BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC: Dt 10, 32-39
32 Thưa anh em, xin anh
em nhớ lại những ngày đầu: lúc vừa được ơn chiếu sáng, anh em đã phải đối phó
với bao nỗi đau khổ dồn dập.33 Khi thì anh em bị sỉ nhục và hành hạ
trước mặt mọi người, khi thì phải liên đới với những người cùng cảnh ngộ.34
Quả thật, anh em đã thông phần đau khổ với những người bị tù tội, và đã vui
mừng để cho người ta tước đoạt của cải, bởi biết rằng mình có những của vừa quý
giá hơn lại vừa bền vững.35 Vậy, anh em đừng đánh mất lòng tin tưởng
mạnh dạn của anh em; lòng tin tưởng đó sẽ mang lại một phần thưởng lớn lao.36
Anh em cần phải kiên nhẫn, để sau khi thi hành ý Thiên Chúa, anh em được hưởng
điều Người đã hứa.37 Vì chỉ còn ít lâu nữa, một ít thôi, Đấng phải
đến sẽ đến, Người sẽ không trì hoãn.38 Người công chính của Ta nhờ
lòng tin sẽ được sống; nhưng nếu người ấy bỏ cuộc, thì Ta không hài lòng về
người ấy.
39 Phần chúng ta, chúng
ta không phải là những người bỏ cuộc để phải hư vong, nhưng là những người có
lòng tin để bảo toàn sự sống.
ĐÁP CA: Tv 36
Đ. Người
công chính được Chúa thương cứu độ. (c
39a)
3 Cứ tin
tưởng vào CHÚA và làm điều thiện, thì sẽ được ở trong đất nước và sống yên hàn.
4 Hãy lấy CHÚA làm niềm vui của bạn, Người sẽ cho được phỉ chí toại
lòng.
5 Hãy ký
thác đường đời cho CHÚA, tin tưởng vào Người, Người sẽ ra tay. 6
Chính nghĩa bạn, Chúa sẽ làm rực rỡ tựa bình minh, công lý bạn, Người sẽ cho
huy hoàng như chính ngọ.
23 CHÚA
giúp con người bước đi vững chãi, ưa chuộng đường lối họ dõi theo. 24
Dầu họ có vấp cũng không ngã gục, bởi vì đã có CHÚA cầm tay.
39 Còn
chính nhân được CHÚA thương cứu độ và bảo vệ chở che trong buổi ngặt nghèo. 40
CHÚA phù trợ và Người giải thoát, giải thoát khỏi ác nhân và thương cứu độ, bởi
vì họ ẩn náu bên Người.
BÀI GIẢNG
NƯỚC THIÊN CHÚA PHÁT TRIỂN
NHỜ NHỮNG
NGƯỜI Ở RIÊNG VỚI CHÚA GIÊSU
Hai dụ ngôn “hạt giống
âm thầm mọc” (Mc 4,26-29) và “hạt cải nhỏ bé” nhưng mọc lên thành cây lớn cho
muông chim đến nương náu” (Mc 4,30-32),
Đức Giê-su đã dùng để diễn tả về sự phát triển của Nước Thiên Chúa, cũng chính
là sự phát triển của Hội Thánh :
I. HỘI THÁNH PHÁT
TRIỂN NHƯ HẠT GIỐNG ÂM THẦM MỌC (Mc 4,26-29: Tin Mừng).
Thánh Mattheu giải
thích hạt giống Nước Thiên Chúa là “con cái của Nước” (x Mt 13,38). Trước nhất
phải hiểu đó là Đức Ki-tô Giê-su, sau khi Ngài bị giết, ông Nicodemo xin lãnh
“xác hạt giống” này đem chôn vào lòng đất (x Ga 19,39). Ông Nicodemo tưởng làm
như thế là diễn tả tâm trạng tuyệt vọng của ông trước cái chết Đức Giê-su, vì
từ ngày ông được thụ giáo với Ngài (x Ga 3), ông đã đặt hy vọng vào Ngài là
Đấng đến giải phóng dân thoát ách nô lệ Roma. Bởi đó chính ông đã đứng ra bênh
vực Đức Giê-su trước mặt các Thượng tế và Biệt phái muốn giết Ngài, ông nói: “Há Luật của chúng ta lại lên án người nào
trước khi nghe người ấy và biết người ấy làm gì ?” (Ga 7,51) Ngờ đâu, sau
khi ông Nicodemo xin xác Đức Giê-su để an táng, chính là ông chôn niềm tin của
ông vào lòng đất, thì chỉ ba ngày sau “Hạt
Giống” ấy đã chỗi dậy đến thổi hơi vào các môn đệ và ban Thánh Thần cho họ (x Cv 2 ; Ga 20,22), lúc đó
làm biến đổi các ông: Họ vốn là loại đất tồi tệ: đường đi, sỏi đá, bụi gai (x Mc
4,13-20) lại thực sự trở nên những mảnh đất tốt, để “hạt giống của Nước” là Lời
Thiên Chúa (x Mc 4,14) đã được gieo vào mảnh đất tốt là các môn đệ Đức Giêsu,
từ đó phát triển thành lúa tốt, bao trùm cả thế giới. Trong số những hạt giống
âm thầm mọc, có ông Phao-lô, từng là kẻ vũ phu, đi bắt hại những người công
chính, nhưng khi mọc lên lại thành lúa tốt, với những bông nặng trĩu hạt, cung
cấp “lúa gạo” nuôi toàn thế giới, xuất sắc không thua kém các Tông Đồ thượng
đẳng (x 2Cr 11,5), tập họp muôn dân về nương ẩn dưới “cây cải Giêsu”.
II. DỤ NGÔN HẠT CẢI
NHỎ XÍU KHI MỌC LÊN LẠI THÀNH CÂY CAO LỚN LÀM NƠI TRÚ ẨN CHO CHIM TRỜI (Mc 4,30-32:
Tin Mừng).
Thân phận “hạt giống
của Nước” thật là nhỏ bé, vì đã bị người đời phế thải trên thập giá, ai đi
ngang qua cũng lắc đầu bỉu mỏ chê bai mắng nhiếc (x Mt 27,39-44) ; rồi cả đến
các “hạt giống môn đệ Giêsu” đã chọn, số phận cuối cùng cũng bị người ta lôi
đến nơi không muốn, để phải chết giống như Thầy Giêsu (x Ga 21,15-22).
Ta hãy chiêm ngưỡng chân dung Đức Giê-su trong ngày Thứ Sáu
Tuần Thánh, Ngài tự trở nên kẻ bé nhỏ trong hai lãnh vực :
1. Bé nhỏ vì thân xác Đức Giê-su bị bóc lột.
- Không còn mảnh vải che
thân, vì bị lính Roma lột hết.
- Không còn miệng để loan báo Tin Mừng, vì bị các cận vệ
của thượng tế vả đến “phù mỏ” (x Ga 18,22).
- Không còn khối óc để nghĩ kế cứu loài người tội lỗi, vì
bị vòng gai nhọn ghim chặt thay thế cho vương miện.
- Không còn đôi chân bước đến phục vụ người đau khổ, vì bị
đinh ghim chặt vào cây gỗ.
- Không còn đôi tay để ban phát muôn ơn cho con người, vì
bị đinh đóng thủng.
- Không còn trái tim để yêu thương cả bạn lẫn thù, vì bị
chúng đâm thủng, nước và máu trong tim dốc ra hết.
Đức Giê-su mời gọi môn
đệ của Ngài phải vác thập giá theo Ngài mới cứu được mạng sống mình (x Mt
16,24-25). Bởi đó, tác giả thư Do Thái lên tiếng kêu gọi: “Xin anh em nhớ lại những ngày đầu: lúc vừa được ơn chiếu sáng, anh em
đã phải đối phó với bao nỗi đau khổ dồn dập.Khi thì anh em bị sỉ nhục và hành
hạ trước mặt mọi người, khi thì phải liên đới với những người cùng cảnh ngộ.Quả
thật, anh em đã thông phần đau khổ với những người bị tù tội, và đã vui mừng để
cho người ta tước đoạt của cải, bởi biết rằng mình có những của vừa quý giá hơn
lại vừa bền vững. Lòng tin tưởng đó sẽ mang lại một phần thưởng lớn lao. Chúng
ta không phải là những người bỏ cuộc để phải hư vong, nhưng là những người có
lòng tin để bảo toàn sự sống” (Dt 10,32-39: Bài đọc năm lẻ).
2. Bé nhỏ vì danh
dự Đức Giê-su bị chà đạp.
Người ta giết Đức
Giê-su chỉ vì họ liệt Ngài vào loại người :
-
Kẻ lạc đạo như quân Samari bị quỷ ám (x Ga 8,48).
-
Kẻ lộng ngôn phạm thượng đến Thiên Chúa (x Mt 26,65).
-
Người thân yêu trong họ hàng kết án Ngài là khùng là điên (x Mc
3,21).
Bởi thế, những người
theo lối sống của Đức Giê-su đến phải mất mạng đều bị người đời chê là điên rồ,
nhưng sự điên rồ nơi Thiên Chúa lại khôn ngoan hơn nơi thế gian (x 1 Cr
1,27-31).
Tuy nhiên cái nhỏ bé
yếu hèn nhất là Chúa cho phép qủy hành hạ ta, đẩy ta vào con đường tội lỗi (x 2
Cr 12,7t), “vì chưng Thiên Chúa đã dồn
mọi người hết thảy vào đàng bất tuân, ngõ hầu Người dủ lòng thương hết mọi
người” (Rm 11,32). Bởi thế, ngôn sứ Baruk nói: “Danh ngươi được ban cho từ Thiên Chúa “vinh quang của lòng thương xót”
(Br 5,4).
Đan cử như vua Đavid đã
được Chúa đặt lên chăn dắt dân Ngài, đến nỗi ông trở nên như chân dung Đức
Ki-tô đáng được làm Cha Ngài (x Mc 12,35-37), thế mà ông đã tằng tịu bất chính
với vợ của Uria, một vị tướng đang xông pha ngoài chiến trường để bảo vệ đất
được được bình an, và vua được an vị trên ngai vàng. Vua Đavid lại còn thâm độc
bày mưu giết tướng Uria để che giấu tội ác, hầu chiếm đoạt vợ Uria làm vợ mình
(x 2 Sm 11: Bài đọc năm chẵn).
Nhưng tất cả các “hạt
giống nhỏ bé” tầm cỡ như Đavid, nếu được gieo hạt Lời vào tâm hồn và được tưới
bón bằng Lời và bằng Máu Thịt Đức Giê-su Ki-tô, đều mọc lên thành cây lớn làm
cho muôn dân đến nương nhờ. Cụ thể nhìn vào lịch sử Hội Thánh hơn 20 thế kỷ nay
:
-
Nhờ sáng kiến của Đức Giáo hoàng Gregogio XIII (1505-1583) mà thế
giới có chung một niên lịch, khởi đi từ ngày Con Chúa giáng trần.
-
Nếu không có thày Dòng Guion (955 – 1050) lấy nốt nhạc từ bài kinh
tiếng La-tinh, thì làm sao ngành âm nhạc của thế giới được phát triển như hôm
nay.
-
Ngay tại Việt Nam,
nếu đạo Công Giáo không có mặt, thì làm sao dân tộc ta có được chữ viết như ngày
nay.
Gần chúng ta nhất :
-
Mẹ Tê-rê-sa Calcutta
là người phụ nữ nhỏ bé, lại được nhiều cường quốc trên thế giới xin mẹ làm công
dân danh dự, để mẹ là người mẫu cho loài người biết thương yêu nhau. Nhưng nếu
mẹ Tê-rê-sa không được bón tưới bằng chính Lời và Máu Thịt Chúa Giê-su, thì
chắc chắn cũng chẳng ai biết đến mẹ.
-
Nếu không có Đức Giáo hoàng Gioan Phaolo II, liệu thế giới ngày hôm
nay có thoát khỏi thảm họa “nhuộm đỏ” do lý thuyết Mác - Lê? Mặc dù Đức Giáo hoàng chẳng mạnh về kinh tế,
chẳng cậy dựa vào vũ khí, nhưng được nhờ ở riêng với Chúa Giê-su – nghe Lời và
ăn Thịt Máu Ngài – như xưa bao nhiêu người được Đức Giê-su giảng dạy và nhận
được biết bao ơn của Ngài, mà chẳng ai làm cho mầu nhiệm Nước Thiên Chúa phát
triển, ngoại trừ các môn đệ Đức Giê-su muốn ở riêng với Thầy để được Thầy giải
thích cho hiểu Lời (x Mc 4,33-34: Tin Mừng). Mà quả thật, sau khi Chúa Giê-su
Phục Sinh, Ngài tập họp những “viên đá
sống” xây dựng Hội Thánh, Ngài chỉ gặp những con người “đã cùng ăn, cùng uống với Ngài –
dự tiệc Thánh Thể - sau khi Ngài từ cõi
chết sống lại” (x Cv 10,41), và những người “đã từng theo Ngài từ Galile lên
Giê-ru-sa-lem” (x Cv 13,31), nghĩa là những người cùng đi đường truyền
giáo với Ngài. Chỉ những người này, vì họ đã được ở riêng với Chúa, họ mới làm
phát triển ơn cứu độ đến cho muôn dân.
Vậy chúng ta hãy ở
riêng với Chúa Giê-su – dự Lễ - để cùng cầu nguyện : “Xin dủ lòng xót thương, vì
chúng con đắc tội với Ngài” (Tv 51/50, 3: ĐC năm chẵn), hầu được trở nên
công chính giống như anh thu thuế đến Nhà Thờ thú tội với Chúa, và xin Ngài xót
thương, nên đã được Chúa chúc lành cho anh từ con người tội lỗi trở nên người
công chính (x Lc 18,13-14), mà “người
công chính mới được Chúa thương cứu độ” (Tv 37/36, 39a: ĐC năm lẻ), để khi
được cùng, với, trong Chúa Giê-su cất lời tạ ơn Chúa Cha: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, Con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã mạc khải
mầu nhiệm Nước Trời cho những người bé mọn” (Mt 11,25: Tung Hô Tin Mừng),
và chỉ những người công chính mới được Chúa Giê-su cứu độ, diễn tả vinh quang
Thiên Chúa (Thánh Irênê).
THUỘC LÒNG
Khởi điểm đích thực đạt tới đức Khôn Ngoan là thật
lòng ham muốn học hỏi (Kn 6,17).