BÀI ĐỌC 1 VÀ 2 (NẾU CÓ)
BÀI ĐỌC I : Dnl 30,10-14
10 Khi ấy, ông Mô-sê nói với dân
Ít-ra-en rằng : “Anh (em) hãy nghe tiếng Đức Chúa, Thiên Chúa của anh (em), mà
giữ những mệnh lệnh và thánh chỉ Người, ghi trong sách Luật này, miễn là anh
(em) trở về với Đức Chúa, Thiên Chúa của anh (em), hết lòng hết dạ.
11 Quả thế, mệnh lệnh tôi truyền cho
anh (em) hôm nay đây, không vượt quá sức lực hay ngoài tầm tay anh (em).12 Mệnh
lệnh đó không ở trên trời, khiến anh (em) phải nói: "Ai sẽ lên trời lấy
xuống cho chúng tôi và nói cho chúng tôi nghe, để chúng tôi đem ra thực hành? 13
Mệnh lệnh đó cũng không ở bên kia biển, khiến anh (em) phải nói: "Ai sẽ
sang bên kia biển lấy về cho chúng tôi và nói cho chúng tôi nghe, để chúng tôi
đem ra thực hành?14 Thật vậy, lời đó ở rất gần anh (em), ngay trong
miệng, trong lòng anh (em), để anh (em) đem ra thực hành.”
ĐÁP CA : Tv 18B
Đ. Huấn lệnh Chúa hoàn toàn ngay thẳng,
Làm hoan hỷ cõi lòng. (x c.9a)
8 Luật pháp Chúa quả là hoàn thiện,
bổ sức cho tâm hồn.Thánh ý Chúa thật là vững chắc, cho người dại nên khôn.
9 Huấn lệnh Chúa hoàn toàn ngay
thẳng, làm hoan hỷ cõi lòng.Mệnh lệnh Chúa xiết bao minh bạch, cho đôi mắt rạng
ngời.
10 Lòng kính sợ Chúa luôn trong
trắng, tồn tại đến muôn đời. Quyết định Chúa phù hợp chân lý, hết thảy đều công
minh,
11 Thật quý báu hơn vàng, hơn vàng y
muôn lượng,ngọt ngào hơn mật ong, hơn mật ong nguyên chất.
BÀI ĐỌC II :
Cl 1,15-20
15
Đức Giê-su Ki-tô là hình ảnh Thiên Chúa vô hình, là Trưởng Tử sinh ra trước mọi
loài thọ tạo, 16 vì trong Người, muôn vật được tạo thành trên trời
cùng dưới đất,hữu hình với vô hình. Dẫu là hàng dũng lực thần thiêng hay là bậc
quyền năng thượng giới, tất cả đều do Thiên Chúa tạo dựng nhờ Người và cho
Người. 17 Người có trước muôn loài muôn vật, tất cả đều tồn tại
trong Người.18 Người cũng là đầu của thân thể, nghĩa là đầu của Hội
Thánh ; Người là khởi nguyên, là trưởng tử trong số những người từ cõi chết
sống lại, để trong mọi sự Người đứng hàng đầu. 19 Vì Thiên Chúa đã muốn
làm cho tất cả sự viên mãn hiện diện ở nơi Người, 20 cũng như muốn
nhờ Người mà làm cho muôn vật được hoà giải với mình. Nhờ máu Người đổ ra trên
thập giá, Thiên Chúa đã đem lại bình an cho mọi loài dưới đất và muôn vật trên
trời.
BÀI TIN MỪNG
TUNG HÔ TIN MỪNG : x Ga 6,63c.68c
Hall-Hall
: Lạy Chúa, Lời Chúa là thần khí và là sự sống ; Chúa có những Lời đem lại sự
sống đời đời. Hall.
TIN MỪNG : Lc 10,25-37
25 Một hôm, có người thông luật kia
muốn thử Đức Giê-su mới đứng lên hỏi Người rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm
gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?” 26 Người đáp:
"Trong Luật đã viết gì? Ông đọc thế nào? "27 Ông ấy thưa:
"Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh
hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính
mình." 28 Đức Giê-su bảo ông ta: "Ông trả lời đúng lắm. Cứ
làm như vậy là sẽ được sống."
29 Tuy nhiên, ông ấy muốn chứng tỏ
là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng: "Nhưng ai là người thân
cận của tôi? "30 Đức Giê-su đáp: "Một người kia từ
Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột
sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết.31
Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người
này, ông tránh qua bên kia mà đi.32 Rồi cũng thế, một thầy Lê-vi đi
tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi.33 Nhưng một
người Sa-ma-ri kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng
thương.34 Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho
người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán
trọ mà săn sóc.35 Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ
quán và nói: "Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu,
thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác."36 Vậy theo ông
nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào
tay kẻ cướp? "37 Người thông luật trả lời: "Chính là kẻ đã
thực thi lòng thương xót đối với người ấy." Đức Giê-su bảo ông ta:
"Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy."
BÀI GIẢNG
CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI !
Con đường Đức Ái dẫn đến sự sống
đời đời khởi đi từ lúc ta lãnh Bí tích Thánh Tẩy và hoàn tất khi ta dự Lễ, để
phẩm giá của ta được trở nên hoàn hảo trong Chúa Giêsu Phục Sinh, nhờ đó ta có
khả năng tập họp đồng loại vào Hội Thánh để được chăm sóc chu đáo.
I. TA DÂNG THÁNH LỄ NHỜ VỚI TRONG
CHÚA GIÊSU, MỚI LÀ YÊU CHÚA THỰC.
Đức Giêsu trả lời cho một Luật sĩ
đến hỏi thử Ngài : “Thưa Thầy, tôi phải
làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?”(Lc 10,25 : Tin Mừng). Để
được sự sống đời đời làm gia nghiệp, Đức Giêsu dạy : “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh
hồn, hết sức lực và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính
mình” (Lc 10,27-28 : Tin Mừng). Đức Giêsu đã diễn tả Giới răn Yêu này trong
ngày Thứ Sáu Tuần Thánh chính là lúc Ngài dâng Lễ :
- “Yêu hết sức lực” : Đức Giêsu không đủ sức vác
thập giá lên đồi Sọ, người ta phải nhờ ông Simon vác giúp (x Lc 23,26).
- “Yêu hết trí khôn” : Đức Giêsu bằng lòng hiến mạng
cho kẻ ác vì muốn cứu phàm nhân. Dưới con mắt người đời người ta cho Ngài là kẻ
điên dại (x 1Cr 1,18t).
- “Yêu hết linh hồn” : Trên thập giá người ta đã cướp
hết những gì thuộc thân xác Ngài, chỉ còn linh hồn Ngài dâng cho Chúa Cha : “Lạy Cha, Con phó linh hồn Con trong tay Cha”
(Lc 23,46).
- “Yêu hết lòng” : Đức Giêsu đã tắt thở, nhưng kẻ
ác vẫn lấy giáo đâm thủng tim Ngài, nước và máu từ tim Ngài dốc ra hết (x Ga
19,34).
Như thế bốn hành động thể hiện
tình yêu Chúa trên đây, chính là lúc ta dâng Lễ nhờ với trong Chúa Giêsu. Đây
là Luật của Chúa và Hội Thánh dạy ta phải tuân giữ. Luật này ông Môsê đã nói
tiên tri : “Luật đó không ở trên trời
khiến anh em phải nói : “Ai sẽ lên trời lấy xuống cho chúng tôi nghe, để chúng
tôi đem ra thực hành? Mệnh lệnh đó cũng không ở bên kia biển, khiến anh em phải
nói : “Ai sẽ sang bên kia biển lấy về cho chúng tôi, và nói cho chúng tôi nghe
để chúng tôi thực hành? Lời đó ở rất gần anh em, ngay trong miệng, ngay trong
lòng để anh em đem ra thực hành” (Dnl 30, 11-14 : Bài đọc I).
“Lệnh truyền không quá sức lực hay ngoài
tầm tay” : Vì mỗi
khi ta đi dâng Lễ, chính Chúa Giêsu sẽ nâng đỡ bổ sức cho. Do đó Ngài nói “ách
tôi êm, gánh tôi nhẹ” (x Mt 11,28-30).
“Luật không ở xa để phải đi tìm kiếm đem
về thực hành” : Vì
Luật Hội Thánh không buộc ta khi ở quá xa Nhà Thờ phải đi dâng Lễ. Trường hợp
ấy ta làm việc lành phúc đức bù lại cũng có giá trị như đi dâng Lễ. Như thế, người ở gần hay ở xa Nhà Thờ quả
thật giữ Luật dâng Lễ không còn sợ xa xôi phải đi tìm kiếm.
“Luật ngay trong miệng trong lòng” : Việc đi dâng Lễ phát khởi từ trái
tim yêu mến, như thánh Phaolô nói : “Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi” (2 Cr
5,14).
Vậy yêu Chúa chính là hiệp dâng
Thánh Lễ để làm trọn Giới răn và có khả năng hy sinh cho đồng loại, tập họp
nhiều người về cho Chúa, như Đức Giêsu nói về hiệu quả Hy Tế của Ngài : “Một khi Ta được giương cao khỏi đất, Ta sẽ
kéo mọi người lại với Ta” (Ga 12,32).
II. PHẨM GIÁ CỦA TA TRỞ NÊN HOÀN
HẢO TRONG CHÚA GIÊSU PHỤC SINH.
Thánh
Phaolô nói : “Thánh Tử Giêsu là hình ảnh
Thiên Chúa vô hình, là Trưởng Tử sinh ra trước mọi loài thụ tạo, vì trong Người
muôn vật được tạo thành, trên trời cùng dưới đất, hữu hình với vô hình… Người
có trước muôn loài muôn vật, tất cả đều tồn tại trong Người. Vì Người là Đầu
của thân thể, nghĩa là Đầu của Hội Thánh… Thiên Chúa muốn cho tất cả sự viên
mãn hiện diện ở nơi Người, nhờ Người mà muôn vật được hòa giải với mình. Nhờ
máu Người đổ ra trên thập giá, Thiên Chúa đem lại bình an cho mọi loài dưới đất
và muôn vật trên trời” (Cl 1,15-20 : Bài đọc II).
Ta có thể tóm tắt tư tưởng của
thánh Phaolô về Chúa Kitô qua Bài đọc II theo hình vẽ sau :
Nhìn vào lược đồ trên, cho ta thấy
Chúa Kitô lôi kéo vạn vật lên với Ngài, kết hợp cùng Ngài để được tồn tại trong
Ngài. Đúng như lời thánh Tông Đồ tóm gọn chương trình cứu độ mà Thiên Chúa
thiết lập : “Mọi sự thuộc về anh em, anh
em thuộc về Chúa Kitô, Chúa Kitô thuộc về Thiên Chúa” (1Cr 3,22-23).
III. ĐỈNH CAO ĐỨC ÁI KITÔ GIÁO LÀ
DÌU ĐỒNG LOẠI VÀO HỘI THÁNH ĐỂ ĐƯỢC CHĂM SÓC CHU
ĐÁO, BẢO ĐẢM ĐƯỢC SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI LÀM CƠ NGHIỆP.
Để
diễn tả chân lý này, Đức Giêsu đã dùng dụ ngôn người Samari nhân hậu, để ta noi
theo bắt chước. Ta hãy so sánh người Samari nhân hậu với Đức Giêsu :
Vậy sống đức ái Kitô giáo phải đi ba bước :
1. Luôn
kết hợp với Chúa Giêsu Thánh Thể, để ta được đồng hóa với Ngài, Ngài sẽ giúp ta sống : “Luật yêu
Chúa hết lòng, hết sức, hết trí khôn” (x Lc 10,27)
2. Chăm
sóc đồng loại, bất chấp gian khổ : Không thua ông Samari giúp người bị cướp đánh! (x Lc
10,33-34)
3. Đưa
đồng loại vào Hội Thánh
còn hơn người Samari đưa nạn nhân vào quán trọ, nhờ chủ quán cộng tác chăm sóc
nạn nhân (x Lc 10,34). Vì Chúa không muốn cứu con người cách riêng rẽ thiếu
liên kết (HCHT số 9).
Bởi
thế nếu hai ông tư tế và Lêvi có dừng lại chăm sóc người bị cướp đánh, thì đó
chỉ là nhân bản, các ông cũng chưa có Đức Ái Kitô giáo, vì mọi tôn giáo,kể cả
người vô thần cũng dạy thương giúp người lâm nạn. Tệ nhất, hình ảnh ông Tư tế
và Lêvi là đại diện cho giới chống đối Đức Giêsu (x Ga
7,45-52), chống đối dự tiệc Thánh Thể (x Ga 6,53-66) và chống đối việc đưa
người vào Hội Thánh (x Ga 11,47-48 ; Cv 9,1t). Mà ai không thuộc về Thiên Chúa
thì người đó không có Đức Ái (x 1Ga 4,8), thì việc tốt họ làm trước mặt Chúa
không sinh ơn cứu độ (x 1 Cr 13,3).
Qua
những Lời giáo huấn của Đức Giêsu trên đây, ai cũng nhận ra “Luật Pháp Chúa quả là hoàn thiện, bổ sức cho
tâm hồn” (Tv 19/18, 8a : Đáp ca).
Truyện kể :
Sáng ngày 13-07-1970, ông Đinh Văn S., một cảnh sát viên ở
Bảo Lộc – Lâm Đồng, đang chạy chiếc xe vespa đến nhà thờ dự lễ Chúa nhật (XV
năm C). Ông có thói quen đọc Phúc Âm ở nhà trước khi dự Lễ, trên đường đi, ông
đang suy nghĩ về đoạn Phúc Âm “Người Samari nhân hậu”(Lc 10,25-37), chiếc xe
ông đang đổ dốc, thình lình ông nhìn thấy một cô gái nằm bất tỉnh cạnh chiếc xe
đạp bên vệ đường! Ông sợ quá rồ ga chạy nhanh hơn, nhất là gần đến giờ Lễ rồi,
mà Nhà Thờ chỉ có một Lễ sáng. Chạy một quãng dài, hình ảnh “Người Samari nhân
hậu” tra vấn lòng ông. Thế là ông quay xe trở lại chỗ cô gái lúc nãy, ông tiến
lại gần và thấy cô nằm bất động, máu me đẫm ướt quần cô gái. Ông vội vực cô đưa
lên xe chở vào nhà thương cấp cứu.
Người ta chẳng biết nguyên nhân thế nào, cứ tạm giữ ông để
điều tra, vì biết đâu chính ông là người đã gây ra ?!
Từ ở bệnh viện ông nhắn tin về nhà cho vợ biết. Bà nghe
tin, vội đi ngay đến xem sự gì đã xảy ra với chồng? Khi nghe ông kể đầu đuôi
câu chuyện, thay vì an ủi, bà lại xỉa xói :
- Sao ông ngu thế! Ông làm thế bây giờ người ta cứ cột tội
vào cổ ông. Nếu cô ta chết, ai làm chứng cho ông đây? Ở nhà tôi đã đủ thứ việc,
bây giờ lại mắc của nợ này, ông giết tôi cho rồi !
Ông chỉ còn biết cắn răng với nhân đức chịu vậy suốt ba
ngày, trước sự cằn nhằn của vợ về sự
“dại dột” của mình !?
Nhưng rất may, cô gái ấy tỉnh lại và kể rõ mọi việc: “nguyên nhân là vì hôm ấy tôi đang đổ dốc với
chiếc xe đạp đi hái trà, chẳng may xe bị đứt thắng sau, chiếc xe lao xuống quá
nhanh, tôi hoảng hốt bóp thắng trước, tức thì chiếc xe lộn ngược quật tôi xuống
đất, chiếc ghi-đông đâm vào háng tôi, từ bấy giờ tôi không biết gì nữa !Tôi rất
biết ơn người đã đưa tôi vào bệnh viện.”
Lúc ấy người vợ cảm thấy ân hận vì đã đay nghiến chồng! Và
dĩ nhiên sau đó người ta cho ông S. tự do.
Một tháng sau, gia đình cô gái đem quà đến nhà hậu tạ ông,
vì nhờ ông mà cô gái giữ được mạng sống! Nhưng ông nói với gia đình cô gái :
- Có chi đâu, tôi chỉ chịu một chút phiền hà để cứu một mạng
người ; còn thua xa Chúa Giêsu đã chết để cứu tôi khỏi tội, và Ngài đã dạy tôi
là phải bắt chước “Người Samari nhân hậu”.
Vậy “Ai không yêu
thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa Đấng nó
không thấy !” (1 Ga 4,20b).
THUỘC LÒNG.
Vạn vật chỉ được cứu độ, khi nó được tập họp trong
Chúa Giêsu ! (Cl
1,15-20)
http://phaolomoi.net
Lm Giuse Đinh Quang Thịnh