BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC :
St 19, 15-29
15
Khi hừng đông ló rạng, các sứ thần giục ông Lót rằng: "Đứng lên! Đưa vợ và
hai con gái ông đang ở đây đi đi, kẻo ông phải chết lây khi thành bị
phạt."16 Ông còn đang chần chừ thì hai người khách nắm lấy tay
ông, tay vợ ông và tay hai người con gái ông, vì ĐỨC CHÚA muốn cứu ông; các
ngài đưa ông ra và để bên ngoài thành.
17 Khi
đưa ông ra ngoài rồi, một vị nói: "Ông hãy trốn đi để cứu mạng sống mình!
Đừng ngoái lại đằng sau, đừng dừng lại chỗ nào cả trong cả Vùng. Hãy trốn lên
núi kẻo bị chết lây."18 Ông Lót nói với hai người khách:
"Thưa ngài, xin miễn cho!19 Này, tôi tớ ngài đây đã được đẹp
lòng ngài, và ngài đã tỏ lòng thương lớn lao của ngài đối với tôi khi để cho
tôi sống. Nhưng tôi không trốn lên núi được đâu, tai ương sẽ đuổi kịp, và tôi
chết mất!20 Kìa, có một thành khá gần, có thể trốn vào đấy được,
thành ấy lại nhỏ. Xin cho tôi trốn vào đó -thành đó nhỏ mà- để tôi được
sống."21 Người nói với ông: "Được, vì nể ông một lần nữa,
tôi sẽ không phá đổ thành mà ông nói.22 Ông hãy mau trốn vào đó, vì
tôi không thể làm gì trước khi ông vào đó." Bởi vậy, người ta đặt tên cho
thành ấy là Xô-a.
23 Khi
mặt trời mọc lên trên mặt đất thì ông Lót vào Xô-a.24 ĐỨC CHÚA làm
mưa diêm sinh và lửa từ ĐỨC CHÚA, từ trời, xuống Xơ-đôm và Gô-mô-ra.25
Người phá đổ các thành ấy và cả Vùng, cùng với toàn thể dân cư các thành ấy và
cây cỏ trên đất.26 Bà vợ ông Lót ngoái lại đằng sau và hoá thành cột
muối.
27 Sáng
hôm sau ông Áp-ra-ham dậy sớm, đến chỗ ông đã đứng trước mặt ĐỨC CHÚA.28
Ông nhìn xuống phía Xơ-đôm, Gô-mô-ra và cả Vùng, ông thấy khói từ đất bốc lên
như khói một lò lửa!
29 Như
vậy, khi Thiên Chúa phá huỷ các thành trong cả Vùng, Thiên Chúa đã nhớ đến ông
Áp-ra-ham và đã cứu ông Lót khỏi cuộc tàn phá, khi Người phá đổ các thành nơi
ông Lót ở.
ĐÁP CA : Tv
25
Đ. Lạy
Chúa, con hằng nghĩ tới tình thương của Chúa. (c 3a)
2 Lạy
CHÚA, xin dò xét và thử thách con,tâm can này, xin đem thử lửa. 3 Vâng, con hằng nghĩ tới tình
thương của Chúa và sống theo chân lý của Ngài.
9 Xin
đừng bắt con đồng số kiếp với tội nhân, chung vận mạng với phường khát máu. 10
Tay chúng gây tội ác tầy trời, riêng tay mặt
đầy quà hối lộ.
11 Phần
con đây, con sống vẹn toàn, xin giải thoát và xót thương con, lạy Chúa, 12
trên mặt đất bằng, chân con đứng vững, giữa lòng đại hội, con xin chúc tụng
Ngài.
BÀI GIẢNG
PHẢI SỢ VÀ ĐỪNG SỢ!
Bất
cứ điều gì xảy đến trên đời cũng đều có nguyên nhân : nguyên nhân bởi Chúa,
nguyên nhân bởi loài người.
Nguyên
nhân bởi Chúa như, thuyền các môn đệ gặp sóng gió trên biển (x Mt 8,23-27 : Tin
Mừng). Ngài cho phép sự dữ xảy ra như thế để báo cho mọi người biết trước : Vào
ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, tội loài người nói chung và của người Do Thái nói
riêng đã không tin vào Chúa Giêsu là quà tặng của Chúa Cha ban để cứu loài
người. Vì lối sống của Đức Giêsu và Giáo Lý của Ngài nghịch với suy nghĩ của
phàm nhân làm nhiều người phẫn uất, nên họ quyết giết Ngài, gây ra sóng gió cho
các môn đệ đã từng đặt tất cả niềm hy vọng nơi Thầy Giêsu đều tan biến như mây
khói. Ta hãy so sánh những chi tiết xảy ra lúc thuyền các môn đệ gặp sóng gió
trên biển và cuộc Tử Nạn của Đức Giêsu :
1/ Thuyền các môn đệ chở Đức Giêsu gặp sóng gió đang
lúc Ngài ngủ ; tương tự ngày Thứ Sáu Tuần Thánh, Ngài chết trên thập giá, nhưng
đó chỉ là giấc ngủ đối với Thiên Chúa (x Mc 5,39).
2/ Thuyền các môn đệ gặp sóng gió ; cũng thế, ngày
Thứ Sáu Tuần Thánh, các môn đệ quá sợ hãi!
3/ Các môn đệ đánh thức Đức Giêsu đang ngủ trên
thuyền ; tương tự Chúa Giêsu đã sống lại từ cõi chết!
4/ Đức Giêsu lên tiếng, biển im lặng như tờ (biển là
sào huyệt của Satan – Kh 20,13 ; 21,1) ; cũng thế sau khi Chúa Giêsu Phục Sinh,
Ngài đến ban bình an cho các môn đệ (x Ga 20,19.26).
Vậy
sau khi Chúa Giêsu Phục Sinh, Hội Thánh vẫn gặp sóng gió làm cho mọi người
hoảng sợ, đã được ngôn sứ Amos (3,1-8 ; 4,11-12 : Bài đọc năm chẵn) báo trước :
“Vì
tội của dân Do Thái, dân mà Chúa đã chọn từ đất Ai Cập, được Ngài dẫn đưa về
định cư nơi miền đất chảy sữa và mật, thế nhưng chúng đã không chịu nghe Lời
Chúa qua các ngôn sứ, thì chắc chắn tai họa sẽ ập đến : như Chúa đã tung lửa từ
trời xuống thiêu rụi từ vật đến người trong thành Sôđôma và Gômôra! Những người
Do Thái còn sống sót, họ khác nào thanh củi được rút ra khỏi đống lửa cháy, thế
mà chúng vẫn không chịu trở về với Chúa, thì các ngươi hãy chuẩn bị gặp Thiên
Chúa trong ngày cánh chung”. Lúc ấy hết thảy mọi người đã có mặt trên
trái đất khởi đi từ Adam, Eva, xác hồn đều được sống lại để gặp Chúa Giêsu Phục
Sinh :
- Kẻ nào không nghe,
không thực hành Giáo Lý của Hội Thánh, chính là Lời Đức Giêsu dạy (x Lc 10,16),
thì vào ngày cánh chung, chúng bị quăng vào lò lửa diêm sinh không bao giờ tắt,
khốn nạn hơn dân thành Sôđôma và Gômôra bị lửa trời thiêu rụi ! (x St 19,23-28
: Bài đọc năm lẻ). Đó là điều ai cũng phải sợ!
- Điều làm cho mọi người
vui mừng, và chẳng còn gì phải sợ hãi! Đan cử : Gia đình ông Lot nhờ sự công
chính của ông Abraham, bác của Lot mà Chúa đã sai hai sứ thần đến dẫn gia đình Lot thoát khỏi vùng Sôđôma và Gômôra (x St 19,15-22 : Bài
đọc năm lẻ).
Niềm vui ấy vẫn thua xa vào thời Tân Ước, bất cứ ai
có trái tim nghe và thực hành Giáo Lý của Hội Thánh, họ ví như những cô trinh
nữ khôn ngoan được vào dự tiệc cưới của Tân Lang Giêsu (x Mt 25,1-13) ; vì họ
như những đầy tớ trung tín làm vốn của chủ trao sinh lời, nên được chủ ban tài
sản nhiều hơn trước (x Mt 25,14-30). Người đầy tớ làm lời cho chủ chính là diễn
tả vào ngày cánh chung, họ như chiên đứng bên hữu Đức Vua, chờ được lĩnh phần
thưởng gia nghiệp Nước Trời Chúa đã dọn sẵn cho từ tạo thiên lập địa (x Mt
25,1-40). Tất cả những người này, họ đã được giặt áo trắng tinh trong Máu Con
Chiên – Máu Chúa Kitô (x Kh 7,14), và Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt họ, sẽ
không còn sự chết, cũng chẳng còn tang tóc, kêu than và đau khổ nữa (x Kh
21,4). Vì thế họ luôn thưa : “Lạy Chúa,
con hằng nghĩ tới tình thương của Chúa” (Tv 26/25,3a : ĐC năm lẻ).
Những người Công Giáo được biết trước phần thưởng
Chúa ban lớn lao như thế, thì đừng bao giờ bắt chước vợ ông Lot, đã được Thiên
thần dẫn ra khỏi thành Sôđôm lại còn quay trở lại nhìn thành đang bị lửa trời
thiêu đốt, trái với lệnh Chúa đã cấm. Hậu quả là bà bị chết đứng giữa đường trở
thành tượng muối ! (x St 19,17.26 : Bài đọc năm lẻ). Điều ấy chưa khốn nạn bằng
những kẻ không nghe lời cảnh tỉnh của thánh Phêrô : “Nhiều kẻ coi việc ăn uống phè phỡn giữa ban ngày làm khoái lạc, ngay
lúc cùng dự tiệc với anh em. Mắt chúng đầy dục vọng tìm gái ngoại tình, tội
phạm không ngơi! Kẻ đã hám cái tiền công phi nghĩa, nên đã bị mắng đáng với
điều ác đức : súc sinh câm họng đã mượn tiếng người để tuyên sấm mà ngăn cản
nước khùng của vị tiên tri. Chúng lấy đam mê xác thịt phóng đãng nhử câu những
kẻ vừa mới thoát hàng những người sống trong lầm lạc. Bởi chưng một khi đã
thoát được những điều ô trọc của thế gian, nhờ ở trí tri về Chúa và là Đấng Cứu
Thế,Đức Giêsu Kitô, rồi chúng lại đầu hàng các điều ô trọc ấy lại, thì tình
cảnh cuối cùng của chúng lại tệ hơn trước. Vì
thà họ không biết đường công chính, còn hơn là khi đã biết rồi, lại lìa bỏ Điều
Răn Thánh đã được truyền cho họ. Điều xảy ra cho họ thật đúng với
câu ngạn ngữ sau đây: Chó mửa ra, chó liền ăn lại; heo tắm xong, heo nhảy vào
bùn.” (2 Pr 2,13-22).
Vậy “lạy Chúa,
xin lấy đức công chính của Ngài mà hướng dẫn con” (Tv 5,9a : ĐC năm chẵn).
Vì “mong đợi Chúa, con hết lòng mong đợi,
cậy trông ở Lời Ngài” (Tv 130/129,5 : Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG
Đức Giêsu nói : “Trong thế gian, anh em sẽ
phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16,33).
http://phaolomoi.net
Lm Giuse
Đinh Quang Thịnh