BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC I : 1V 3,5,7-12
5 Hồi ấy, tại Ghíp-ôn,
đang đêm Đức Chúa hiện ra báo mộng cho vua Sa-lô-môn, Thiên Chúa phán:
"Ngươi cứ xin đi, Ta sẽ ban cho."6 Vua Sa-lô-môn thưa:
"Chính Ngài đã lấy lòng nhân hậu lớn lao mà xử với tôi tớ Chúa là Đa-vít
thân phụ con, như người đã bước đi trước nhan Chúa cách trung thực, công chính,
với tâm hồn ngay thẳng. Chúa đã duy trì lòng nhân hậu lớn lao ấy đối với người,
khi ban cho người có một đứa con ngồi trên ngai của người hôm nay.7
Và bây giờ, lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của con, chính Chúa đã đặt tôi tớ Chúa
đây lên ngôi kế vị Đa-vít, thân phụ con, mặc dầu con chỉ là một thanh niên bé
nhỏ, không biết cầm quyền trị nước.8 Con lại ở giữa dân mà Chúa đã
chọn, một dân đông đúc, đông không kể xiết, cũng không đếm nổi.9 Xin
ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe, để cai trị dân Chúa và
phân biệt phải trái; chẳng vậy, nào ai có đủ sức cai trị dân Chúa, một dân quan
trọng như thế? "10 Chúa hài lòng vì vua Sa-lô-môn đã xin điều
đó.11 Thiên Chúa phán với vua: "Bởi vì ngươi đã xin điều đó,
ngươi đã không xin cho được sống lâu, hay được của cải, cũng không xin cho kẻ
thù ngươi phải chết, nhưng đã xin cho được tài phân biệt để xét xử,12
thì này, Ta làm theo như lời ngươi: Ta ban cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan
minh mẫn, đến nỗi trước ngươi, chẳng một ai sánh bằng, và sau ngươi, cũng chẳng
có ai bì kịp.
ĐÁP CA : Tv 118
Đ. Luật pháp Ngài, lạy Chúa, con yêu chuộng
dường bao ! (c 97a)
57 Lạy Chúa, con đã nói
: phần của con là tuân giữ lời Ngài. 72 Con coi trọng luật Chúa
truyền ban hơn vàng muôn bạc triệu.
76 Xin Chúa lấy tình
thương mà an ủi, theo lời đã hứa với tôi tớ Ngài đây. 77 Xin chạnh
lòng thương cho con được sống, vì luật Ngài làm con vui sướng thoả thuê.
127 Vì thế, mệnh lệnh
Ngài, con yêu quý, quý hơn vàng, hơn cả vàng y. 128 Vì thế, theo mọi
huấn lệnh Ngài, con thẳng bước, lòng ghét mọi đường nẻo gian tà.
129 Thánh ý Chúa kỳ diệu
lắm thay, nên hồn con tuân giữ. 130 Giải thích lời Ngài là đem lại
ánh sáng cho kẻ đơn sơ thông hiểu am tường.
BÀI ĐỌC II : Rm 8,28-30
28 Chúng ta biết rằng:
Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh lợi ích cho những ai yêu mến Người, tức là
cho những kẻ được Người kêu gọi theo như ý Người định. 29 Vì những
ai Người đã biết từ trước, thì Người đã tiền định cho họ nên đồng hình đồng
dạng với Con của Người, để Con của Người làm trưởng tử giữa một đàn em đông
đúc.30 Những ai Thiên Chúa đã tiền định, thì Người cũng kêu gọi;
những ai Người đã kêu gọi, thì Người cũng làm cho nên công chính; những ai
Người đã làm cho nên công chính, thì Người cũng cho hưởng phúc vinh quang.
BÀI GIẢNG
SỐNG MẦU NHIỆM HỘI THÁNH CHÚA KITÔ
Mục đích Ngôi Hai giáng trần làm
người là để tái tạo công trình sáng tạo của Thiên Chúa thời khai thiên lập địa.
Thuở ấy, Thiên Chúa mất một tuần lễ, mỗi ngày Ngài muốn có ánh sáng, có nước,
có thảo mộc, có tinh tú, có động vật và có con người, thì Ngài chỉ phán một
Lời, tức khắc nó liền xuất hiện như ý muốn. Riêng Adam, Eva,nguyên tổ loài
người, thực sự chưa giống Thiên Chúa. Thánh Phaolô nói: “Con người đầu tiên là Adam được dựng nên chỉ thành một sinh vật”(1Cr
15,45) ; tác giả sách Giảng viên còn nói “con
người chỉ là loài thú, vì người và thú đều phải chết” (Gv 3,18-19). Loài
người thực sự chỉ được giống Thiên Chúa là nhờ, với, trong Chúa Giêsu Phục Sinh
mà thôi. Cụ thể nhờ được nghe Lời Chúa qua Hội Thánh Công Giáo, khi Hội Thánh
cử hành Phụng Vụ, mà lời ấy lại chính là Lời Chúa Giêsu Phục Sinh trực tiếp
giảng dạy (x Dt 1,1-2), và được rước Lễ là đón nhận chính Chúa Giêsu Phục Sinh,
hầu con người được tái sinh (x Gc 1,18 ; Cv 2,38) trở nên chi thể trong Thân
Mình Mầu Nhiệm Chúa Kitô Giêsu, cùng một nguồn gốc, cùng một xương thịt, cùng
một sự sống với Ngài, đến nỗi được đồng hóa (x Dt 2,11 ; Ga 6,57 ; Gl 2,20).
Chân lý này nằm trong tuần Sáng Thế mới
qua bảy dụ ngôn mà Tin Mừng Matthêu diễn tả trong chương 13, để tái tạo vũ trụ khởi đi từ
loài người được tái sinh bởi nước và Thần Khí (x Ga 3,5), ngược thuở ban đầu được
sáng tạo từ vạn vật đến con người (x St 1,1-27), và ai đã được tái sinh đều trở
nên con cái Thiên Chúa, làm cho vạn vật khỏi lâm cảnh làm tôi mục nát mà được
tham dự vào vinh quang của con cái Thiên Chúa, để cùng với con cái Thiên Chúa
mà tôn vinh Đấng đã dựng nên nó (x Rm 8,18t).
Tuần Sáng Thế mới này Chúa thực hiện
qua đời sống Hội Thánh Công Giáo, khi Hội Thánh rao giảng Lời Chúa (1- Dụ ngôn người gieo giống), nhưng chỉ
sinh ra một cộng đoàn tương đối thánh thiện (2- Dụ ngôn cỏ lùng), vậy mà cộng đoàn nhỏ bé này vẫn là nơi muôn dân
được nương tựa (3- Dụ ngôn hạt cải),
nhờ Hội Thánh sống Đức Ái (4- Dụ ngôn men
trong bột), nhưng Hội Thánh muốn phát triển, thì mọi Kitô hữu phải nỗ lực
làm việc tìm kiếm ơn Thánh Chúa (5- Dụ
ngôn kho báu), và bằng mọi giá phải đầu tư tất cả khả năng đang có để tậu
lấy (6- Dụ ngôn ngọc quý), cuối cuộc
đời, cũng như vào ngày cánh chung, sự dữ mới bị tiêu diệt nhường cho chiến
thắng Phục Sinh của Chúa Kitô Giêsu bao phủ những người sống Đức Tin và thực
hành Đức Ái, kẻ không tin, không yêu sẽ bị loại (qua hình ảnh cỏ lùng đốt trong
lửa và dụ ngôn lưới cá - số 7).
Tin Mừng trong Thánh Lễ CN 17 TN năm
A, Hội Thánh cho ta đọc ba dụ ngôn : Kho báu ngọc quý ; lưới cá cùng với các Bài đọc
là Hội Thánh muốn chúng ta tìm hiểu mà rút ra những bài giáo lý đem ra thực
hành, để chúng ta được cộng tác với Thiên Chúa góp phần làm hoàn hảo công
trình sáng tạo của Ngài, đó là Thiên
Đường nơi chúng ta được dung thân, vì chúng ta tin Hội Thánh (Mầu Nhiệm Nước
Thiên Chúa) có kho báu Lời Chúa, có ngọc quý Thánh Thể. Chung kết đời ta gặp
phúc hay họa là do thời gian sống trên đời, kho báu Lời Chúa và ngọc quý Thánh
Thể ta có tậu được hay không. Điều này còn lệ thuộc vào :
- Phải
ra sức tận lực tìm hiểu Lời Thiên Chúa.
- Phải
dồn hết tâm lực đón nhận Thánh Thể.
1/ TA PHẢI RA SỨC TẬN LỰC TÌM HIỂU LỜI THIÊN CHÚA
Đức Giêsu nói : “Nước Trời giống như chuyện kho báu chôn giấu
trong ruộng. Có người kia gặp được thì liền chôn giấu lại, rồi vui mừng đi bán
tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy” (Mt 13,44 : Tin Mừng).
Sở dĩ có kho báu chôn trong ruộng mà
chủ không biết là vì từ năm 734 đến 582 trước Công nguyên, dân Do Thái bị lưu
đày bên Babylon, trong thời gian lưu lạc này nhiều người giàu có đã tích trữ
của báu vào hũ rồi đem chôn giấu trong ruộng của mình, hy vọng một ngày nào đó
trở về sẽ tìm lại được ! Nhưng không dè thời gian lưu đày suốt 40 năm, nhiều
chủ có kho báu đã chết hoặc con cháu họ sau này không biết chỗ chôn giấu để tìm
lại. Do đó, vào thời Đức Giêsu, ai tìm được kho báu là một kỳ thú!
Người đi cày mướn là hình ảnh kẻ
nghèo ra sức tận lực làm việc, chắc chắn là qua nhiều năm chân lấm tay bùn, với
cái cày trên tay đã từng chạm vào đá, hay vật cản chìm sâu dưới ruộng, mỗi lần
như thế họ dừng tay cày cúi xuống bới móc, mà chỉ thêm mệt nhọc. Nhưng lần kia
anh ta moi được kho báu, mừng rỡ quá, liền bán tất cả những gì đang có để mua
thuở ruộng đó. Chủ ruộng nghĩ mình bán được giá thì mừng, nhưng không mừng bằng
người đi cày chiếm được kho báu. Như thế, người cày khôn hơn chủ ruộng nhờ anh
nỗ lực làm việc. Thế thì nếu ta ra sức tận lực tìm hiểu Lời Chúa, chắc chắn ta
cũng reo vui như thánh Phaolô : “Ôi, thẳm
sâu thay sự giàu có khôn ngoan, thượng trí của Thiên Chúa” (Rm 11,33a), vì
“Lời Chúa có sức xây dựng và ban phần cơ
nghiệp giữa những kẻ được tác thánh hết thảy” (Cv 20,32b : Bản dịch NTT).
Kìa vua Salômôn được thế quyền vua
cha Đavid, ông cảm thấy mình còn non trẻ không đủ sức cáng đáng việc nước, ông
cầu xin với Thiên Chúa, nhưng không xin như người đời được PHÚC bách chiến bách
thắng quân thù; được LỘC giàu có, để triều đại của ông hùng mạnh ; được sống
THỌ để nghe dân tung hô muôn năm. Nhưng ông chỉ xin Chúa cho có tấm lòng biết
nghe, điều đó đẹp lòng Chúa, nên Ngài ban cho ông giàu có và khôn ngoan đến nỗi
không ai sánh được với ông, cả những điều ông không xin Chúa cũng cho hơn lòng
ông mơ ước (x 1V 3,5.7-12 : Bài đọc I).
Mẫu cầu xin của vua Salômôn phải
được nhân lên nơi những người Công Giáo, vì Đức Giêsu đã nói : “Ai yêu mến Thầy sẽ giữ Lời Thầy và Cha Thầy
sẽ yêu mến người ấy, và Chúng Ta sẽ đến với nó, và sẽ đặt chỗ nơi mình nó”
(Ga 14,23). Như thế đối với Chúa thì “vô mộ bất tri” khác với lãnh vực trần thế
thì “vô tri bất mộ”.
* Triết gia Kierkegaard nói :
- “Mọi vấn đề ăn thua với cuộc sống, hệ tại chỗ đam mê. Suy
nghĩ về vấn đề gì mà không đam mê thì không suy nghĩ gì cả”.
- “Điều quan trọng của cuộc đời là biết học làm một Kitô hữu.
Nếu quên ý nghĩa tôn giáo là quên ý nghĩa cuộc sống”.
- “Thiên Chúa chúc phúc cho con người không phải chỉ khi nào
nó gặp được Ngài, nhưng ngay lúc nó cất bước đi tìm Ngài”.
* Thánh Tôma Tiến sĩ nói :
- Người trí thức có ba việc phải làm : Học
điều mình tin ; Hiểu điều mình yêu ; Mến
việc minh làm.
- Một kiến thức bất toàn về mầu nhiệm cao
siêu còn hơn sự ngu dốt hoàn toàn.
* Thánh Augustin nói :
Ở đâu có tình yêu, ở
đó hết khó nhọc, và giả như có khó nhọc thì lại yêu chính sự khó nhọc ấy.
* Đức Khổng nói :
Biết mà học không bằng
ham mà học ; ham mà học không bằng yêu mà học.
2/ PHẢI DỒN HẾT TÂM LỰC
ĐÓN NHẬN THÁNH THỂ.
Đức Giêsu nói : “Nước Trời lại cũng giống như chuyện một
thương gia đi tìm ngọc đẹp. Tìm được một viên ngọc quý,ông ta ra đi,bán tất cả
những gì mình có mà mua viên ngọc ấy” (Mt 13,45-46 : Tin Mừng). Không có
loại ngọc nào trên đời quý giá sánh với Chúa Giêsu Phục Sinh, mỗi ngày ta được
rước Ngài vào lòng. Anh què ngồi nơi Cửa Hoa đền thờ Giêrusalem ngửa tay xin
ông Phêrô và Gioan bố thí tiền bạc, chắc chắn lúc đó các Tông Đồ không thiếu
của vì người ta bán đất bán nhà dâng cúng, thế mà ông Phêrô lại nói : “Tiền bạc tôi không có nhưng nhân danh Chúa
Giêsu anh đứng dậy mà đi” (x Cv 3). Như thế sứ mệnh chính của Hội Thánh
không phải là thu góp tiền của để chỉ chăm lo người nghèo, mà tiền của phải làm
cho nó thành phương tiện đưa Chúa đến cho đồng loại. Để ai được Chúa Kitô chộp
lấy mới thực là quan trọng (x Pl 3,12).
Vậy qua hai dụ ngôn kho báu và ngọc quý đều nhằm nhấn mạnh : Ta
phải làm hết cách, đầu tư mọi khả năng để đón nhận được Lời Chúa và được Chúa
Giêsu Phục Sinh ở cùng. Vì thế lời cầu nguyện đầu Lễ hôm nay chủ tế nhân danh
cộng đoàn thưa cùng Chúa : “Xin mở lòng
nhân hậu mà hướng dẫn chúng con, để khi biết cách dùng của cải chóng qua đời
này, chúng con đã gắn bó với của cải muôn đời tồn tại”. Như thế ta phải đạp
đổ mọi giá trị trần thế cho tâm hồn được giải thoát, và quảng đại dành thời giờ
đi dự Lễ với lòng yêu mến khao khát Chúa mà thôi. Tiếng kêu “Ta khát” của Chúa Giêsu lúc Ngài dâng Lễ
trên thập giá (x Ga 19,28) phải được vọng lại tâm hồn những người Công Giáo : “Con khát Chúa”, mới thực là người xứng
đáng đi dự Lễ. Bởi lẽ ta xác tín rằng : Chỉ được hiệp thông Thánh Thể mới thực
sự được Chúa ở cùng, chính Ngài biến dữ ra lành cho ta, như lời thánh Tông Đồ
đã xác tín : “Với ai yêu mến Thiên
Chúa,thì Người đồng công cộng tác biến mọi sự ra tốt đẹp. Vì những
ai Người đã biết từ trước, thì Người đã tiền định cho họ nên đồng hình đồng
dạng với Con của Người, để Con của Người làm trưởng tử giữa một đàn em đông
đúc. Những ai Thiên Chúa đã tiền định, thì Người cũng kêu gọi; những ai Người
đã kêu gọi, thì Người cũng làm cho nên công chính; những ai Người đã làm cho
nên công chính, thì Người cũng cho hưởng phúc vinh quang” (Rm 8,28-30 : Bài
đọc II).
Kẻ nào không đón nhận được Tin Mừng
Hội Thánh rao giảng và không rước Chúa Giêsu Phục Sinh vào tâm hồn, thì chắc
chắn cả hồn xác nó sẽ như cỏ lùng bị quăng vào lửa thiêu đi (x Mt 13,30), hoặc
như cá xấu người ta lựa vứt ra ngoài, đó là hình ảnh đến ngày cánh chung khi
đến giờ chết của mỗi người, hoặc ngày Chúa Giêsu trở lại trần gian lần II, các Thiên
thần sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ người công chính, rồi
quăng chúng vào lò lửa, ở đó chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Nhưng phúc hay
họa còn tùy thuộc vào mỗi người khám phá ra ý Chúa từ Tân Ước nhìn về Cựu Ước,
để rồi thực hành hay không, như Đức Giêsu nói : “Giống như chủ nhà kia lấy ra từ kho tàng của mình cả cái mới (Tân Ước)
lẫn cái cũ (Cựu Ước)” (Mt 13,52 : Tin Mừng).
Thủ
môn bóng đá Carlos người Argentina
giỏi nhất thế giới vào năm 1999, người ta dám mua anh đến 50 triệu dollars
trong một năm! Thế mà anh sống rất đơn giản, chỉ thích ăn rau salade, nên người
ta gọi anh là Cầu Thủ Salade ! Anh không la cà ở các hộp đêm, không thích nhậu
nhẹt ! Có người tò mò hỏi :
-
Tại sao anh không thích hưởng thụ?
Anh
vui vẻ trả lời :
-
Tôi thích Lời Chúa hơn, tôi được thành công là do tôi tin và sống lời Thánh
vịnh 1,2-3 : Ai suy gẫm Lời Chúa đêm ngày, người ấy làm chi cũng thành công !
Cuối
cùng anh đã xin vào Dòng Tu. Rõ ràng anh đã chọn Chúa hơn là tiền bạc và danh
vọng!
(trích báo Thể Thao số tháng 6 năm 1999).
Vậy
ta hãy cầu xin Chúa cho ta có trái tim biết nghe Lời : “Luật Pháp của Ngài, lạy Chúa con
yêu chuộng dường bao” (Tv 119/118,97a : Đáp ca), là ta đã được tậu được kho
báu, và khi đã được kết hợp với Chúa Giêsu Thánh Thể thì được cùng với Ngài mà
tạ ơn : “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, Con
xin ngợi khen Cha, vì Cha đã mạc khải mầu nhiệm Nước Trời cho những người bé
mọn” (Mt 11,25: Tung Hô Tin Mừng).Vì ta đã “trúng số” mua được “Ngọc Quý” nhất trên đời,nếu không ta như cá xấu bị loại đi!
THUỘC LÒNG.
Vua Salômôn không xin Phúc-Lộc-Thọ, chỉ xin Chúa cho ông tấm
lòng biết nghe, bởi thế Chúa ban cho ông giàu có và khôn ngoan đến nỗi không ai
sánh được với ông, và cả những điều ông không xin Chúa cũng ban cho. (x 1V 3,9-13).
http://phaolomoi.net
Lm Giuse Đinh
Quang Thịnh