BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC :
Rm 2,1-11
1 Hỡi người, dù bạn là ai đi nữa mà bạn xét đoán, thì
bạn cũng không thể tự bào chữa được. Vì khi bạn xét đoán người khác, mà bạn
cũng làm như họ, thì bạn tự kết án chính mình.2 Chúng ta biết rằng:
Thiên Chúa cứ theo sự thật mà xét xử những ai làm những điều đó.3
Còn bạn, hỡi người xét đoán những kẻ làm những điều đó trong khi chính mình
cũng làm như vậy, bạn tưởng mình sẽ khỏi bị Thiên Chúa xét xử sao?4
Hay là bạn coi thường lòng Chúa vô cùng nhân hậu, khoan dung, đại lượng, mà
không nhận ra rằng: Thiên Chúa nhân hậu như thế là để thúc giục bạn hối cải
sao? 5 Thế nhưng bạn lòng chai dạ đá không chịu hối cải, và như vậy
bạn càng làm cho cơn thịnh nộ của Thiên Chúa chồng chất trên đầu bạn, trong
ngày Thiên Chúa nổi cơn thịnh nộ và biểu lộ phán quyết công minh.6
Ngày đó, Thiên Chúa sẽ thưởng phạt mỗi người tuỳ theo việc họ làm;7
những ai bền chí làm việc thiện mà tìm vinh quang, danh dự và phúc trường sinh
bất tử, thì Thiên Chúa sẽ cho họ được sống đời đời;8 còn những ai
chống Thiên Chúa mà không vâng phục chân lý và chạy theo điều ác, thì Người sẽ
nổi trận lôi đình, trút cơn thịnh nộ xuống đầu họ.9 Người sẽ bắt mọi
kẻ làm điều ác phải gian nan khốn khổ, trước là người Do-thái, sau là người
Hy-lạp.10 Nhưng Người sẽ ban vinh quang, danh dự và bình an cho tất
cả những ai làm điều thiện, trước là người Do-thái, sau là người Hy-lạp,11
vì Thiên Chúa không thiên vị ai.
ĐÁP CA : Tv
61
Đ. Lạy
Chúa, Ngài theo tội phúc mà thưởng phạt mỗi người. (c 13b)
2 Chỉ
trong Thiên Chúa mà thôi, hồn tôi mới được nghỉ ngơi yên hàn. Ơn cứu độ tôi bởi
Người mà đến, 3 duy Người là núi đá, là ơn cứu độ của tôi, là thành
luỹ chở che: tôi chẳng hề nao núng.
6 Chỉ
trong Thiên Chúa mà thôi, này hồn tôi hãy nghỉ ngơi yên hàn. Vì hy vọng của tôi
bởi Người mà đến, 7 duy Người là núi đá, là ơn cứu độ của tôi, là
thành luỹ chở che : tôi chẳng hề nao núng.
9 Hỡi
dân ta, hãy tin tưởng vào Người luôn mãi, trước mặt Người, hãy thổ lộ tâm can:
Thiên Chúa là nơi ta ẩn náu.
BÀI GIẢNG
TRÁCH NHIỆM VỚI ĐỒNG LOẠI
Không
ai có thể lên Thiên Đàng một mình, khi người ấy có khả năng quy tụ đồng loại về
cho Chúa. Giáo huấn Công Đồng Vat.II trong Hiến Chế Hội Thánh số 9 dạy : “Chúa
không cứu con người cách riêng rẽ thiếu liên kết”. Thế thì mọi người
muốn được Chúa cứu độ, phải tìm cách cho đồng loại thuộc về Chúa. Bởi vì Chúa
đã trao người anh em cho mỗi người chăm sóc : “Ta đã đặt ngươi làm người canh gác cho nhà Ít-ra-en. Ngươi sẽ nghe lời
từ miệng Ta phán ra, rồi thay Ta báo cho chúng biết. Nếu Ta phán với kẻ gian ác
rằng: "Hỡi tên gian ác, chắc chắn ngươi phải chết", mà ngươi không
chịu nói để cảnh cáo nó từ bỏ con đường xấu xa, thì chính kẻ gian ác ấy sẽ phải
chết vì tội của nó, nhưng Ta sẽ đòi ngươi đền nợ máu nó. Ngược lại, nếu ngươi đã
báo cho kẻ gian ác phải từ bỏ con đường của nó mà trở lại, nhưng nó không trở
lại, thì nó sẽ phải chết vì tội của nó; còn ngươi, ngươi sẽ cứu được mạng sống
mình!” (Ez 33,7-9). Vì “yêu
hoa không có nghĩa là yêu cả con sâu nằm trong bông hoa, mà hãy tìm cách diệt
con sâu ấy dù có phải làm rụng phấn hoa”. Muốn làm tròn bổn phận người
canh gác đồng loại, mỗi người phải ý thức sống ba điều sau :
I/ Trước nhất phải có tâm tư như Chúa Giêsu (x
Pl 2, 5), mới có con mắt nhìn đồng loại như chi thể của mình, vì : “Một chi
thể đau, toàn thân phải đau ; một chi thể vinh, toàn thân được vinh” (1Cr
12,26). Thực vậy, không ai muốn lấy dao chặt ngay cánh tay ung nhọt của mình,
trái lại tìm hết cách và kiên nhẫn nhẹ nhàng chữa trị nó.
II/ Thứ đến ý thức sự yếu đuối và bất lực của mình.
Bởi lẽ nếu ta không được Chúa che chở, gìn giữ, nâng đỡ, thì thánh Tông Đồ nói
: “Dù bạn là ai đi nữa mà bạn xét đoán,
thì bạn cũng không thể tự bào chữa cho mình được. Vì khi bạn xét đoán người khác, mà bạn cũng làm như họ thì, bạn tự kết án chính mình.Chúng ta biết
rằng: Thiên Chúa cứ theo sự thật mà xét xử những ai làm những điều đó.Còn bạn, hỡi người xét đoán những kẻ làm những điều
đó trong khi chính mình cũng làm như vậy, bạn tưởng mình sẽ khỏi bị Thiên
Chúa xét xử sao? Hay là bạn coi thường lòng Chúa vô cùng nhân hậu, khoan dung,
đại lượng, mà không nhận ra rằng: Thiên Chúa nhân hậu như thế là để thúc giục
bạn hối cải sao Ngày đó, Thiên Chúa sẽ thưởng phạt mỗi người tuỳ theo việc họ
làm; những ai bền chí làm việc thiện mà tìm vinh quang, danh dự và phúc trường
sinh bất tử, thì Thiên Chúa sẽ cho họ được sống đời đời; vì Thiên Chúa không
thiên vị ai!” (Rm 2,1-4.6-7.11 : Bài đọc năm lẻ). Nên bất cứ ai biết kính
sợ Chúa, phải thưa rằng : “Lạy Chúa, Ngài
theo tội phúc mà thưởng phạt mỗi người” (Tv 62/61,13b : ĐC năm lẻ).
III/ Đặc biệt là ta phải noi theo mẫu gương sống
của Chúa Giêsu. Do đó thánh Tông Đồ mời gọi mọi người : “Anh em hãy bắt chước tôi, như tôi bắt chước
Chúa Kitô” (1Cr 11,1 – Bản văn CGKPV). Vì “ai nói mình ở lại trong Chúa, thì phải đi trên con đường Đức Giêsu đã
đi” (1Ga 2,6). Vậy “chỉ trong Thiên
Chúa mà thôi, hồn tôi mới được nghỉ ngơi yên hàn” (Tv 62/61,2).
Tin Mừng hôm nay (Lc 11,42-46), Chúa Giêsu cảnh báo
ta năm điểm để canh tân sửa đổi mình trước, trước khi sửa lỗi người anh em :
1- Đừng làm điều phụ mà bỏ bổn phận chính :
a.
Về mặt
đạo đức : Đừng bắt chước lối sống Đạo của những người
Biệt phái, họ cặn kẽ giữ Luật nộp thuế thập phân vào Đền Thờ, kể cả vật nhỏ như
“bạc hà, vân hương, rau húng, mà không dâng lên Chúa dạ chính trực lòng yêu
mến Ngài” (Lc 11,42 : Tin Mừng).
b.
Về mặt
Đức Tin : Cho dù người ta dâng lên Chúa lễ vật quý giá như vàng, nhũ
hương, mộc dược, hay lễ tế chiên, cừu, bò, lừa, mà không tin, không kết hợp với
Chúa Giêsu qua Phụng Vụ, nhất là Thánh Lễ, để được Chúa Giêsu ở cùng giúp ta
thi hành ý Cha trên trời, hầu trở nên một Của Lễ dâng lên Chúa Cha, thì đó cũng
chỉ là lối sống của phường vô đạo! (x Dt 10,5-7)
2- Đừng
cầu danh cho mình, một chỉ tìm vinh
quang cho Thiên Chúa trước. Đừng quên Lời Kinh Thánh đã dạy: “Hãy để kẻ khác khen ngợi con, chớ không phải
miệng con, một người xa lạ, chớ không phải môi con” (Cn 27,2), nên chớ “chuộng
ngồi chỗ nhất trong hội đường, ưa được bái chào ngoài công trường” (Lc
11,43: Tin Mừng). Vì như thế là tự cao tự đại, lấy mình thay thế Thiên Chúa! Mà
phải khiêm tốn nhận biết rằng :
Người
đi không cầu có bóng, mà bóng vẫn theo
Người
hô không mong tiếng dội, mà tiếng vẫn vọng.
Người
có đức không đợi tiếng khen, mà danh vang lẫy lừng.
Nói
cách khác : Đừng sợ người khác không biết tài đức của mình, một hãy lo cho
mình có tài có đức thật.
3- Đừng
sống trong u mê lầm lạc : “Nó
như mồ mả ẩn tàng, thiên hạ dẵm lên mà không biết” (Lc 11,44: Tin Mừng),
hoặc “cái xà trong mắt mình thì không để
ý, lại đòi lấy cái rác nơi mắt anh em ! Hãy liệu lấy cái xà nơi mắt mình trước
đã, lúc ấy mới thấy rõ mà lấy cái rác nơi mắt anh em ngươi” (Mt 7,3-5).
Chính Tông Đồ Phaolô khi bị đầu mục Do Thái đưa ra tòa xét xử, ông nói : “Vách
tô vôi kia,Thiên Chúa sẽ đánh phạt ngươi! Ngươi ngồi toà để xét xử tội chiếu
theo Lề Luật, thế mà các ngươi lại không đếm xỉa đến Lề Luật” (Cv 23,3-4).
Vì “chúng ta chỉ nhìn bề ngoài, duy có Chúa mới
nhìn thấu đáy lòng mọi người” (1 Sm 16,7).
Vua
David đang an hưởng trong cung điện với vợ con, vì ở biên thùy đã có tướng Uria
canh giữ, không để kẻ xâm lăng đến quấy phá. Thế mà vua David đã trùng lén ăn ở
với vợ của Uria làm bà có thai. Vua muốn ém nhẹm tội này, nên lập mưu giết Uria
để đoạt vợ ông. Chúa sai ngôn sứ Nathan đến trách khéo : “Có hai người ở trong cùng một thành, một người giàu, một người nghèo. Người giàu thì có chiên dê và bò, nhiều lắm. Còn
người nghèo chẳng có gì cả, ngoài con chiên cái nhỏ độc nhất ông đã mua. Ông
nuôi nó, nó lớn lên ở bên ông, cùng với con cái ông,nó ăn chung bánh với
ông,uống chung chén với ông, ngủ trong lòng ông : ông coi nó như một đứa con
gái. Có khách đến thăm người giàu, ông này
tiếc của, không bắt chiên dê hay bò của mình mà làm thịt đãi người lữ khách đến
thăm ông. Ông bắt con chiên cái của người nghèo mà làm thịt đãi người đến thăm
ông” Vua Đa-vít bừng bừng nổi giận với người
ấy và nói với ông Na-than : “Có ĐỨC CHÚA hằng sống ! Kẻ nào làm điều ấy, thật
đáng chết ! Nó phải đền gấp bốn con chiên cái, bởi vì nó đã làm chuyện ấy và đã
không có lòng thương xót.” Ông Na-than nói với vua Đa-vít : “Kẻ đó chính là
ngài !” (2Sm 12,1-7a).
4- Đừng
chỉ lý thuyết: “Chất
những gánh nặng trên vai người khác,còn chính mình không đụng đến một ngón tay
lay thử!” (Lc 11,45-46 : Tin Mừng). Phải bắt chước Chúa Giêsu : “Làm
rồi mới dạy” (Cv 1,1). Hình ảnh này, tác giả Luca đã đặt ở câu đầu tiên
trong sách Lịch Sử đời sống Hội Thánh thời sơ khai (Công Vụ Tông Đồ), để mọi
Kitô hữu noi gương Chúa Giêsu (làm rồi mới dạy), có thế mới tiếp tục viết lên
trang sử đẹp của đời sống Hội Thánh. Thánh Phaolô cũng trách những hạng người nói
mà không làm : “Ngươi giáo hoá kẻ khác mà không giáo hoá được chính mình”
(Rm 2, 21).
5- Chỉ
tin Chúa Giêsu là Vị Lãnh Đạo, là Thầy đích thực của mọi người (Mt
23,10). Bởi vì “Chúa nói : Chiên của tôi
thì nghe tiếng tôi, tôi biết chúng và chúng theo tôi” (Ga 10,27:Tung Hô Tin
Mừng). Và “tôi là ánh sáng cho thế gian,ai theo tôi sẽ được ánh sáng ban sự sống”
(Ga 8,12).
Vậy mỗi người hãy bắt chước Chúa Giêsu, ít là sống Giáo
Lý thánh Tông Đồ dạy : “Anh em đừng lo
thỏa mãn tính xác thịt, dâm bôn,ô uế, phóng đãng, thờ quấy, phù phép, hận thù,
bất hòa, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tỵ,chè chén
say sưa”, mà phải sống theo Lời Chúa hướng dẫn : “Bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín, hiền
hòa, tiết độ. Nếu chúng ta sống nhờ Thần Khí (Lời Chúa), thì cũng hãy nhờ Thần
Khí mà tiến bước” (Gl 5,18-25 : Bài đọc năm chẵn). Vì “ai theo Ngài sẽ được ánh sáng ban sự sống” (Ga 8,12b : ĐC năm
chẵn). “Họ như cây trồng bên suối nước,
cứ đúng mùa là hoa trái trổ sinh” (Tv 1,2).
Hết những ai có lòng khiêm nhường, có trái tim biết
đón nhận Lời Chúa chúc dữ cho Biệt phái và Luật sĩ trong Tin Mừng, thì phải xác
tín rằng :
- AI KHEN TA MÀ KHEN ĐÚNG, ẤY LÀ BẠN TA
- KẺ NỊNH HÓT TÂNG BỐC TA, NÓ LÀ THÙ TA
- NGƯỜI CHÊ TA MÀ CHÊ ĐÚNG, ĐẤY LÀ THẦY TA.
http://phaolomoi.net
Lm Giuse Đinh Quang
Thịnh