BÀI GIẢNG
SINH HOẠT CỦA KITÔ HỮU PHẢI DIỄN TẢ ĐỨC TIN
Thánh
Giacôbê nói : “Đức tin không có việc làm
là đức tin chết!” (Gc 2,17) Muốn có việc làm để biểu lộ đức tin, mỗi Kitô
hữu phải xác tín và thực hành ba điểm giáo lý:
- Xác
tín về giá trị Lời Chúa trong đời sống.
- Phải
có việc làm để diễn tả giá trị Lời Chúa, chứ đừng cố thủ tập tục tiền nhân như
một thánh giáo.
- Nhờ
Lời Chúa và Thánh Thể thanh tẩy tâm hồn ta.
###
I. XÁC TÍN VỀ GIÁ TRỊ LỜI CHÚA
TRONG ĐỜI SỐNG.
Mỗi
Kitô hữu phải cảm nghiệm được giá trị siêu việt của Lời Chúa, như ông Môsê nói
với dân Do Thái trong Bài đọc I : “Lời
Thiên Chúa tôi truyền cho anh em, anh em đừng thêm gì cũng đừng bớt điều gì,
nhưng phải giữ những mệnh lệnh của Chúa, Thiên Chúa chúng ta mà tôi đã truyền
cho anh em. Anh em phải giữ và đem ra thực hành, anh em sẽ được sống và sẽ được
vào chiếm hữu miền đất mà Thiên Chúa của cha ông anh em đã ban cho anh em. Vì
nhờ đó anh em sẽ được các dân coi là khôn ngoan và thông minh. Khi nghe tất cả
những Thánh Chỉ đó, họ sẽ nói “chỉ có dân tộc vĩ đại này mới là dân khôn ngoan
và thông minh” (Dnl 4,1-6).
Như
thế Lời Chúa mới thực là Danh Ngôn, lời phàm nhân có khi là ranh ngôn. Thế mà
có nhiều người coi trọng lời người phàm là danh ngôn mà không quan tâm đến Lời
Chúa! Cụ thể : khi tôi còn làm cha Sở, trong nhà thờ có tấm bảng mỗi tuần tôi
chọn một câu Lời Chúa quan trọng, hợp với chủ đề bài giảng Chúa nhật, để thiếu
nhi học thuộc lòng, thì có một anh Công giáo theo đảng Cộng sản đọc câu Lời
Chúa tôi viết trên bảng, thì anh có ý kiến với tôi: Thưa Linh mục, người ta thường
nói : “Đáo giang tùy khúc, nhập gia tùy tục”, chúng ta đang sống trong xã hội Cộng
sản, sao Lm không biết dùng những câu người Cộng sản thường dùng để dạy giáo
dân, mà Lm chỉ dạy giáo dân học Lời Chúa mà thôi ?! Tôi hỏi lại anh : Thế thì
anh cho tôi một câu nào có giá trị trong xã hội này được dùng nhiều để dạy dân?
Anh đáp ngay : “Không gì quý hơn độc lập
tự do”, tôi hỏi lại :
Tự do của người Cộng sản và tự do của Tư bản hoàn toàn khác nhau, thế thì anh
muốn chọn tự do nào ? Vả lại, tự do chỉ là phương tiện cho người ta sống hạnh
phúc, nếu lấy phương tiện đặt làm mục đích, thì rất độc ác ! Ví dụ : Tiền là
phương tiện giúp cho người ta sống, nếu lấy tiền làm mục đích của cuộc sống, thì
người ta sẵn sàng giết nhau như ngóe ! Trong khi đó, Chúa Giêsu dạy chúng ta
rằng : “Không có gì quý bằng sự sống con người, thậm chí cộng mọi giá trị trong
vũ trụ cũng không sánh bằng” (x Mt 16,26). Mà sự sống thì mọi người trên thế giới ai
cũng hiểu như nhau, và ai cũng cần, mọi phương tiện đều phục vụ cho sự sống con
người, thế thì anh muốn tôi chọn câu nào? Của Đảng dạy hay là của Chúa dạy?
Anh
lại nói một câu khác : “Lao động là vinh
quang, không làm thì đừng ăn, lang thang là chết đói”. Tôi hỏi lại anh : Con trâu nó
lao động khỏe hơn người, nó có vinh quang không ? Và ai không làm thì đừng ăn,
thế thì người già con nít không có khả năng làm, thì không cho họ ăn hay sao ?!
Trong khi đó, Thánh Kinh có câu : “Ai không MUỐN làm thì đừng ăn” (2Tx 3,10). Do đó, người già, người đau yếu, con nít, họ muốn làm việc
mà không có khả năng, ta cần phải thương những loại người này, vì họ muốn làm
như ta mà không làm được ? Nhất là làm không quan trọng bằng muốn, bởi vì không muốn làm, có làm cũng không chu đáo, lại còn
gây gánh nặng cho người khác! Thế anh muốn tôi chọn câu nào ?
Anh
Đảng viên lại nói : “Nhiệt tình cộng với
ngu dốt là phá hoại
!” Tôi hỏi lại : Anh dựa vào tiêu chuẩn nào mà đánh giá một người ngu hoặc một
người sáng suốt ? Lịch sử đạo Công giáo có ghi lại : Ông Phaolô theo đạo Do Thái,
ông say mê và tin tưởng tuyệt đối vào Luật của Môsê, khác với người Công Giáo,
lại say mê, tin tưởng tuyệt đối vào lời của Giêsu, thế là Phaolô tự cho mình là
người sáng suốt, và nghĩ rằng những người theo Giêsu là những đứa ngu ! Do đó,
ông nhiệt tình tống ngục tất cả những người Công Giáo ! Té ra sự nhiệt tình của
ông Phaolô trở thành kẻ sát nhân! Nhưng nhờ Chúa Giêsu thương, xô té ông xuống
đất, ngay lúc đó mắt ông bị mù, Chúa Giêsu lên tiếng hỏi tội ông: “Tại sao ngươi bắt bớ Ta ?” Khi ông đã
biết được tiếng đó là Chúa Giêsu, ông thưa lại ngay : “Lạy Chúa, tôi phải làm gì?” Chúa dạy ông phải đi học Giáo Lý nơi
môn đệ của Ngài. Từ bấy giờ, ông trở thành người quy tụ muôn dân về cho Chúa
Giêsu (x Cv 9). Vậy phải nói : “Nhiệt tình mà không do Chúa Thánh Thần hướng dẫn, đó mới
là kẻ ngu, kẻ phá hoại !”
Cuối
cùng anh ta lại nói : Bác Hồ dạy : “Mình
vì mọi người, mọi người vì mình”, tôi trả lời: Câu này gây tương quan tốt giữa đồng
loại, nhưng anh là anh và tôi là tôi, chúng ta không liên hệ cùng một sự sống.
Trong khi đó, lời Thánh Kinh lại dạy : “Mỗi người là chi thể trong một thân
mình, một chi thể đau, chi thể khác đau lây, một chi thể vinh, chi thể khác
vinh chung” (1Cr
12,25-26). Câu này có ý nói : khi chúng ta thương giúp nhau, thì như giúp chính thân thể của
mình, đó mới là yêu trọn vẹn. Anh muốn tôi chọn câu nào ?
Nghe
tôi giải thích như thế, anh cúi mặt bỏ đi !
Ông
phú hộ ở trong Hỏa ngục nài xin Chúa cho người chết sống lại, về báo cho năm
anh em ông biết dùng của cải theo ý Chúa, chứ đừng chỉ dùng của để thỏa mãn các
đam mê bản thân, để khỏi sa vào chốn đau khổ này. Chúa trả lời : “Nó đã có Môsê và các ngôn sứ, nó phải nghe
các ngài” (x Lc 16,27-31). Môsê chỉ về Luật ; ngôn sứ chỉ về giáo huấn.
Nghe ông Môsê và các ngôn sứ chính là nghe toàn bộ Kinh Thánh Cựu Ước, Chúa đã
đòi phải thực hành, huống chi Lời Chúa Giêsu trong thời Tân Ước, ai nghe và
thực hành sẽ được lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác (x Ga 1,16), thì còn
lời nào có giá trị sánh bằng !
II. PHẢI CÓ VIỆC LÀM ĐỂ DIỄN TẢ
GIÁ TRỊ LỜI CHÚA CHỨ ĐỪNG SỐNG THEO TẬP TỤC CỦA TIỀN NHÂN NHƯ MỘT THÁNH GIÁO MÀ
GẠT BỎ LỜI CHÚA ĐI.
Trong
Tin Mừng hôm nay Mc 7,1-23 ghi lại :
Dân
Do Thái nhất là người Pharisêu lên án các môn đệ của Đức Giêsu không giữ tập
tục tiền nhân : Không rửa tay trước khi ăn, không rảy nước trên thực phẩm trước
khi dùng, các đồ dùng như chén, bình, lọ, đồ đồng phải rửa trước mới dọn lên
bàn ăn (x Mc 7,1-5).
Nếu
phải làm các việc ấy trước khi dùng bữa vì lý do vệ sinh, thì quả là đáng khen và
phải làm.
Nhưng
những người Do Thái lại cho làm như thế
mới là sống công chính, vì đã giữ các tập tục của tiền nhân.
Vì thế mà Đức Giêsu cực lực lên án
loại người này. Ngài nhắc lại lời ngôn sứ Isaia : “Dân này tôn kính Ta bằng môi miệng, còn lòng dạ chúng thì lại xa Ta,
chúng là những kẻ đạo đức giả ! Chúng thờ phượng Ta cách vô ích, vì giáo lý
chúng giảng dạy chỉ là giới luật phàm nhân, các ông gạt bỏ Điều Răn của Thiên
Chúa mà duy trì truyền thống của người phàm”. Người còn nói : “Các ông thật khéo coi thường Điều Răn của Thiên Chúa
để nắm giữ truyền thống của các ông. Thế là các ông lấy truyền thống các ông
truyền lại cho nhau mà hủy bỏ Lời Thiên Chúa, các ông còn làm nhiều điều khác giống như thế nữa!” (Mc 7,6-13 : Tin Mừng).
Cụ thể :
v Khi nhập tiệc, họ luôn khích nhau : “Nam vô tửu
như cờ vô phong”, hay “rượu
bất khả ép, ép bất khả từ”. Thế là cùng nhau hô vang trời : “Một, hai, ba,
dô!” Họ chẳng để ý nghe lời Sách Thánh dạy : “Dành cho ai những “thôi rồi” ? Dành cho ai những “hỡi ôi” ? Dành cho ai
những trận gây gỗ? Dành cho ai những lời than vãn? Dành cho ai những vết thương
chẳng lý do? Dành cho ai những con mắt đỏ ngầu? Đó là những kẻ nán lại bên bầu
rượu, những kẻ đã nếm đủ thứ rượu ngon. Đừng để mắt ngó rượu : Nó đỏ làm sao!
Nó óng ánh thế nào trong chén! Rồi nó ực vào cổ. Nhưng cuối cùng nó cắn như con
rắn lục, nọc độc hổ mang! Mắt con sẽ thấy những điều lạ lùng, và miệng con sẽ
nói những lời ba hoa bậy bạ!” (Cn 23,29-33). Vì thế thánh Tông Đồ dạy : “Đừng say sưa rượu chè chỉ tổ hư thân”
(Ep 5,18a).
v Khi có sự bất hòa, gây gổ, nhiều người vận dụng ngay tư tưởng
: “Con gà tức nhau vì tiếng gáy” hay
“lành làm gáo, mẻ làm muôi”. Thế là
cứ xô vào cấu xé nhau như hổ! Mà không hề có ai biết dùng Lời Chúa mà khuyên
can :
§ Có
giận dữ bất hòa thì như con nít thôi! (1Cr 14,20).
§ Có
nóng giận thì sao cho đừng mắc tội, chớ để mặt trời lặn mà cơn giận chưa tan!
(Ep 4,26)
§ Sự
nóng giận không làm nên sự công chính của Thiên Chúa (Gc 1,20).
§ Hãy
tha thứ cho người xúc phạm đến ta, không phải 7 lần mà là 70x7 ! (Mt 18,21-22)
§ Nếu
kẻ thù đói hãy cho nó ăn, nó khát hãy cho nó uống, làm thế như ngươi lấy than
hồng chất trên đầu nó. Chớ để dữ thắng được ngươi, nhưng hãy lấy lành mà thắng
dữ! (Rm 12,20-21).
v Khi hỏi họ về cách sống Đạo, nhiều người mau mắn trả lời ngay
:
§ “Đạo
tại tâm”, chứ không ai nói : “Đức Tin
không việc làm là đức tin chết!” (Gc 2,17)
§ “Có thực mới vực được đạo”, chứ
không ai nhớ Lời Đức Giêsu dạy : “Tiên
vàn hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa, và sự công chính của Ngài, còn các điều khác
Ngài ban thêm cho” (Mt 6,33).
§ “Có
tiền mua tiên cũng được”, mà không ai nhớ Lời Đức Giêsu cảnh giác : “Coi chừng, hãy lo giữ mình tránh mọi thứ
tham lam, vì không phải ai được sung túc
là đời sống người ấy được bảo đảm chắc chắn nhờ nơi của cải” (Lc 12,15).
v Khi nghe người ta nói xấu nhau, người nghe được nói ngay : “Thế
gian không ít thì nhiều, không ai đặt điều nói không”, chứ đâu có mấy ai nhớ
Lời Đức Giêsu dạy : “Các ngươi hãy coi
chừng điều các ngươi nghe” (Lc 8,18).
v Trước việc tốt có thể làm, ít ai muốn tra tay, vì người ta
thường nói : “Ăn có mời làm có khiến”, hoặc “cờ đến tay ai người ấy phất” mà
không thực hành lời thánh Giacôbê dạy : “Biết
điều tốt mà không làm thì có tội” (Gc 4,17).
v Khi tổ chức lễ An táng cho người thân, người ta luôn luôn nói: “Sống dầu
đèn, chết kèn trống”, thế là thuê thật nhiều hội kèn trống khua inh ỏi! Có khi
thuê người khóc mướn, rên la : “Mất mát vô cùng to lớn, không gì bù đắp lại
được”, mà chẳng quan tâm đến giấc ngủ của những người trong khu xóm! Đáng lẽ ra
phải tạ ơn Chúa như ông Gióp : “Chúa đã
ban cho nay Chúa lại cất đi, xin tạ ơn Ngài!” (G 1,21)
Rồi vòng hoa la liệt vô cùng tốn
kém, người chết đâu có được hưởng, mà không biết bớt tiền mua bông để có của
góp vào quỹ truyền giáo, phát triển Tin Mừng, xây dựng Hội Thánh, hay làm quà
chia sẻ cho những người nghèo đói, để khi Chúa hỏi người qua đời : “Ở trần gian
con có làm lợi gì cho ai không?” Thì người quá cố hân hoan thưa ngay : “Dạ,
thưa Chúa, nhờ Chúa gọi con về, những người trong gia đình con đang lấy quà của
nhiều người phúng điếu con để chia sẻ, kìa có rất nhiều người đến bên quan tài
của con, ai cũng có một gói quà đem về”. Lúc ấy, chắc chắn Chúa nói ngay : “Con hãy vào hưởng hạnh phúc Nước Trời đã sắm
sẵn cho con từ tạo thiên lập địa” (x Mt 25,31-46).
Chúng
ta có biết làm cho nhau như thế, mới có thể nói được như thánh Tông Đồ dạy : “Không ai trong chúng ta được sống cho mình,
và cũng không ai được chết cho mình. Vì nếu ta sống, chính là cho Chúa mà ta
sống ; và nếu ta chết, thì chính cho
Chúa mà ta chết. Vậy dù sống, dù chết ta vẫn thuộc về Chúa” (Rm 14,7-8).
III. NHỜ LỜI CHÚA VÀ THÁNH THỂ
THANH TẨY TÂM HỒN TA.
Chúa
Giêsu nói : “Không có gì từ bên ngoài –
tức là không có vật chất hay của ăn nào – vào miệng người ta làm cho tâm hồn ra
ô uế được. Nhưng chính cái từ trong lòng người ta xuất ra mới làm cho người ta
ô uế, vì từ trong lòng xuất phát ra những ý định xấu : Tà dâm, trộm cắp, giết
người, ngoại tình, tham lam, độc ác, xảo trá, trác táng, ganh tỵ, phi bác, kiêu
ngạo, ngông cuồng” (Mc 7,14-23 : Tin Mừng).
Chúa
Giêsu nói như thế có nghĩa là nhờ nghe Lời
Chúa và rước Lễ mới tống nọc độc - tội lỗi trong lòng ta ra ngoài, để lòng ta không còn ô uế :
1-
Lời Chúa thanh tẩy ta,
Chúa
bảo ông Gioan : “Hãy cầm lấy Cuốn Sách mà
nuốt đi”, rồi Gioan nói : “Sau khi
tôi đã nuốt Cuốn Sách đó, bụng tôi ụa đắng, miệng tôi ngọt ngào như mật”
(Kh 10,9-10).
Như
thế ông Gioan đã khẳng định rằng : Lời Chúa thanh tẩy lòng tôi, bụng ụa đắng ;
và Lời Chúa huấn luyện miệng lưỡi tôi nói năng ngọt ngào dễ nghe hấp dẫn, còn
ngôn sứ Isaia vào Đền Thờ, ông thấy muôn tạo vật đều rung nhịp với tiếng hát
các Thiên thần ca tụng Chúa, còn ông vì miệng lưỡi bất xứng, ông xin Chúa thanh
tẩy nó. Lúc đó Chúa sai thần sứ gắp cục than hồng từ bàn thờ đặt vào lưỡi ông,
tức khắc miệng lưỡi ông trở nên tinh sạch, và ông cùng cất chung lời với các Thiên
thần hát khen Chúa rằng : “Thánh, Thánh, Thánh!” (x Is 6). Đúng như lời tác giả
sách Khôn ngoan nói : “Lời Chúa là Thầy
dạy dỗ, luôn tránh thói lọc lừa, rời xa những lý luận ngu dốt và ghê tởm những chuyện bất công” (Kn
1,5). Bởi thế Đức Giêsu nói : “Anh em đã
được tẩy sạch nhờ Lời Thầy nói với anh em” (Ga 15,3).
Vì Lời Chúa có giá trị như thế, mà
thánh Giacôbê kêu gọi chúng ta : “Anh em
hãy khiêm tốn đón nhận Lời Chúa đã được gieo trong lòng anh em, Lời ấy có sức
cứu độ linh hồn anh em. Anh em hãy đem Lời Chúa ra thực hành, chứ đừng nghe
suông mà lừa dối chính mình. Vì Chúa đã sinh ra chúng ta bằng Lời chân lý, để
chúng ta nên như của lễ đầu mùa trong các loài thụ tạo. Có thế, Chúa mới tuôn
đổ muôn phúc lộc hoàn hảo từ Cha trên trời xuống. Đó là đường lối cứu độ bất di
bất dịch của Chúa, Ngài không bao giờ thay đổi cũng như Ngài không bao giờ
chuyển vần khi tối khi sáng” (Gc 1,17-18.21b-22: Bài đọc II).
2-
Thanh tẩy bởi Chúa Giêsu Thánh Thể .
Thánh
Phêrô nói : “Hãy hối cải và mỗi người hãy
chịu thanh tẩy nhân danh Chúa Giêsu, để được ơn tha thứ tội lỗi” (Cv 2,38).
Ta
biết Bí tích Thánh Thể là trung tâm các Bí tích khác, vì nếu Chúa Giêsu không
phục sinh, thì chẳng Bí tích nào có giá trị.
Giáo
lý Hội Thánh Công Giáo dạy :
° Việc rước Lễ giúp ta xa lánh tội
lỗi (số 1393).
° Thánh Thể tha tất cả các tội nhẹ
và gìn giữ ta khỏi phạm tội trọng (số 1395.1416).
° Nhờ tham dự Bí tích Thánh Thể,
chúng ta được uốn nắn nên giống trái tim Chúa Giêsu, nâng đỡ sức lực ta trên
đường lữ hành tại thế, làm cho ta khao khát cuộc sống vĩnh cửu, và ngay từ bây
giờ liên kết ta với Hội Thánh trên trời, với Đức Trinh Nữ Maria và các Thánh
(số 1419).
Vậy
đừng ai hỏi Chúa:“Lạy Chúa,ai được vào cư
ngụ trong Nhà Chúa?”(Tv 15/14,1a : Đáp ca), mà hãy tin và thực hành Lời
Kinh Thánh dạy : “Chúa Cha đã tự ý dùng
Lời Chân Lý mà sinh ra chúng ta, để chúng ta nên như của lễ đầu mùa trong các
thọ tạo của Người” (Gc 1,18 : Tung Hô Tin Mừng).
THUỘC LÒNG.
Ai bớt Lời nào trong Thánh Kinh, Thiên Chúa sẽ bớt
phần kẻ ấy hưởng nơi Cây Sự Sống! (Kh 22,19).
http://phaolomoi.net
Lm GIUSE ĐINH QUANG THỊNH