BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC I : Gv.1,2 ; 2,21-23
1
2 Ông
Qohelet nói : Phù vân, rất mực phù vân. Phù vân rất mực phù vân ; thảy là phù
vân !
2
21 Quả
thế, kìa một người đã phải lao nhọc với tất cả khôn ngoan, hiểu biết và thành
công, thế rồi nó phải làm của riêng cho con người không phải mảy may lao nhọc
vì đó ! Điều ấy nữa cũng là phù vân và đại họa.22 Phải, còn gì cho người phàm sau tất cả công lênh và
ưu tư lòng trí đã đổ ra khi phải lao nhọc ở dưới ánh dương ? 23 Vì
chưng trọn kiếp những đớn đau và ưu phiền làm như dịch vụ ! Cả ban đêm, lòng
cũng không được ngủ yên. Điều ấy cũng là phù vân.
ĐÁP CA : Tv 89
Đ. Lạy Chúa, trải qua bao thế hệ,
Ngài vẫn là nơi chúng con trú ẩn. (c.1)
3 Chúa bắt phàm nhân trở về cát
bụi, Ngài phán bảo: "Hỡi người trần thế, trở về cát bụi đi! " 4
Ngàn năm Chúa kể là gì, tựa hôm qua đã qua đi mất rồi, khác nào một trống canh thôi!
5 Ngài cuốn đi, chúng chỉ là giấc
mộng, như cỏ đồng trổi mọc ban mai, 6 nở hoa vươn mạnh sớm ngày,
chiều về ủ rũ tàn phai chẳng còn.
12 Xin dạy chúng con đếm tháng ngày
mình sống, ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan. 13 Lạy Chúa, xin trở
lại! Ngài đợi đến bao giờ? Xin chạnh lòng thương xót những tôi tớ Ngài đây.
14 Từ buổi mai, xin cho đoàn con
được no say tình Chúa,để ngày ngày được hớn hở vui ca. 17 Xin cho
chúng con được vui hưởng lòng nhân hậu của Chúa là Thiên Chúa chúng con. Việc
tay chúng con làm, xin Ngài củng cố,
BÀI ĐỌC II : Cl.3,
1-5.9-11
Thưa anh em, 1 anh em đã được trỗi dậy cùng với
Đức Ki-tô, nên hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới, nơi Đức Ki-tô đang ngự
bên hữu Thiên Chúa.2 Anh em hãy hướng lòng trí về những gì thuộc
thượng giới, chứ đừng chú tâm vào những gì thuộc hạ giới.3 Thật vậy,
anh em đã chết, và sự sống mới của anh em hiện đang tiềm tàng với Đức Ki-tô nơi
Thiên Chúa.4 Khi Đức Ki-tô, nguồn sống của chúng ta xuất hiện, anh
em sẽ được xuất hiện với Người, và cùng Người hưởng phúc vinh quang.
5 Vậy anh em hãy giết chết những gì
thuộc về hạ giới trong con người anh em: ấy là gian dâm, ô uế, đam mê, ước muốn
xấu và tham lam; mà tham lam cũng là thờ ngẫu tượng.
9
Anh em đừng nói dối nhau, vì anh em đã cởi bỏ con người cũ với những hành vi
của nó rồi,10 và anh em đã mặc lấy con người mới, con người hằng
được đổi mới theo hình ảnh Đấng Tạo Hoá, để được ơn thông hiểu.11
Vậy không còn phải phân biệt Hy-lạp hay Do-thái, cắt bì hay không cắt bì, man
di, mọi rợ, nô lệ, tự do, nhưng chỉ có Đức Ki-tô là tất cả và ở trong mọi
người.
BÀI GIẢNG
TRÁNH
MỌI THAM LAM !
Tội
tham là cách sống lợi dụng quyền thế, tìm mánh khoé kể cả bất chính để chiếm
đoạt, vơ vét mọi lợi lộc trần gian cho thân xác hưởng thụ, hoặc tôn thờ trông
cậy nó như vị thần bảo hộ duy nhất.
Muốn
sống Lời Chúa dạy : “Giữ mình tránh mọi tham lam” (Lc 12,15 : Tin Mừng), ai cũng
phải tránh ba cách chiếm đoạt bất chính này: Chiếm đoạt của người khác;
Chiếm đoạt vinh quang của Thiên Chúa và ; Chiếm đoạt sự sống của linh hồn.
1.
CHIẾM
ĐOẠT SỰ SỐNG CỦA NGƯỜI KHÁC :
Sở
dĩ Đức Giêsu không ủng hộ người đến xin Ngài can thiệp : đòi anh phải chia gia
tài cho em theo Luật: “Anh cả được 2/3, còn em được 1/3” (x Dnl 21,17). Nên Ngài hỏi lại: “Ai đặt tôi làm làm thẩm phán hay
làm trọng tài trên các anh?”
(Lc 12,14 : Tin Mừng), vì ba lý do :
a- Đừng nô lệ vào của đời này. Đức Giêsu nói thế là Ngài muốn
nhắc lại bối cảnh cha ông họ thuở sống bên Ai Cập, vì giàu có mà phải làm nô
lệ. Lần kia, ông Môsê đánh chết một tên lính Ai Cập áp bức dân tộc ông. Nhưng
hôm sau, ông Môsê thấy hai người Do Thái ẩu đả nhau, ông đứng ra can ngăn, thì
họ lại phản đối ông mà nói : “Ai đặt ông
làm thẩm phán hay làm trọng tài trên chúng tôi ?” (x Xh 2,14 = Lc 12,14 :
Tin Mừng). Như thế Đức Giêsu muốn nói : đừng vì quyền lợi vật chất mà anh em
con một cha gây bất hòa với nhau. Sứ mệnh của Ngài như ông Môsê dẫn dân ra khỏi
cảnh giàu sang như thời làm nô lệ ở Ai
Cập, để ra đi trong cảnh nghèo khó suốt 40 năm trong sa mạc mới tiến vào vùng
đất Chúa hứa ; nay Đức Giêsu cũng muốn dẫn loài người ra khỏi thế gian về Trời,
thì đừng bám víu vào của đời này, trông đợi vào nó như thần hộ mệnh, chẳng khác
gì người giàu có được mùa tích vào kho lẫm, rồi ru hồn : “Mình bây giờ ê chề của cải dư xài nhiều năm, thôi cứ nghỉ ngơi ăn uống
vui chơi cho đã” (Lc 12,18-19 : Tin Mừng).
b- Anh em trong một gia đình phải được bình đẳng về
quyền lợi trên tài sản của cha mẹ. Vì chia của theo luật Do Thái thì
không công bằng, không bác ái. Ý Chúa phải là :
v Công
bằng : Anh em con một
gia đình, thì gia tài của cha mẹ phải chia đồng đều không phân biệt nam nữ,
không lấy quyền anh chị mà đòi phần hơn.
v Bác ái : Người mạnh phải nhường cho kẻ yếu;
người giầu phải nhường cho kẻ nghèo; người có thân thế phải nhường cho kẻ cô thế cô thân.
Người Công
Giáo càng không được bắt chước cách đối xử của người quyền cao chức cả trong xã
hội đối với những kẻ bị trị, vì thường người có quyền thế dùng Luật bắt giam
một đứa nghèo ăn cắp vặt, cho tù mút chỉ! Trong khi nhiều kẻ nắm quyền dựa trên
luật pháp quốc gia làm thâm thủng công quỹ, gây tác hại cho bao người, thế mà
vẫn sống phây phây, lại còn được kẻ này người nọ bẩm báo, đưa rước!?
c-
Của cải trần gian là để cho mọi người
hưởng dụng. Giáo lý
Công Đồng Vat.II, trong Hiến Chế Vui Mừng Và Hy Vọng số 69 dạy : “Thiên Chúa đã đặt định trái đất thuộc quyền
sử dụng của mọi người và mọi dân tộc. Chính vì thế, của cải được tạo dựng phải
được phân phối cho tất cả mọi người một cách hợp lý theo luật công bằng là luật
đi liền với Đức Ái. Khi sử dụng của cải, con người phải coi của cải vật chất mà
mình làm chủ một cách chính đáng, không chỉ như của riêng mình, nhưng còn là
của chung nữa” .
Thế
mà ông phú hộ được mùa đã không biết chia sẻ cho đồng loại, chỉ biết tích trữ
vào kho thật lớn và coi đó như thần hộ mệnh, tha hồ hưởng thụ. Loại người này
bị Đức Giêsu kết án : “Tên ngốc, đêm nay
hồn ngươi ra khỏi thế gian thì của cải ngươi tích trữ thuộc về tay ai ?” (x
Lc 12,16-20).
2.
CHIẾM
ĐOẠT VINH QUANG THIÊN CHÚA.
a-
Một ngày Chúa cho người ta 24 giờ, ít ra phải có một giờ đi dự Lễ để tôn vinh
Chúa, nhưng hầu hết người ta nói: 24 giờ chưa đủ để làm hết việc trần thế, thậm
chí người giầu không đủ giờ để tích trữ của cải, chứ không phải vì nghèo làm
ngày không đủ tranh thủ làm đêm mà vẫn thiếu!
b-
Luật Môsê dạy: “Dâng vào nhà thờ 1/10 của cải làm ra” (x Dnl.14,22t). Ngày nay luật
này người Tin lành vẫn giữ, nên họ luôn có qũy để phục vụ trong việc truyền bá
Tin Mừng! Còn người Công Giáo liệu có được mấy người ý thức dành bao nhiêu phần
trăm thu nhập để xung vào việc phát triển Phúc Âm, xây dựng Hội Thánh? Chúng ta
phải biết rằng: Hội Thánh được xây dựng trên hai thực thể : Hữu hình và vô
hình, như thân xác kết hợp với linh hồn (x HCHT số 8). Nó như đôi cánh chim,
chim mà gẫy một cánh thì làm sao bay được!?
Nhìn
vào thực tế, phần lớn người Công Giáo được Chúa trao của cải vào tay, họ chỉ
biết dùng làm thỏa mãn những nhu cầu của thân xác.Thậm chí điều răn thứ 5 của
Hội Thánh (Điều Răn mới) dạy giáo dân có trách nhiệm đóng góp tài sản cho nhu
cầu Hội Thánh tùy theo khả năng và lòng mến (x GLHT số 2041-2043). Luật mới này
được công bố từ năm 1992 cho đến nay mà chưa thấy cộng đoàn nào đọc, có lẽ vì
sợ phải đóng góp!
3.
CHIẾM
ĐOẠT CỦA NUÔI LINH HỒN.
a-
Bỏ đói linh hồn: Đa số nhân loại kể cả người Công
Giáo, họ không biết rằng linh hồn cần của ăn hơn thân xác, thế mà xác thì không
bỏ đói một bữa nào ; còn hồn nào có được nuôi dưỡng bởi Lời Chúa và ơn Chúa ban
qua các Bí tích, nhất là Thánh Thể ?!
b- Không
dùng của vật chất để nuôi linh hồn: Hỏi có mấy người sống Đạo như:
- Ông Giakêu khi được Đức Giêsu ghé thăm, ông
đã bán gia tài đền bù gấp bốn lần cho những người ông làm thiệt hại, và ông
chia cho kẻ nghèo nửa phần gia tài, nên
được Ngài khen và xác nhận : “Hôm
nay cả nhà này được cứu độ, vì ông này mới thực là dòng giống của Abraham” (x Lc 19,9).
- Bà Linh Dương khi còn sống đã may quần áo
tặng người nghèo,nên khi qua đời, bà được cả cộng đoàn đi tìm ông Phêrô đến
cùng cầu nguyện Chúa cho bà được sống lại (x Cv 9,36t).
Vậy
những kẻ chiếm đoạt sự sống của người khác, chiếm đoạt vinh quang Thiên Chúa,
chiếm đoạt của nuôi linh hồn mình, đã không biết làm giàu nơi Thiên Chúa (x Lc 12,21
: Tin Mừng), thì mọi sự thuộc về họ, kể cả con người của họ cũng chỉ là phù vân
kèm theo án phạt. Xưa kia vua Salômôn, nhờ xin Chúa cho ông có tấm lòng biết
nghe, nên Chúa cho ông giàu có nhất, (x 1V 3,9-12), nhưng cuối cùng ông nhân
danh những người giầu qua lời dạy của ông trong sách Giảng Viên (Bài đọc I) như
sau: “Qohelet dạy (có nghĩa là cộng đoàn dạy): “Phù vân rất mực phù vân, ích
gì cho bao nhiêu vất vả ngược xuôi tìm kiếm sự đời, cuối cùng cũng chỉ là đớn
đau ưu phiền” (Gv 1,2; 2,21-23: Bài
đọc I). Vì lúc ấy họ không có Đức Kitô ở
cùng. Còn nay, Đức Kitô đang cầm quà đứng trước cửa nhà tâm hồn ta, “Ngài gõ cửa, ai mở thì Ngài vào dùng bữa tối
với nó,nó với Ngài” (Kh 3,20). Do đó thánh Phaolô dạy ta: “Hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng giới,
nơi Đức Kitô đang ngự bên hữu Chúa Cha, đừng chú tâm những gì thuộc hạ giới,
và sự sống mới của anh em hiện đang
tiềm tàng nơi Đức Ki-tô, Ngài là nguồn
sống của chúng ta xuất hiện. Anh em hãy giết chết những gì thuộc về hạ giới
trong con người anh em : ấy là gian dâm, ô uế, đam mê, ước muốn xấu và tham
lam, vì tham lam cũng là cách thờ ngẫu tượng. Anh em hãy cởi bỏ con người cũ
với hành vi của nó, mặc lấy con người mới theo hình ảnh Đấng Tạo Hóa, chỉ có Đức Kitô là tất cả và ở trong mọi người” (Cl 3,1-5.
9-11: Bài II).
Như
thế ai sống kết hợp với Đức Kitô, làm theo Lời Ngài dạy, thì của “PHÙ VÂN” trở
thành của “PHÙ HỘ” nhiều người, trong đó có họ là chính, vì họ đã làm cho vạn
vật góp phần tôn vinh Thiên Chúa (x Rm.8,18-25).
Truyện kể :
Một người phụ nữ sống độc thân, bà
sống bằng việc nhặt rau người ta bỏ lại sau buổi chợ, đưa về làm dưa bán. Ngày
nào bà cũng bận rộn vì đợi chợ tan, bà lượm lặt rau đưa về nhà, rồi bà lựa ra
từng loại mãi đến nửa đêm mới xong việc. Sáng sớm khi trời còn tối, bà đã gánh
hàng ra chợ bán, nên không còn giờ đi dự Lễ, cùng lắm miễn cưỡng đi Lễ Chúa
nhật vì sợ tội. Bà cứ sống như thế trong suốt 40 năm, tích góp mua được một số
vàng cất giấu. Khi chôn vàng ở đâu, bà đều ghi vào quyển sổ riêng để nhớ. Đêm
nọ, sau khi đã dọn hàng xong, bà lấy quyển sổ ra xem tài sản mình được bao
nhiêu và để ở những chỗ nào, bà lấy làm đắc tâm vì có một tài sản lớn. Quá buồn
ngủ, bà thiếp đi, để rơi quyển sổ xuống đất. Đêm ấy thần chết đến lôi bà ra
khỏi thế gian, khu xóm không ai biết. Mấy ngày sau khu xóm ai cũng ngửi thấy
mùi hôi thối, bảo nhau chạy đến xem chuyện gì, thì thấy cửa nhà bà đã bị cạy,
vào nhà ai cũng thấy đồ đạc đã có người thu dọn từ lúc nào, và bốn chân giường
đã có ai đào bới! Vì xác bà đã trương thối, nên người ta báo cho chính quyền.
Dĩ nhiên xác bà không được đưa vào Nhà Thờ vì quá nặng mùi, nên phải vội đưa đi
thiêu. Chẳng có mấy người đi theo quan tài, chỉ có con chó còn trung thành với
chủ. Thời gian sau, người cháu biết tin bà mất, anh ta đến nói với mọi người
rằng : “Bác tôi có một quyển sổ thường
ghi tài sản và những nơi chôn giấu vào đó!”
THUỘC LÒNG.
Không phải ai được sung túc, là đời sống người ấy
được bảo đảm chắc chắn nhờ nơi của cải. (Lc 12,15).
Lm GIUSE ĐINH QUANG THỊNH