BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC : St 46, 1-7.28-30
1 Khi ấy, ông Ít-ra-en
lên đường, đem theo tất cả những gì ông có. Ông đến Bơ-e Se-va và ông dâng
những lễ tế lên Thiên Chúa của cha ông là I-xa-ác.2 Thiên Chúa phán
với ông Ít-ra-en trong thị kiến ban đêm, Người phán: "Gia-cóp! Gia-cóp!
" Ông thưa: "Dạ, con đây! "3 Người phán: "Ta là
En, Thiên Chúa của cha ngươi. Đừng sợ xuống Ai-cập, vì ở đó Ta sẽ làm cho ngươi
thành một dân lớn.4 Chính Ta sẽ xuống Ai-cập với ngươi và chính Ta
cũng sẽ đưa ngươi lên. Giu-se sẽ vuốt mắt cho ngươi."5 Ông
Gia-cóp rời Bơ-e Se-va. Các con trai ông Ít-ra-en đã chở ông Gia-cóp, cha họ,
và đàn bà con trẻ của họ trên những chiếc xe Pha-ra-ô đã gửi đến để rước ông
đi.
6
Họ đem theo các đàn vật của họ và các tài sản họ đã gây được ở đất Ca-na-an, và
họ đến Ai-cập, ông Gia-cóp và tất cả dòng dõi ông cùng với ông:7 các
con trai, cháu nội trai, con gái, cháu nội gái của ông. Ông đưa tất cả dòng dõi
ông vào Ai-cập với ông.
28
Ông Gia-cóp đã sai ông Giu-đa đi trước, đến với ông Giu-se, để ông Giu-se tới
Gô-sen gặp ông. Khi họ đến đất Gô-sen,29 thì ông Giu-se cho thắng xe
riêng và lên Gô-sen đón ông Ít-ra-en, cha ông. Khi hai cha con vừa thấy nhau,
thì ông Giu-se bá cổ cha và gục đầu vào cổ cha mà khóc hồi lâu.30
Ông Ít-ra-en nói với ông Giu-se: "Phen này, cha chết cũng được, sau khi đã
thấy mặt con, và thấy con còn sống."
ĐÁP CA : Tv 36
Đ. Người công chính được Chúa thương cứu độ.
(c 39a)
3 Cứ tin tưởng vào
CHÚA và làm điều thiện, thì sẽ được ở trong đất nước và sống yên hàn. 4
Hãy lấy CHÚA làm niềm vui của bạn,Người sẽ cho được phỉ chí toại lòng.
18 CHÚA chăm sóc cuộc
đời người thiện hảo,gia nghiệp họ tồn tại đến muôn năm. 19 Buổi gian
nan họ không hề hổ thẹn, ngày đói kém lại được no đầy.
27 Hãy làm lành lánh
dữ, bạn sẽ được một nơi ở muôn đời.28 Bởi vì CHÚA yêu thích điều
chính trực,chẳng bỏ rơi những bậc hiếu trung. Quân bất chính sẽ hoàn toàn bị
tiêu diệt, dòng giống ác nhân rồi cũng phải tru di.
39 Còn chính nhân được
CHÚA thương cứu độ và bảo vệ chở che trong buổi ngặt nghèo. 40 CHÚA
phù trợ và Người giải thoát, giải thoát khỏi ác nhân và thương cứu độ, bởi vì
họ ẩn náu bên Người.
BÀI GIẢNG
HIỀN NHƯ CHIÊN, NHƯ CHIM CÂU
VÀ KHÔN NHƯ RẮN
Mục đích làm Tông Đồ cho Chúa là kêu
gọi các tội nhân phải trở về với Ngài.Con đường trở về trước nhất là cầu nguyện
“xin Chúa tha thứ tội lỗi”, và “xin cho con cất tiếng ngợi khen Ngài”
(Tv 51/50,17b : Đáp ca năm chẵn). Vì “không
có thần nào cứu giúp ta ngoài Thiên Chúa, chỉ nhờ Chúa mới sống trung tín, vì
Ngài yêu thương ta hết tình. Ai có Chúa ở cùng, người ấy được vươn lên như khóm
huệ, như cây ô-liu tươi tốt tỏa hương thơm. Ai được cánh tay Chúa che chở, thì
đồng lúa, vườn nho của người ấy sinh sôi nảy nở, danh tiếng lẫy lừng như rượu
Liban” (x Hs 14, 2-8 : Bài đọc năm chẵn).
Người Tông Đồ phải nhìn thấy thập
giá đang chờ cuối đường phục vụ Tin Mừng. Như Đức Giêsu đã cho biết trước : “Này Thầy sai anh em đi như chiên vào giữa
bầy sói” (Mt 10,16a). Hai hàm răng sói là ngoại thù và nội thù.
1/ NGOẠI THÙ.
Đức Giêsu nói : “Người ta sẽ nộp anh em cho công nghị và sẽ
đánh đòn anh em trong các hội đường. Vì Thầy, anh em sẽ bị điệu đến trước vua
chúa quan quyền để làm chứng trước mặt họ và các dân ngoại. Dầu thế anh em cứ
an tâm, vì Thánh Thần của Cha đến sẽ nói
trong anh em” (Mt 10, 17-20 : Tin Mừng).
Thực vậy, nhờ Chúa Thánh Thần soi
sáng hướng dẫn các chủ chăn trong Hội Thánh Công Giáo Việt Nam, đặc biệt sau
ngày 30 tháng 04 năm 1975. Vì khi Đảng Cộng sản VN đã giành quyền lãnh đạo đất
nước, thì
* Giám mục nào muốn
phong chức Linh mục cho ai, phải được Đảng cộng sản duyệt. Thế mà Đức cha Nam
Giám mục Phó địa phận Mỹ Tho tự ý phong chức cho 30 Linh mục. Công an biết được
mời Đức cha đi làm việc :
- Tại
sao ông phong chức Linh mục mà qua mặt chúng tôi ?
- Ấy
tôi mới phong chức cho các Phó Linh mục.
- Thế
ra chưa phải là Linh mục ư?
- Ông
cứ đi điều tra những người tôi mới phong chức, toàn làm Phó cho các cha xứ.
- Thế
thì được, chứ ông phong chức Linh mục mà không có phép thì đi cải tạo.
Ta biết kiểu nói của
“Đảng ta” gọi “Phó Tiến sĩ” chưa phải là Tiến sĩ. Do đó công an hiểu Phó Linh
mục chưa phải là Linh mục, nhờ thế Đức cha Nam ra về bình an!
* Ngày tôi làm Phụ tá
xứ Tân Sa Châu, các lối đi trong xứ là đường đất, sau mỗi trận mưa bị lầy lội,
đi lại rất khó khăn, tôi động viên các em thiếu nhi : chúng con đừng lợi dụng Tết
lấy tiền lỳ xì để chơi cờ bạc. Cha gợi ý đúc một cục xi-măng vuông ba tấc, dầy
5 phân, giá 2.000 $ một cục. Các con hãy cộng tác tùy khả năng, khi nào góp
được nhiều cục, thì lát đường cho mọi người đi. Tôi sợ cục xi-măng dễ bị mất
cắp, nên in chìm trên mỗi cục đá chữ “TSC” (Tân Sa Châu). Vào một ngày Chúa nhật, các em
đang lát được một khúc đường, tức khắc tôi bị công an mời đi làm việc, họ kết
tội tôi làm cục gạch có ý đồ xấu! Tôi không hiểu, thì anh trưởng công an nói :
“Ý đồ xấu của ông là in “TSC” trên mỗi cục gạch”. Tôi bật cười và trả lời: “Ủa các ông không nghe các em đọc “TSC” là
“Thịnh sắp chết!” (Tên tôi là Thịnh). Thế là mấy anh công an phì cười! Tôi
ra về bình an! Thật đúng như Lời Đức Giêsu nói : “Thánh Thần của Chúa sẽ nói trong anh em” (Mt 10,20 : Tin Mừng)
và “khi
nào Thần Khí sự thật đến, Người sẽ dẫn anh em tới sự thật vẹn toàn, và sẽ làm
cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em” (Ga 16,13a ; 14,26d :
Tung Hô Tin Mừng).
2/ NỘI THÙ.
Đức Giêsu nói : “Anh em sẽ nộp nhau để bị giết ; cha nộp con
; con cái đối địch với cha mẹ trước tòa và ra tử hình cho họ. Anh em sẽ bị mọi
người ghét vì danh Thầy” (Mt 10, 21-22a : Tin Mừng). Sở dĩ có sự đối kháng
giữa những người thân trong gia đình, vì Chúa đòi những ai đã tin Ngài phải
thực hành ý Ngài hơn mọi ý của người đời, kể cả cha mẹ ! Vì tư tưởng của Chúa
khác tư tưởng người đời (x Is 55,8). Tình bạn giữa Gionathan và Đavid đã làm
gương cho tất cả những ai phải chọn chân lý hơn tình cảm gia đình. Thực vậy,
vua Saolê khi nghe dân chúng ca tụng Đavid đánh giặc thắng gấp mười lần vua,
thế là vua tìm mọi cách phải diệt cho được Đavid, chẳng những giữ vững ngai báu
mà còn truyền ngôi cho con là Gionathan, đó là ý tưởng của người đời. Nhưng Gionathan
không đồng ý với vua cha, ông tìm cách cứu Đavid, làm vua cha phẫn nộ, đã có
lần vua cha phóng giáo vào Đavid nhưng may ông tránh được! Nhờ Gionathan mà
Đavid chẳng những được bảo toàn mạng sống, lại còn lên làm vua (x 1Sm 20). Cũng
thế một Phật tử theo học đạo Công Giáo, vì tin chắc ngoài Chúa Giêsu không có
ơn cứu độ (x Cv 4,12). Thế nhưng vì cả gia đình sùng đạo Phật, mọi người đã quy
y, bởi đó nếu có một người trong gia đình ấy chối bỏ giá trị quy y mà theo đạo
Công Giáo, chắc chắn bị cả gia đình phản đối, có khi bị loại khỏi gia tộc, coi
là nó đã chết!
Khi phải đương đầu với ngoại thù, ta
lưu ý đến lời Đức Giêsu nói : “Thánh Thần của Chúa sẽ nói trong anh em”
(Mt 10,20 : Tin Mừng). Nhưng khi phải đối đầu với nội thù, Đức Giêsu không hứa
ban “Thánh
Thần sẽ nói trong anh em”, để những người trong gia đình cãi nhau! Nên ta
phải hiểu : Khi trong gia đình có sự bất hòa, tốt nhất là im lặng, chịu đựng,
tha thứ, để rồi dần dần mọi người trong gia đình sẽ nhận ra chân lý nơi cách
sống của người làm theo ý Chúa, tưởng đó cũng là ơn Chúa Thánh Thần soi sáng và
hướng dẫn.
Dầu thế nào cũng đừng quên Chúa đã
nói : “Thầy sai anh em đi như chiên vào
giữa bầy sói” (Mt 10,16a : Tin Mừng). Thánh Gioan Kim Khẩu giải thích người
Tông Đồ như chiên ở giữa bầy sói : “Bao
lâu là chiên bấy lâu ta thắng. Cho dù vô số sói dữ vây quanh, ta vẫn thắng.
Nhưng nếu là sói, ta sẽ thua : vì không còn được Đấng Chăn Chiên trợ giúp. Thật
vậy, Chúa không chăn sói, chỉ chăn chiên. Người sẽ bỏ rơi và xa lánh bạn, vì
bạn không để cho Người bày tỏ quyền năng.
Người
muốn nói thế này : Khi sai anh em đi vào giữa sói rừng, Thầy truyền cho anh em
hãy nên chiên và như bồ câu. Thầy đã có thể làm ngược lại, không sai anh em đi
để gặp phải điều dữ, cũng không nộp anh em như nộp chiên cho sói, nhưng có thể
làm cho anh em nên hùng mạnh hơn sư tử. Tuy nhiên, sự việc diễn ra như thế là
phải, nhờ đó, anh em được vẻ vang hơn và quyền năng của Thầy cũng được tỏ rõ.
Chúa cũng nói như vậy với thánh Phaolô : Ơn Thầy đủ cho con, vì sức mạnh của
Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối (2Cr 12,9). Chính Thầy đã xếp đặt
cho anh em như thế. Thật vậy, khi Thầy nói Thầy sai anh em đi như chiên con,
Người ngụ ý rằng anh em đừng nhụt chí, vì Thầy biết mình nắm chắc là anh em sẽ
trở thành vô địch không ai thắng nổi”.
Nhưng “không phải nhờ gươm, nhờ giáo mà Chúa ban chiến thắng, bởi lẽ chiến đấu
là việc của Thiên Chúa” (1Sm 17,47). Tuy nhiên, Chúa muốn ta cộng tác dù
gặp gian khổ, vì “một khi ta cùng chịu khổ với Ngài, để rồi cùng chia phần vinh hiển với
Ngài” (Rm 8,17). Mục sư Luther King nói : “Phó thác mọi sự nơi Chúa mà mình chẳng chịu làm gì, thì đó là đại mê
tín”. Do đó với Đức Tin và lòng Mến, ta “hãy ở khôn như rắn và chân thật
như chim câu” (Mt 10,16b).
* MUỐN GIỮ ĐƯỢC SỰ
SỐNG MÌNH PHẢI GIỮ VỮNG ĐỨC TIN VÀ LÒNG MẾN.
Vì “người công chính sống bởi Đức Tin”
(Rm 1,17), và trong mọi sự “Đức Mến lớn hơn cả” (1Cr 13,13). Các
thánh Tử Đạo chịu mất mạng chứ không để mất Đức Tin và lòng Mến, nên các ngài
vẫn sống dồi dào, vì các ngài đã sống chân lý rắn và bồ câu khi bị tấn công :
- Rắn khi bị tấn công, nó
khôn giấu đầu đi, vì mất đầu là chết ngay, còn đầu mà mất đuôi nó vẫn sống. Vậy
khi bị tấn công ta đừng để mất Đức Tin và lòng Mến.
- Bồ câu hiền lành, nó không biết báo thù. Đặc biệt bồ câu là biểu tượng
cho hòa bình, vì đây là loài vật duy nhất chỉ đẻ hai trứng mỗi lần, khi nở
thành con, một trống một mái, chúng sống trung tín lứa đôi : khi một trong hai
con chết đi, người ta không thể ghép con còn lại với con khác được. Bởi vì,
bình an là hoa quả của lòng trung tín và lòng mến, nên nếu có bất hòa “thì
như con nít thôi” (1Cr 14,20).
* MUỐN THẮNG ĐỐI PHƯƠNG. Trong võ thuật, phải biết ứng dụng
cương và nhu :
- Rắn
biểu tượng cho cương.
- Chim
câu biểu tượng cho nhu.
Vậy khi ta bị tấn
công, có lúc ta phải cương trực như ông Phêrô dám trả lời trước tòa án Công nghị
: “Phải vâng lời Thiên Chúa hơn nghe quý
vị” (Cv 4,19-20). Nhưng có lúc ta phải nhu, phải lùi, như Đức Giêsu dạy : “Khi người ta bách hại anh em trong thành
này, thì hãy trốn sang thành khác” (Mt 10,23a : Tin Mừng).
Do đó nhiều khi ta
phải nhượng bộ, phải lùi, xem ra như thua cuộc, nhưng lùi để dồn sức tiến tới.
Nếu Chúa để cho đau khổ xảy đến, ta hãy nhớ lời thánh Tông Đồ nói : “Một chút gian truân nhẹ bỗng trong hiện tại,
sẽ gây nên cho chúng ta đời đời một khối vinh quang siêu vời tuyệt đỉnh”
(2Cr 4,17). Đó cũng là lý do Đức Giêsu nói với các môn đệ : “Anh em sẽ không đi hết các thành của Israel
trước lúc Con Người đến” (Mt 10,23b : Tin Mừng), có nghĩa là các Tông Đồ sẽ
hú hồn, ngồi run trong nhà lúc Thầy bị giết. Khi ấy các ông chưa đi tới đâu để
làm chứng cho tình thương của Thầy, chỉ lúc Thầy sống lại đến với các ông và ban
bình an cho (x Ga 20,19t). Các ông mới can đảm đi khắp thế gian rao giảng Tin
Mừng mà không sợ rắn cắn,không sợ uống nhằm thuốc độc (x Mc 16,14t). Vì Chúa
Giêsu đã nói : “Hãy vững lòng! Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16,33c).
Để làm chứng cho lời
giáo huấn trên của Chúa Giêsu, ta nhớ lại đời sống của ông Giuse đã gặp bao
phen gian khổ vì vâng lời cha già mà đi tìm các anh đang chăn chiên, các anh
thấy Giuse đi tới liền nảy sinh ý muốn giết em. Nhưng lại sợ đổ máu người vô
tội, nên bán em cho người Ai Cập bắt làm nô lệ, và vì Giuse không chiều theo ý
muốn vợ ông Phutipha đòi thông dâm, nên ông bị
tù. Qua bao gian khổ, cuối cùng ông được vua Pharaôn cất nhắc lên làm Tể
tướng trong toàn đế quốc Ai Cập ; ông đã trở thành người cứu sống muôn dân, và
vua Ai Cập cho đoàn xe đón cả gia đình ông Giacob sang Ai Cập sinh sống. Ông
Giacob quá sung sướng, nên ông nói với Giuse : “Phen này cha chết cũng được, sau
khi cha thấy mặt con, và thấy con còn sống” (St 46,1-7.28-30 : Bài đọc
năm lẻ). Đúng là “ai yêu mến Thiên Chúa
thì Ngài đồng công cộng tác biến mọi sự nên tốt đẹp” (Rm 8,28). Vì “người công chính được Chúa cứu độ” (Tv
37/36,39a : ĐC năm lẻ).
THUỘC LÒNG.
Người
công chính sống bởi Đức Tin (Rm 1,17).
Có
ác thì như con nít thôi (1Cr 14,20).
http://phaolomoi.net
Lm GIUSE ĐINH QUANG THỊNH