Kinh Thánh
Thời kỳ
Sách
Chương
 
      Lm. Trịnh Ngọc Danh
Bài giảng
THỨ BA SAU CHÚA NHẬT 4 PHỤC SINH
Âm thanh
BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)

BÀI ĐỌC : Cv 11, 19-26

            19 Hồi ấy, những người phải tản mác vì cuộc bách hại xảy ra nhân vụ ông Tê-pha-nô, đi đến tận miền Phê-ni-xi, đảo Sýp và thành An-ti-ô-khi-a. Họ không rao giảng lời Chúa cho ai ngoài người Do-thái.20 Nhưng trong nhóm, có mấy người gốc Sýp và Ky-rê-nê; những người này, khi đến An-ti-ô-khi-a, đã giảng cho cả người Hy-lạp nữa, loan Tin Mừng Chúa Giê-su cho họ.21 Vì có bàn tay Chúa ở với họ, nên một số đông đã tin và trở lại cùng Chúa.

            22 Tin ấy đến tai Hội Thánh tại Giê-ru-sa-lem, nên người ta cử ông Ba-na-ba đi An-ti-ô-khi-a.23 Khi tới nơi và thấy ơn Thiên Chúa như vậy, ông Ba-na-ba mừng rỡ và khuyên nhủ ai nấy bền lòng gắn bó cùng Chúa,24 vì ông là người tốt, đầy ơn Thánh Thần và lòng tin. Và đã có thêm một đám rất đông theo Chúa.

            25 Ông Ba-na-ba trẩy đi Tác-xô tìm ông Sao-lô.26 Tìm được rồi, ông đưa ông Sao-lô đến An-ti-ô-khi-a. Hai ông cùng làm việc trong Hội Thánh ấy suốt một năm và giảng dạy cho rất nhiều người. Chính tại An-ti-ô-khi-a mà lần đầu tiên các môn đệ được gọi là Ki-tô hữu.

ĐÁP CA : Tv 86

Đ.        Muôn nước hỡi, nào ca ngợi Chúa.  (Tv 116,1a)

1 Thành Xi-on được lập trên núi thánh.2 Chúa yêu chuộng cửa thành hơn mọi nhà của dòng họ Gia-cóp.3 Thành của Thiên Chúa hỡi, thiên hạ nói bao điều hiển hách về thành!

4 Chúa phán: "Ta sẽ kể Ba-by-lon và Ai-cập vào số những dân tộc nhận biết Ta.Kìa xứ Phi-li-tinh, thành Tia cùng xứ Cút: tại đó, kẻ này người nọ đã sinh ra." 5 Nhưng nói về Xi-on, thiên hạ bảo:"Người người sinh tại đó." Chính Đấng Tối Cao đã củng cố thành.

6 Chúa ghi vào sổ bộ các dân:"Kẻ này người nọ đều sinh ra tại đó." 7 Và ai nấy múa nhảy hát ca: "Xi-on hỡi, mọi nguồn gốc của tôi ở nơi thành."

BÀI TIN MỪNG

TUNG HÔ TIN MỪNG : Ga 10,27

            Hall-Hall : Chúa nói : “Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi ; tôi biết chúng và chúng theo tôi”. Hall.

TIN MỪNG : Ga 10, 22-30

            22 Khi ấy, ở Giê-ru-sa-lem, người ta đang mừng lễ Cung Hiến Đền Thờ. Bấy giờ là mùa đông.23 Đức Giê-su đi đi lại lại trong Đền Thờ, tại hành lang Sa-lô-môn.24 Người Do-thái vây quanh Đức Giê-su và nói: "Ông còn để lòng trí chúng tôi phải thắc mắc cho đến bao giờ? Nếu ông là Đấng Ki-tô, thì xin nói công khai cho chúng tôi biết."25 Đức Giê-su đáp: "Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông không tin. Những việc tôi làm nhân danh Cha tôi, những việc đó làm chứng cho tôi.26 Nhưng các ông không tin, vì các ông không thuộc về đoàn chiên của tôi.27 Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi.28 Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi.29 Cha tôi, Đấng đã ban chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha.30 Tôi và Chúa Cha là một."

 

BÀI GIẢNG

BA ĐƯỢC CỦA NGƯỜI CÔNG GIÁO

 Ai nghe Lời Chúa Giêsu, người ấy mới là chiên của Ngài (x THTM). Ngài ban cho chiên của Ngài ba ơn này :

1-ĐƯỢC NGÀI BIẾT ĐẾN (Ga 10,27 : Tin Mừng).

Nghĩa là Chúa Giêsu yêu thương chăm sóc, gìn giữ họ như tình nghĩa vợ chồng. Đúng với nghĩa của động tự “BIẾT” trong Thánh Kinh (x St 4,1 ; Lc 1,34).

2-ĐƯỢC NGÀI BAN CHO SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI (Ga 10,28 : Tin Mừng).

Sự sống đời đời cụ thể là “không bao giờ bị diệt vong”. Diệt là mất sự sống cả xác hồn ; còn giết chỉ là làm hại được thân xác mà thôi. Bởi thế, Chúa Giêsu nói với các môn đệ : “Đừng sợ kẻ GIẾT được thân xác mà không thể DIỆT được hồn” (Mt 10,28).

Sự cố Phó tế Stêphanô bị ném đá đến chết, đã chứng minh chân lý trên.

Thực vậy, những kẻ chống đối Đạo Chúa tưởng giết được Stêphanô là không còn ai dám giảng về Danh Giêsu nữa. Ngờ đâu các tín hữu lại tản mác đi khắp nơi, đến đâu họ cũng giảng Tin Mừng. Giết được một người giảng Tin Mừng, thì toàn dân đi giảng. Vì thế mà thánh Luca ghi nhận : Sau khi Stêphanô bị giết, các Tông Đồ được gọi là Kitô hữu. Nói ngược lại, qua đau khổ, các Kitô hữu lại trở thành Tông Đồ. Kết quả có thêm một đám rất đông theo Chúa (x Cv 11,19-24 : Bài đọc).

Ngạc nhiên hơn nữa, anh Saulô, kẻ ôm áo cho người ta dễ bề ném đá Stêphanô (x Cv 7,59), sau lại hối lỗi và tin theo Chúa Giêsu, và trở thành vị Tông Đồ xuất sắc, không thua kém các Tông Đồ thượng đẳng (x 2Cr 12,12c).

3- ĐƯỢC NGÀI VÀ CHÚA CHA GÌN GIỮ TRONG VÒNG TAY YÊU THƯƠNG, nên không ai GIỰT chúng khỏi tay Chúa Con và Chúa Cha (x Ga 10,28-29 : Tin Mừng), còn hơn ông Hôsê, trung thành gìn giữ Gômơ, một cô vợ bất trung với chồng,  như ông nói : “Giờ đây trước mặt các tình nhân của nó, ta sẽ phơi bày ra cái đáng hổ thẹn của nó, và không ai GIỰT được nó khỏi tay ta” (Hs 2,12).

Sở dĩ Mục Tử Giêsu yêu và gìn giữ chiên của Ngài như vậy, là vì trong muôn vàn quà tặng trên trời dưới đất, Chúa Cha đã trao vào tay Ngài. Mà không có quà nào cao quý hơn chiên của Ngài, Chúa Cha đã lấy từ trong thế gian ban cho Ngài (x Ga 17,6).

Vậy “muôn nước hỡi, nào ca ngợi Chúa” (Tv 116,1a : Đáp ca).

THUỘC LÒNG

Chúa Giêsu nói : “Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi, tôi biết chúng và chúng theo tôi” (Ga 10,27).

http://phaolomoi.net

LM. GIUSE ĐINH QUANG THỊNH

           

 

 

 


Gửi phản hồi - thắc mắc

Tên của bạn *
Địa chỉ
Email *
Điện thoại
   
Câu hỏi

Lên đầu trang
Các bài giảng khác: