BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC : Cv 13, 13-25
13
Bấy giờ, từ Pa-phô, ông Phao-lô và các bạn đồng hành vượt biển đến Péc-ghê miền
Pam-phy-li-a. Nhưng ông Gio-an bỏ các ông mà về Giê-ru-sa-lem.14 Còn
hai ông thì rời Péc-ghê tiếp tục đi An-ti-ô-khi-a miền Pi-xi-đi-a. Ngày sa-bát,
hai ông vào hội đường ngồi tham dự.15 Sau phần đọc sách Luật và sách
Các Ngôn Sứ, các trưởng hội đường cho người đến nói với hai ông: "Thưa anh
em, nếu anh em muốn khuyên nhủ dân điều gì, xin cứ nói."
16 Ông Phao-lô đứng dậy, giơ tay xin mọi người lưu ý,
rồi nói:17 Thiên Chúa của dân Ít-ra-en đã chọn cha ông chúng ta, đã
làm cho dân này thành một dân lớn trong thời họ cư ngụ ở đất Ai-cập, và đã giơ
cánh tay mạnh mẽ của Người mà đem họ ra khỏi đó.18 Và trong thời
gian chừng bốn mươi năm, Người đã nuôi dưỡng họ trong sa mạc.19 Rồi
Người đã tiêu diệt bảy dân tộc ở đất Ca-na-an và ban đất của chúng cho họ làm
gia sản:20 tất cả đã xảy ra trong khoảng bốn trăm năm mươi năm. Sau
đó, Người ban cho họ các vị thủ lãnh cho đến thời ngôn sứ Sa-mu-en.21
Rồi họ đòi có vua, Thiên Chúa ban cho họ ông Sa-un, con ông Kít thuộc chi tộc
Ben-gia-min, trị vì bốn mươi năm.22 Sau khi truất phế vua Sa-un,
Người đã cho ông Đa-vít xuất hiện làm vua cai trị họ. Người đã làm chứng về ông
rằng: Ta đã tìm được Đa-vít, con của Gie-sê, một người đẹp lòng Ta và sẽ thi
hành mọi ý muốn của Ta.23 Từ dòng dõi vua này, theo lời hứa, Thiên
Chúa đã đưa đến cho Ít-ra-en một Đấng Cứu Độ là Đức Giê-su.24 Để dọn
đường cho Đức Giê-su, ông Gio-an đã rao giảng kêu gọi toàn dân Ít-ra-en chịu
phép rửa tỏ lòng sám hối.25 Khi sắp hoàn thành sứ mệnh, ông Gio-an
đã tuyên bố: "Tôi không phải là Đấng mà anh em tưởng đâu, nhưng kìa Đấng
ấy đến sau tôi, và tôi không đáng cởi dép cho Người”.
ĐÁP CA : Tv 88
Đ. Lạy
Chúa, tình thương Chúa, đời đời con ca tụng. (x c 2a)
2 Tình
thương Chúa, đời đời con ca tụng,qua muôn ngàn thế hệ miệng con rao giảng lòng
thành tín của Ngài.3 Vâng con nói: "Tình thương ấy được xây
dựng tới thiên thu,lòng thành tín Chúa được thiết lập trên trời."
21 Ta đã
tìm ra nghĩa bộc Đa-vít,đã xức dầu thánh tấn phong Người; 22 Ta sẽ
không ngừng đưa tay nâng đỡ,tay quyền năng củng cố vững vàng.
25 Ta sẽ
yêu thương Người và giữ lòng thành tín,nhờ danh Ta, Người được thêm uy vũ. 27
Người sẽ thưa với Ta: "Ngài chính là Thân Phụ,là Thiên Chúa con thờ, là
núi đá cho con được cứu độ! "
BÀI GIẢNG
THẦN QUYỀN LÃNH ĐẠO HỘI THÁNH
Quyền lãnh đạo trong Hội Thánh không
phát xuất từ loài người,nói cách khác không do tập thể người đời bầu chọn thay
mặt dân để lãnh đạo Hội Thánh, mà là do Thiên Chúa tuyển chọn. Cụ thể ông Phaolô
được đề cử phát biểu trước mặt cộng đoàn dân Chúa trong hội đường, ông nói : “Thưa đồng bào Israel, các vị kính giới Thiên Chúa
xin hãy nghe : dân tộc chúng ta được Chúa cho thịnh đạt trong thời cư ngụ tại
Ai-cập. Nhưng Ai-cập đã bắt cha ông chúng ta làm nô lệ, thì Chúa sai ông Mô-sê
giải phóng cho dân tộc,dẫn về miền đất Hứa ; sau đó Chúa lại ban cho dân tộc
chúng ta có các thẩm phán lãnh đạo ; dân xin có vua, Chúa chiều ý dân, Ngài bảo
ngôn sứ Samuel chọn ông Saun làm thủ lãnh, nhưng ông đã bất trung với Chúa,
Chúa lại chọn Đavid, trở thành một vị vua xuất sắc nhất lãnh đạo dân Ngài, và
từ dòng dõi Đavid, Chúa hứa ban cho chúng ta Vị Cứu Tinh là Đức Giê-su, ông
Gioan không xứng đáng cởi quai dép cho Ngài” (Cv 13, 13-25 : Bài đọc).
Như
thế ông Phaolô muốn dẫn mọi người đến niềm tin vào Chúa Giêsu là Vị Lãnh Đạo
cuối cùng của Israel.
Nói cách khác, ngoài Chúa Giêsu không ai chăn dắt, chăm sóc Israel. Nhưng Ngài không chỉ chăm
sóc Israel,
mà còn muốn đưa mọi dân tộc về đoàn chiên của Ngài, như Ngài nói : “Tôi còn những chiên khác chưa thuộc ràn này,
tôi phải đem chúng về một ràn, để chỉ có một ràn chiên và một chủ chiên”
(Ga 10,16).
Trong
Tin Mừng Gioan, ông không ghi danh sách các môn đệ Chúa chọn, vì ông muốn xác
định rằng : trong loài người, chỉ có Chúa Giêsu xứng danh là Môn Đệ, là Tông
Đồ, là Thủ Lãnh. Ai muốn được danh này, người ấy phải là hiện thân Chúa Giêsu,
như Ngài nói : “Ai chịu lấy kẻ Ta sai đến
là chịu lấy Ta, mà ai chịu lấy Ta, tức là chịu lấy Đấng đã sai Ta” (Ga
13,20: Tin Mừng). Đức Giêsu xác định như thế rõ ràng Ngài buộc mọi người phải
tùng phục quyền bính trong Hội Thánh, được thể hiện qua hàng giáo phẩm, vì
quyền của Hội Thánh là Thần quyền, khác biệt và cao trọng hơn thế quyền.
Ông Phaolô tuy được danh là Tông Đồ, vì ông không thụ
giáo với một người phàm nào, nhưng nhờ được Đức Giêsu trực tiếp mạc khải cho (x
Gl 1,12), bởi lẽ Chúa muốn biệt riêng ông để đi giảng Tin Mừng cho dân ngoại (x
Gl 2, 2.7). Nhưng ông vẫn xác tín rằng : “Tôi
phải lên Giêrusalem để trình bày mạc khải tôi đã nhận được riêng với vị có thế
giá (nhất là với ông Phêrô) kẻo mình xưa nay đã từng bôn ba mà lại ra hư luống!”
(x Gl 2,1-2) Điều này ông Phaolô đã nhấn mạnh : mọi người phải tùng phục thủ
lãnh Chúa chọn, tùng phục Thần quyền. Tuy nhiên, không có nghĩa là các ngài làm
gì, bảo gì, chúng ta cũng phải “bẩm, dạ,
con xin vâng, vì cha nói là Chúa nói!” Chính ông Phaolô dám cự lại thủ lãnh Phêrô trước mặt mọi người, vì : Ông
Phêrô đã nhận được mạc khải của Chúa phải bỏ việc cắt bì cho dân ngoại, miễn là
họ tin vào Đức Giêsu là Đấng Cứu Độ duy nhất, nhờ lời rao giảng của các Tông
Đồ, thì cứ ban Thánh Tẩy cho họ, nên không còn phân biệt họ là dân ngoại hay Do
Thái nữa. Thế mà khi ông Phêrô đến Antiokia cùng dùng bữa với người dân ngoại
mới trở lại, vừa thấy ông Phaolô xuất hiện, liền lẻn ra sau tách mình riêng ra,
vì e sợ giới cắt bì, làm cho những người Do Thái khác cũng ra trò giả tảng, giả
vờ như ông Phêrô, đến nỗi làm cho cả ông Barbana cũng bị lôi cuốn mà giả bộ như
họ! (x Gl 2,11-13). Bởi đó mà ông Phaolô dám cự lại ông Phêrô, chỉ vì ông sống
Lời Kinh Thánh : “Các ngươi phải xét xử
cho công bằng, đừng nể mặt những người
quyền cao chức cả” (Lv 19,15). Bởi vì yêu hoa không có nghĩa là yêu cả con sâu nằm trong bông hoa, nhưng phải
diệt con sâu đó, dù có phải làm rụng phấn hoa.
Dựa
vào Giáo Lý của Hội Thánh, ta biết : “Giám
mục Roma, vị thủ lãnh của Giám mục Đoàn, hưởng ơn bất khả ngộ do nhiệm vụ của ngài
; khi với tư cách là mục tử và thầy dạy tối cao của mọi Kitô hữu, để củng cố
anh em mình vững mạnh trong Đức Tin, ngài công bố một điểm giáo thuyết về Đức
Tin và phong hóa bằng một phán quyết chung thẩm. Ơn bất khả ngộ được Chúa hứa
ban cho Hội Thánh cũng có nơi Giám mục Đoàn, khi các ngài thi hành Huấn quyền
tối thượng kết hợp cùng với Vị kế nhiệm thánh Phêrô, nhất là trong Công Đồng
chung. Khi Hội Thánh dùng Huấn quyền tối thượng để đề ra một điều gì “phải tin bởi do Thiên Chúa mạc khải”, và
là giáo huấn của Chúa Kitô, chúng ta phải lấy Đức Tin mà vâng phục các định tín
ấy” (x GLHT số 891).
Tuy
nhiên, trong Hiến Chế Ánh Sáng Muôn Dân số 25 của Công Đồng Vat.II đã nói lên
cái thân phận yếu đuối mỏng dòn của các thủ lãnh, vì còn mang thân phận loài
người : “Nếu đời sống xã hội giúp nhiều
cho con người chu toàn sứ mệnh của mình, kể
cả sứ mệnh tôn giáo nữa, thì ta cũng không thể phủ nhận rằng con người vì
hoàn cảnh xã hội họ đang sống và tiêm nhiễm ngay từ thuở thiếu thời, nên nhiều
khi xa lánh không làm điều thiện, và bị lôi kéo làm điều ác. Những xáo trộn
trên phát sinh do ích kỷ và kiêu căng của con người, đó là những nguyên nhân
làm cho môi trường xã hội ra vẩn đục. Những cám dỗ này nếu không cố gắng liên
lỉ, và không có ơn thánh trợ giúp, sẽ không thể lướt thắng được”.
Vì thế
vào thời Tân Ước, Hội Thánh của Chúa có lúc bóng đen tội lỗi phủ xuống từ vị
lãnh đạo Hội Thánh là Đức Giáo hoàng. Đau lòng nhất là từ năm 1378 – 1417 (suốt
39 năm), Hội Thánh có ba Giáo hoàng, một ở Ý, một ở Pháp, một ở Bỉ, ông nào
cũng tự xưng mình là người kế vị thánh Phêrô. Sóng gió ấy rồi cũng qua đi, vì
Chúa là Mục Tử, là Thủ Lãnh tối cao của Hội Thánh. Trong Hiến Chế Hội Thánh số
8, Giáo Hội khiêm tốn nhìn nhận rằng : “Chúa
Kitô thánh thiện, vô tội, tinh tuyền (Dt 7,26), không hề phạm tội (2Cr 5,21),
chỉ đến để đền tội lỗi dân chúng (Dt 2,17), còn Giáo Hội vì ôm ấp những kẻ có tội trong lòng, nên vừa thánh thiện,
vừa phải luôn thanh tẩy mình. Do đó, Giáo Hội luôn thực hiện việc sám hối và
canh tân”. Thánh Ambrosio nói : “Hội
Thánh là cô gái điếm đồng trinh”.
Cho
nên nếu có ai hỏi tôi : Tại sao bạn tin vào Hội Thánh là một tổ chức có nhiều
gương xấu, không phải chỉ nơi giáo dân, mà ngay cả nơi các vị chủ chăn cao cấp
? Thì tôi trả lời : chính bởi những
gương xấu ấy mà tôi lại tin vào Hội Thánh hơn, vì nếu Hội Thánh là một tổ chức
của loài người, thì nó đã tự diệt từ lâu ! Nhưng Hội Thánh vẫn đứng vững, mà
không có tổ chức loài người nào bền vững được như thế, chỉ vì Hội Thánh là của
Thiên Chúa.
Đức Giêsu muốn thanh tẩy các môn đệ của Ngài bằng
cách để cho sự ác tấn công các ông, vì đến như Đức Giêsu vô tội, mà Ngài vẫn
còn cho phép kẻ ác làm hại, như Ngài đã nói với các môn đệ : “Quả thật, quả thật,Ta bảo các ngươi : tôi tớ
không lớn hơn chủ, kẻ được sai không lớn hơn người sai nó” (Ga 13,16 : Tin
Mừng). Lời ấy có nghĩa là kẻ ác đã tấn công Đức Giêsu, thì chúng cũng không tha
cho các môn đệ của Ngài. Như vậy, chỉ có môn đệ nào dám liều mạng vì Tin Mừng,
vì Thầy, mới xứng đáng là môn đệ Thầy, còn kẻ liều mạng vì 30 đồng bạc như
Giuda, thì hắn tự loại mình ra khỏi hàng môn đệ Chúa chọn. Đau khổ xót xa nhất
của Thầy Giêsu không phải là kẻ xa lạ, mà là khổ vì người Ngài tuyển chọn, như
Ngài nói : “Kẻ đã ăn bánh cùng Thầy, rồi
hất gót đạp vào mặt Thầy” (Ga 13,18 : Tin Mừng), thì các mục tử của Hội
Thánh trong mọi thời đại chắc chắn cũng có lúc cảm thấy đau khổ nhục nhã vì
“người nhà” của mình (x Mt 10,36).
“Lạy Chúa Kitô là Vị Chứng Nhân trung thành,
là Trưởng Tử trong số những người từ cõi chết chỗi dậy,Chúa đã yêu mến chúng
con,và đã lấy máu mình rửa sạch tội lỗi chúng con” (Kh 1,5ab : Tung Hô Tin
Mừng). Nên chúng con tin chỉ có Chúa là Mục Tử duy nhất, Vị Lãnh Đạo tối cao của
chúng con, Ngài hằng yêu thương bảo vệ, chăm sóc Hội Thánh hơn ông Hôsê yêu
vợ,nên chúng con vẫn vững tin mình được sống trong Hội Thánh là được lắng nghe
tiếng Chúa từ các vị mục tử Chúa đã đặt thay quyền Chúa (x Lc 10,16), dù nơi
các vị đó còn có lối sống bất xứng, Chúa vẫn bảo chúng con : “Ký lục và Biệt phái ngự tòa Môsê, vậy mọi
điều họ nói với các ngươi, các ngươi hãy làm theo và giữ lấy ; nhưng các ngươi
đừng làm theo hành vi của họ: vì họ nói mà lại không làm” (Mt 23,2-3). “Lạy Chúa,tình thương Chúa đời đời con ca
tụng” (Tv 89/88,2a : Đáp ca).
THUỘC LÒNG
Đức
Giêsu nói : “Ký lục và Biệt phái ngự tòa Môsê, tất cả những gì họ nói, anh em hãy
làm, hãy giữ, còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không
làm, họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ lại không
buồn động ngón tay vào” (Mt 23,2-3).
http://phaolomoi.net
Lm GIUSE
ĐINH QUANG THỊNH