BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC :
Cv 2,14.22b-33
14
Trong ngày lễ Ngũ tuần, ông Phê-rô đứng chung với Nhóm Mười Một lớn tiếng nói
với dân chúng rằng: "Thưa anh em miền Giu-đê và tất cả những người đang cư
ngụ tại Giê-ru-sa-lem, xin biết cho điều này, và lắng nghe những lời tôi nói
đây.
22b
" Đức Giê-su Na-da-rét, là người đã được Thiên Chúa phái đến với anh em.
Và để chứng thực sứ mệnh của Người, Thiên Chúa đã cho Người làm những phép mầu,
điềm thiêng và dấu lạ giữa anh em. Chính anh em biết điều đó.23 Theo
kế hoạch Thiên Chúa đã định và biết trước, Đức Giê-su ấy đã bị nộp, và anh em
đã dùng bàn tay kẻ dữ đóng đinh Người vào thập giá mà giết đi.24
Nhưng Thiên Chúa đã làm cho Người sống lại, giải thoát Người khỏi những đau khổ
của cái chết. Vì lẽ cái chết không tài nào khống chế được Người mãi.25
Quả vậy, vua Đa-vít đã nói về Người rằng: Tôi luôn nhìn thấy Đức Chúa trước mặt
tôi, vì Người ở bên hữu, để tôi chẳng nao lòng.26 Bởi thế tâm hồn
con mừng rỡ, và miệng lưỡi hân hoan, cả thân xác con cũng nghỉ ngơi trong niềm
hy vọng.27 Vì Chúa chẳng đành bỏ mặc linh hồn con trong cõi âm ty,
cũng không để Vị Thánh của Ngài phải hư nát.28 Chúa sẽ dạy con biết
đường về cõi sống, và cho con được vui sướng tràn trề khi ở trước Thánh Nhan.
29 "Thưa anh em, xin
được phép mạnh dạn nói với anh em về tổ phụ Đa-vít rằng: người đã chết và được
mai táng, và mộ của người còn ở giữa chúng ta cho đến ngày nay.30
Nhưng vì là ngôn sứ và biết rằng Thiên Chúa đã thề với người là sẽ đặt một người
trong dòng dõi trên ngai vàng của người,31 nên người đã thấy trước
và loan báo sự phục sinh của Đức Ki-tô khi nói: Người đã không bị bỏ mặc trong
cõi âm ty và thân xác Người không phải hư nát.32 Chính Đức Giê-su
đó, Thiên Chúa đã làm cho sống lại; về điều này, tất cả chúng tôi xin làm
chứng.33 Thiên Chúa Cha đã ra tay uy quyền nâng Người lên, trao cho
Người Thánh Thần đã hứa, để Người đổ xuống: đó là điều anh em đang thấy đang
nghe.”
ĐÁP CA : Tv
15
Đ. Lạy
Chúa Trời, xin giữ gìn con, vì bên Ngài con đang ẩn náu. (c 1)
1 Lạy
Chúa Trời, xin giữ gìn con, vì bên Ngài, con đang ẩn náu. 2a Con
thưa cùng Chúa: "Ngài là Chúa con thờ,ngoài Chúa ra, đâu là hạnh phúc?
" 5 Lạy Chúa, Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng,là
chén phúc lộc dành cho con;số mạng con, chính
Ngài nắm giữ.
7 Con
chúc tụng Chúa hằng thương chỉ dạy,ngay cả đêm trường, lòng dạ nhắn nhủ con.8
Con luôn nhớ có Ngài trước mặt, được Ngài ở bên, chẳng nao núng bao giờ.
9 Vì
thế, tâm hồn con mừng rỡ, và lòng dạ hân hoan, thân xác con cũng nghỉ ngơi an
toàn. 10 Vì Chúa chẳng đành bỏ mặc con trong cõi âm ty, không để kẻ
hiếu trung này hư nát trong phần mộ.
11 Chúa
sẽ dạy con biết đường về cõi sống: trước Thánh Nhan, ôi vui sướng tràn trề, ở
bên Ngài, hoan lạc chẳng hề vơi!
BÀI GIẢNG
ĐỪNG SỢ ! VÌ
CHÚA GIÊSU ĐÃ PHỤC SINH
Hôm
nay ngày đầu tuần Bát Nhật mừng Chúa Phục Sinh, Hội Thánh dẫn ta đứng nhìn giữa
hai ranh giới : Gian ác đưa đến sự chết của ngày Thứ Sáu Tuần Thánh và tình yêu
Thiên Chúa chiến thắng mọi ác thần từ ngày Chúa nhật Chúa Giêsu Phục Sinh, để
đưa con người thoát nô lệ Satan. Như thế mới biết đâu là điều ta phải sợ ; đâu
là điều ta đừng sợ!
I. NHÌN VỀ QUÁ KHỨ NHẤT LÀ VÀO CUỐI ĐỜI ĐỨC GIÊSU CHO
ĐẾN CHÚA NHẬT PHỤC SINH. Có nhiều điều chúng ta phải sợ :
1/ Sợ tính tham quyền cố vị.
Thực
vậy,
- Sau khi những đầu mục
Do Thái chứng kiến phép lạ lẫy lừng chưa từng bao giờ thấy, nhất là Đức Giêsu làm
cho anh Ladarô đã chết thối bốn ngày được sống lại, khiến họ tức cuồng nên
quyết định phải giết Ngài và giết luôn cả Ladarô nữa. Bởi vì ông mà nhiều người
Do Thái đã lìa họ mà tin vào Đức Giêsu (x Ga 12,9-11).
- Cả đến tổng trấn
Philatô đã ba lần minh xác Đức Giêsu vô tội trước mặt toàn dân, ông muốn tha
bổng Ngài, nhưng dân chúng đe dọa sẽ trình vấn đề này với hoàng đế Roma, ông
Philatô sợ mất chức, thế là ông trao Đấng vô tội cho bọn ác đem giết ! (x Ga
19,12-19)
2/ Sợ không xác tín về Đức Tin, nên trở
mặt phản bội.
Thực
vậy,mới mấy ngày hôm trước, khi Đức Giêsu cưỡi lừa tiến vào thành Giêrusalem,
toàn dân từ lớn đến nhỏ, ai cũng hớn hở vui mừng, người thì trải áo choàng, kẻ
thì chặt lá tươi lót đường cho Đức Giêsu đi, tay cầm cành lá vạn tuế và lớn
tiếng tung hô: “Vạn tuế Con Vua Đavid,
Đấng nhân danh Chúa mà đến” (Mt 21,9). Thế nhưng vào ngày Thứ Sáu Tuần
Thánh, từ những bàn tay vẫy chào trở thành những cú đấm vào mặt Đức Giêsu;những
tiếng tung hô đổi thành những tiếng la hét trước tòa án: “Lôi nó đi, đóng đinh nó vào thập gia, chúng tôi chấp nhận máu nó đổ
trên đầu chúng tôi và con cháu chúng tôi” (Ga 19,14t).
3/ Sợ tính a-dua nên cáo gian.
Thực
vậy, những người Do Thái bắt đầu tố cáo Đức Giêsu phạm Luật Lệ tôn giáo của họ,
như không tôn trọng ngày sabat, muốn phá Đền Thờ Giêrusalem, tự xưng mình là
Chúa ; khi ông Philatô nghe những lời tố cáo Đức Giêsu như thế, ông nói: “Các ngươi có Luật thì cứ xử theo Luật của
các ngươi”, vì đây thuộc lãnh vực tôn giáo, không liên quan gì với quyền
bính đế quốc Roma. Thế là dân Do Thái lại chuyển đổi sang lãnh vực chính trị, cáo gian Đức Giêsu: “Ông này xúi dân làm loạn, động viên dân
không nộp thuế cho hoàng đế, lại muốn làm vua thay thế César” (x Lc 23,2t).
4/ Sợ chọn sự ác mà chà đạp chân lý,
loại trừ sự thiện.
Thực
vậy, trước tòa án Roma,dân Do Thái đã xin tha tên trộm khét tiếng là Baraba, và
đòi phải đóng đinh Đức Giêsu,Đấng mà họ không thể tìm ra tội trạng nào ! (x Mt
27,17).
5/ Sợ lối sống giả hình.
Thực
vậy, môn đệ Giuđa dùng cái hôn Thầy là dấu yêu thương để chỉ điểm cho kẻ ác bắt
Thầy (x Mt 26,50).
6/ Sợ tính tham tiền.
Thực
vậy,
- Môn đệ Giuđa chỉ vì
tham 30 đồng bạc, giá mua một tên nô lệ, mà nhẫn tâm bán Thầy cho kẻ ác (x Mt
26,15).
- Các chú lính canh mộ đã
chứng kiến Đức Giêsu từ trong mồ bước ra vinh hiển, làm các chú khiếp đảm, sợ
hãi thất điên bát đảo! Các chú vội chạy về thành báo tin cho các thượng tế biết
sự lạ vĩ đại này. Nhưng những đầu mục Do Thái vẫn còn sợ mất uy tín với dân,
nên đã bịt đầu mối: Họ cho tiền các chú lính và dạy nói dối rằng : “Chúng tôi đang ngủ thì môn đệ ông Giêsu đến
trộm xác ông ấy”(x Mt 28,11-15: Tin Mừng).Đúng là “tham tiền là nguốn gốc mọi tội ác” (1Tm 6,10a)
Tất cả những tội lỗi trên Satan ưu đãi phát “lương
bổng của nó là sự chết” (x Rm 6,23). Đó là điều phải sợ nhất!
II. NHÌN VỀ TƯƠNG LAI TỪ CHÚA NHẬT PHỤC SINH TỚI NGÀY
CÁNH CHUNG, AI THUỘC VỀ CHÚA GIÊSU PHỤC SINH, THÌ CHẲNG CÒN GÌ PHẢI SỢ HÃI.
Thực
vậy,
1- Chúa Giêsu Phục Sinh đánh gục tử
thần.
Nhờ
chiến thắng này, Chúa đem bình an cho hết mọi người thuộc về Ngài, chẳng còn gì
phải sợ hãi,vì Ngài đã nói : “Ta đã thắng
thế gian” (Ga 16,33). Vì “đây là ngày
Chúa đã làm ra, nào ta hãy vui mừng hoan hỷ” (Tv 118/117,24 : Tung Hô Tin
Mừng).
2- Chúa Giêsu Phục Sinh biến dữ ra
lành.
Sự
dữ sợ nhất là tội lỗi, vì nó là sợi dây vô hình thắt cổ những kẻ thuộc về Satan,
nhưng ai tin vào Chúa Giêsu Phục Sinh, thì nói được như thánh Phaolô : “Điều quan trọng không phải tôi là người hoàn
hảo, mà quan trọng vì Chúa Kitô chộp lấy tôi” (Pl 3,12). Bởi lẽ “ở đâu tội lỗi gia tăng, ở đó ân sủng siêu
bội” (Rm 5,20).
Ơn
siêu bội này được chứng minh :
- Ông Phêrô có lòng khiêm
tốn xưng thú tội mình trước mặt Đức Giêsu (x Lc 5,8), thì được Thầy tín nhiệm
đặt làm đá tảng xây dựng Hội Thánh và trao cho chìa khóa Nước Trời, mở hay đóng
là tùy ý ông (x Mt 16,13-20) ; Mà thực, sau khi Đức Giêsu từ cõi chết sống lại,
Ngài mới chính thức trao quyền lãnh đạo Hội Thánh cho ông Phêrô. Lúc ấy Ngài muốn
ông Phêrô nhớ lại sự bất xứng của mình: đã ba lần chối Thầy (x Ga 21,15t), nên
chớ có vênh vang lên mặt thống trị người anh em làm cho ai cũng phải khiếp sợ!
- Mặc dù ông Phaolô là
tên sát nhân khét tiếng xông về Đamas bách hại người Công Giáo vô tội (x Cv 9).
Thế mà Chúa Giêsu Phục Sinh đã thương gọi ông làm Tông Đồ cho Ngài. Dù được
Chúa đặt làm thầy dạy muôn dân (x Gl 2,9), ông vẫn còn là kẻ yếu đuối,như lời ông thú nhận : “Chẳng có gì lành cư ngụ trong tôi, sự lành
tôi muốn, tôi không làm, còn sự dữ tôi không muốn tôi lại cứ làm” (Rm
7,18-19). Ông còn thú nhận: “Để tôi khỏi tự cao tự đại vì những mạc khải phi thường tôi đã nhận
được, thân xác tôi như đã bị một cái dằm đâm vào, một thủ hạ của Xa-tan được
sai đến vả mặt tôi, để tôi khỏi tự cao tự đại. Đã ba lần tôi xin Chúa cho thoát
khỏi nỗi khổ này. Nhưng Người quả quyết với tôi : “Ơn của Thầy đã đủ cho anh,
vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối.” Thế nên tôi rất
vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Đức Ki-tô ở mãi
trong tôi. Vì vậy, tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục,
hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Ki-tô. Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi
mạnh” (2Cr 12,7-10). Như thế chính người Tông Đồ này xem ra nhiều tội hơn
các Tông Đồ khác, nhưng nhờ biết sám hối và bám chặt vào Chúa Giêsu, như ông
nói : “Ngoài Đức Giêsu Kitô chịu đóng
đinh, tôi không muốn biết điều gì khác” (1Cr 2,2). Bởi đó Chúa đã chúc lành
cho hoạt động Tông Đồ của ông có hiệu quả không thua các Tông Đồ thượng đẳng (x
2Cr 11,5).
Vậy “lạy Chúa
Trời xin giữ gìn con, vì bên Ngài con đang ẩn náu” (Tv 16/15,1 : Đáp ca).
3- Chỉ có Chúa Giêsu Phục Sinh mới làm cho
những ai kết hợp với Ngài thoát khỏi tay tử thần.
Thánh
Phêrô nhắc lại Lời Chúa đã hứa cho dòng họ Đavid : “Chúa chẳng đành bỏ mặc linh hồn con trong cõi âm ty, cũng không để vị
thánh của Ngài phải hư nát”. Vì “Người
đã thấy trước và loan báo sự Phục Sinh của Đức Kitô, khi nói : Người đã không
bị bỏ mặc trong cõi âm ty, và thân xác Người không phải hư nát”(Cv
2,14.22b-33 : Bài đọc). “Căn cứ vào điều
này mà tình yêu đã nên hoàn hảo với chúng ta: đó là chúng ta được mạnh dạn trong
ngày phán xét, vì Đức Giêsu thế nào thì chúng ta cũng như vậy ở thế gian này.
Tình yêu không biết đến sợ hãi; trái lại, tình yêu hoàn hảo loại trừ sợ hãi, vì
sợ hãi gắn liền với hình phạt và ai sợ hãi thì không đạt tới tình yêu hoàn hảo.”
(1Ga 4,17-18). Cho nên : “Ai có thể tách
chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Kitô? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói
rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo?
Nhưng trong mọi thử thách ấy, chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến
chúng ta”. (Rm 8,35.37)
Để minh
chứng những ai tin vào Chúa Giêsu Phục Sinh không còn gì sợ hãi, thì phải bắt
chước các Tông Đồ vâng lệnh Chúa : Không được co cụm trong căn phòng đóng kín
mà run rẩy, nhưng phải tung cửa lao mình về Galilê để gặp Chúa Giêsu Phục Sinh,
và nhận Lệnh đi loan báo Tin Mừng, nối dài và mở rộng cuộc truyền giáo của Thầy
đã khởi sự (x Mt 28,10:Tin Mừng).Vì theo Tin Mừng Nhất Lãm, ba năm truyền giảng
của Đức Giêsu chỉ có một tuyến đường khởi sự từ Galilê, rồi tiến dần tới
Giêrusalem, và kết thúc chương trình truyền giáo của Ngài bằng Hy Lễ Thập Giá tại
Giêrusalem, thay thế cho lễ tế dâng chiên cừu lên Chúa nơi Đền Thờ này nhằm cứu
độ muôn dân.Cũng vì vậy mà Chúa Giêsu
Phục Sinh chỉ hiện ra với những người đã từng theo Ngài từ Galilê lên Giêrusalem (x Cv 13,31), nghĩa là “đi trên con đường Đức Giêsu đã đi” (1Ga 2,6), cộng tác với Ngài làm
hoàn hảo “những gì còn thiếu trong cuộc
Tử Nạn của Đức Giêsu, vì Thân Mình Ngài là Hội Thánh” (Cl 1,24). Để “một khi đã cùng chịu đau khổ với Đức Kitô,
thì cùng được chia phần vinh hiển với Ngài” (Rm 8,17).
Đây
mới là niềm vui và vinh quang đích thực tồn tại muôn đời, trổi vượt hơn mọi thú
vui vinh quang do thành quả tự sức con người khắc phục gian nan mà đạt được.
Bởi vì những thành công do con người đạt được chưa chắc đó là vinh, có khi lại
là nhục. Đan cử :
- Đảng Cộng sản VN tưởng đuổi
được Mỹ ra khỏi nước là vinh, nhưng rồi lại “năn nỉ” Mỹ trở lại ;
- Cũng như có nhiều người
vượt biên liều mất mạng, miễn là thoát ra khỏi VN sau ngày 30 tháng 4 năm 1975,
vì tưởng rằng đến nước tư bản là vinh, nhưng lại có nhiều người hối hận vì cuộc
ra đi này…!
- Tôi không quên thời còn
học lớp Đệ Nhị, chỉ mong mình lấy được bằng Tú Tài. Sau những ngày thi, tôi
mong có kết quả từng giờ. Nên khi Bảng Danh Sách đã được niêm yết, tôi vội vàng
đạp xe đến xem mình có tên trong Danh Sách thi đậu không? Khi dò trên bảng thấy
tên “Đinh Quang Thịnh”, tôi vô cùng sung sướng, hồn lâng lâng như bay bổng lên
trời, thế là vội vàng quay đầu xe đạp về, trên đường dài tôi quên hết mệt nhọc.
Nhưng khi về tới nhà, chẳng còn thấy chút gì vui sướng nữa, thở nhẹ một cái như
xong một đoạn đường, để rồi lại phải tiếp tục học!
- Chỉ có những ai liều
mạng vì Tin Mừng, vì Chúa Kitô, có khi chưa được vinh đời này, nhưng chắc chắn
sẽ sống hạnh phúc hơn lòng mong ước khi ra khỏi thế gian ! Bởi lẽ “chỉ có Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng,là chén phúc lộc dành cho con;số mạng con, chính Ngài
nắm giữ” (Tv 16/15,5 : Đáp ca).
Đôi
vợ chồng kia, sau ngày mới cưới, rủ nhau vào Vườn Bách Thú dạo chơi. Cô cậu tới
một gốc cây ngồi nghỉ chân, chàng nói với nàng :
- Có anh đây đời em không
còn gì phải sợ.
- Anh đã hứa thì luôn
phải giữ lời, đừng khi nào bỏ em nhé, em chỉ sợ mất anh thôi.
- Không đời nào.
Anh vừa dứt lời thì nghe tiếng từ máy phóng thanh
trong Sở Thú : “Alô, Alô, bà con nghe cho
rõ : có con cọp mới đưa vào vườn thú, vì nó quá mạnh, nên xổng chuồng chạy ra
ngoài. Bà con phải liệu mà tìm chỗ tránh an toàn”. Thế là anh chàng vọt lên
cây cao để cô nàng dưới gốc cây run rẩy mặt tái mét, và kêu lên :
- Anh ơi kéo em lên với.
- Anh sợ lắm không xuống
được, cọp đến gần rồi kìa, anh mà xuống nó chộp mất!!?
Chúa Giêsu yêu ta thì khác hẳn, Ngài nói : “Thầy
đã yêu là yêu đến cùng!” (Ga 13,1). Lời hứa này Ngài nói trước lúc lập
Bí tích Thánh Thể, để cho tất cả những ai khi được tham dự Tiệc này thì không
còn gì phải sợ hãi!
THUỘC LÒNG
Tình yêu trọn hảo thì xua đuổi sợ hãi ra
ngoài, vì sợ hãi có liên quan đến hình phạt (1Ga 4,18)
http://phaolomoi.net
Lm GIUSE
ĐINH QUANG THỊNH