương, 14 đưa Ít-ra-en lối giữa băng qua, muôn ngàn
đời Chúa vẫn trọn tình thương, 15 xô xuống biển Pha-ra-ô cùng binh
tướng,muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.
BÀI GIẢNG
THÁNH
GIÁ HƠN KHỔ GIÁ!
Người
đời thường nói : “Ở hiền gặp lành”,
điều đó chỉ đúng cho những ai sống khiêm nhường, hiền lành như Đức Giêsu, thì
tới ngày cánh chung mới thấy đúng là “ở hiền gặp lành”. Bao lâu ta còn sống
trên đời, nếu sống ác để thủ lợi, chắc chắn có lúc cảm thấy đời là khổ giá, đưa
đến cái chết tủi nhục, và còn khốn nạn hơn nữa, đến ngày cánh chung sẽ bị trói
quăng ra bên ngoài khóc lóc nghiến răng, vì giòi bọ rúc rỉa mà không chết, lửa
thiêu không hề tắt (x Mt 22,13 ; Mc 9,48). Chỉ có những ai làm lành mà phải khổ
như Đức Giêsu, thì đó là Thánh Giá, góp nên một Hy Tế với Đức Giêsu, để sinh ơn
cứu độ, được sống hạnh phúc dồi dào muôn đời.
Tin
Mừng Matthêu thuật lại : Đức Giêsu vừa mới chữa lành người có tay khô bại vào
ngày thứ bảy – ngày cấm làm việc theo Luật Phụng Vụ Do Thái giáo – làm bọn Biệt
phái uất ức đi bàn mưu tính kế làm sao diệt được Ngài (x Mt 12,14 : Tin Mừng).
Vì Đức Giêsu chưa muốn trao nộp mạng mình cho chúng, nên Ngài rút lui khỏi nơi
đó, không phải vì Ngài yếu,không đủ khả năng chống lại chúng, mà Ngài không
muốn dùng quyền để diệt kẻ ác ; cũng không muốn ai hiểu lầm Ngài lập vương quốc
chống đế quốc Roma đang thống trị Do Thái, hầu chia quyền cho những kẻ theo
Ngài (x Mt 20,21 ; Cv 1,6). Bởi đó Ngài truyền cho mọi người đừng làm Ngài bị
lộ, để Roma không gây khó dễ hoặc sẽ giết Ngài sớm ! (x Mt 12,16 : Tin Mừng).
Như
thế Đức Giêsu rút lui để đi vào cuộc “Tĩnh Tâm” chuẩn bị cho “Lễ Phong Vương”
sẽ chính thức vào giờ Ngài chịu Tử Nạn, để rồi sống lại trong vinh quang, không
phải để ăn trên ngồi trốc ra lệnh cho bầy tôi phục vụ mình, mà là để làm tròn
nhiệm vụ Tư Tế và Ngôn Sứ, hầu ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia đã nói về “Người
Tôi Tớ Giavê” trong nghi lễ phong vương (x Is 42, 1-9), mà ông Matthêu
nhắc lại : “Đây là người Tôi Trung Ta đã
tuyển chọn, đây là người Ta yêu dấu: Ta hài lòng về Người. Ta cho Thần Khí Ta
ngự trên Người. Người sẽ loan báo công lý cho muôn dân. Người sẽ không cãi vã,
không kêu to, chẳng ai nghe Người lên tiếng giữa phố phường. Cây lau bị giập,
Người không đành bẻ gãy, tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi, cho đến khi Người
đưa công lý đến toàn thắng, và muôn dân đặt niềm hy vọng nơi danh Người”
(Mt 12,18-21 : Tin Mừng).
- “Tôi
tớ Ta chọn là người trung thành, Ta yêu mến” (Mt 12,18a : Tin Mừng).
Đây là lời công bố trong “lễ Vọng” Chúa Cha phong vương cho Đức Giêsu ở sông
Giođan, lúc ông Gioan làm phép rửa cho. Nhưng Ngài không phải là “Kẻ Tôi Tớ” mà là “Con Chí Ái Cha trên trời” (x Mt 3,17a).
- “Ta
cho Thần Khí Ta ngự trên Người, và Người sẽ loan báo công lý cho muôn dân”
(Mt 12,18b : Tin Mừng). Ai được phong vương, người ấy được dầu xức, dầu xức
trên đầu Đức Giêsu không phải là dầu vật chất mà là dầu “Thần Khí”, làm cho
Ngài nhiệt tình thi hành quyền Ngôn Sứ cách sống động và hoàn hảo (x Mt 3,16b).
- “Người
sẽ không cãi vã, không kêu to, chẳng ai nghe Người lên tiếng giữa phố phường”
(Mt 12,19 : Tin Mừng). Như thế tinh thần phục vụ của Đức Giêsu rất mực khiêm
nhu như chim câu (x Mt 3,16c ) và êm đềm như làn gió hiu hiu (x 1V 19,12). Ai
nghe Lời Đức Giêsu công khai nơi phố phường thì chẳng hiểu gì, trừ khi ở riêng
với Ngài mới được Ngài giải nghĩa cho hiểu (x Mc 4,33-34).
- “Cây
lau bị giập Người không bẻ gãy, tim đèn leo loét chẳng nỡ tắt đi, cho đến khi
Người đưa công lý đến toàn thắng” (Mt 12,20 : Tin Mừng).
* “Cây lau bị giập
Người không bẻ gãy” : Ám chỉ đế quốc Ai Cập đã bị Chúa dùng ông Môsê giáng
xuống 12 phép lạ gây tai họa trừng phạt họ, nhưng Chúa không dùng ông Môsê xóa
nước này khỏi bản đồ thế giới (x Xh 7-12).
* “Tim đèn leo loét
chẳng nỡ tắt đi” : Ám chỉ đế quốc Babylon đã bị Chúa dùng ông Cyros vua Ba
Tư đánh cho tan tành để giải phóng dân Israel thoát nô lệ và cho hồi hương tái
thiết đền thờ Giêrusalem (x Ezra 1). Nhưng Chúa không dùng vua Cyros diệt hết
dân Babylon.
Nói tóm lại,
đế quốc Ai Cập và Babylon, dù bị tai họa ập đến, nhưng đó là cách Chúa giáo dục
họ phải bỏ lối sống gian ác, vì Chúa không nhắm diệt kẻ ác, mà muốn cho chúng
hoán cải nên Thánh!
* “Cho đến khi Người
đưa công lý đến toàn thắng” : Đó là chiến thắng của Đức Giêsu, vì Ngài mang
sứ mệnh giải phóng loài người thoát tử thần, còn hơn ông Môsê và vua Cyros giải
phóng dân Do Thái thoát nô lệ, vì Ngài không giống hai ông này đi tiêu diệt kẻ
ác, mà Ngài hoán cải kẻ ác, tầm cỡ như ông Pharaon, vua đế quốc Ai Cập, hoặc
như ông Nabukodonosor, vua đế quốc Babylon, thành người công chính. Đúng là
Ngài “không bẻ gãy cây lau bị giập”,
và còn khơi “tim đèn loe loét” để nó
bùng cháy cho đến khi Ngài đưa công lý đến toàn thắng và muôn dân đặt niềm hy
vọng nơi danh Ngài (x Mt 12,21 : Tin Mừng), để mọi người phải thốt lên: “Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương”
(Tv 136/135,1 : ĐC năm lẻ).
Xưa
kia dân Do Thái khi xuất khỏi Ai Cập, có khoảng sáu trăm ngàn người đàn ông
phải chạy bộ, không kể con nít, cả một
đám đông hỗn tạp cùng lên đường với họ, mang theo chiên cừu bò dê, họp thành
một đàn súc vật đông đảo. Họ lấy bột đã nhào đưa từ Ai Cập ra mà nướng thành
bánh không men, vì bột chưa dậy men. Bởi lẽ trước phép lạ thứ 12, ông Môsê dùng
gậy rẽ nước Biển Đỏ cho dân chạy trốn, thì Chúa đã dùng tay ông giáng trên họ
11 tai họa, nhất là khi các con đầu lòng của loài vật, cũng như người Ai Cập,
kể cả con của vua, bị thần giết chết, lúc đó vua mới ra lệnh trục xuất ngay bọn
Do Thái ra khỏi vương quốc của ông, không ai được chậm trễ, bởi thế ngay cả lương
thực cũng không kịp chuẩn bị (x Xh 7-15). Đó là đêm canh thức Chúa đưa họ ra
khỏi đất Ai Cập (x Xh 12, 37-42 : Bài đọc năm lẻ).
Cuộc vượt qua ấy là dấu chỉ vào thời
Tân Ước, Đức Giêsu canh thức suốt đêm tại núi ô liu,Ngài cầu nguyện thiết tha
đến nỗi toát mồ hôi máu, xin Chúa Cha cất chén (không phải chết đau khổ nhục
nhã), nhưng Ngài đã tuân theo ý Cha chấp nhận cái chết đau thương trên thập
giá, minh chứng tình yêu tuyệt hảo để cứu loài người thoát tay tử thần. Đây mới
chính là cuộc vượt qua, Chúa muốn đưa cả loài người thoát nô lệ Satan, khởi đi
từ lúc Đức Giêsu xuống sông Giođan để ông Gioan làm phép rửa cho, và Ngài đã
trao cho Hội Thánh nối dài và mở rộng ơn huệ này, như thánh Phaolô nói : “Trong Đức Kitô, Thiên Chúa đã cho thế gian
được hòa giải với Người, và giao cho chúng tôi công bố Lời hòa giải” (2Cr
5,19 : Tung Hô Tin Mừng). Thế nên kẻ nào ngoan cố cứ đắm chìm trong tội ác bóc
lột người khác, không trừ kẻ nghèo hèn để làm giàu, lại không biết sám hối tội
mình mà đến cùng Hội Thánh để xin ơn hòa giải, khởi đi từ Bí tích Thánh Tẩy,
thì Chúa sẽ giáng họa xuống như Ngài dùng miệng ngôn sứ Mikha nói : “Ta toan tính giáng hoạ xuống gia tộc này
khiến các ngươi không rút cổ ra được,cũng không thể ngẩng đầu bước đi, vì thời
đó sẽ là thời tai hoạ. Ngày ấy, người ta sẽ ngâm thơ chế giễu các ngươi, sẽ cất
lên bài ca than vãn: "Chúng tôi đã bị huỷ diệt hoàn toàn, phần đất của dân
tôi đã vào tay kẻ khác. Than ôi, người ta lại tước đoạt của tôi, và chia đồng
ruộng của chúng tôi cho quân phản nghịch! " Vì vậy, trong đại hội của Đức
Chúa sẽ chẳng ai chăng dây chia phần cho ngươi” (Mk 2,3-5 : Bài đọc
năm chẵn).
Vậy hết những ai muốn được Chúa rút án
phạt không còn than khóc vì tội mình gây ra, thì hãy thật lòng sám hối tin theo
Chúa Giêsu, như thánh Phêrô đã giới thiệu : “Đức Kitô đã phải chịu nạn chịu chết vì anh em, trối lại cho anh em một
gương mẫu, ngõ hầu anh em dõi theo vết chân Ngài” (1Pr 2,21), vì ông đã xác
tín với mọi người : “Dưới gầm trời này,
không có một danh nào khác đã được ban cho nhân loại, để chúng ta phải nhờ vào
danh đó mà được cứu độ” (Cv 4,12).
Chúng ta biết thân phận mình yếu hèn,
muốn dõi theo chân Đức Giêsu, thì phải cầu nguyện : “Lạy Chúa, xin đứng dậy ra tay, xin đừng quên những người nghèo khổ”
(Tv 10/9B,12 : Đáp ca năm chẵn). Chính Chúa Giêsu Thánh Thể mới ra tay cứu
những ai nghèo khổ vì tội ngập đầu.
THUỘC
LÒNG
Làm lành mà phải khổ nếu Chúa muốn thế, còn
hơn là làm sự dữ ! (1 Pr 3,17).
http://phaolomoi.net
Lm
GIUSE ĐINH QUANG THỊNH